Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Đốn củi


trước sau

Advertisement

Ngô Đức đi vào tiểu viện, ánh mắt từ trêи mặt Tôn Văn cùng Lương Cẩm đảo qua, giơ tay chỉ ngón tay về hai đống bó củi phía sau bọn họ, nói:

"Hôm nay các ngươi đem đống củi chưa bổ này chẻ toàn bộ, làm xong liền có thể đi trở về ngủ, giờ ngọ tự có người đưa cơm tới."

Phân phó xong rồi, hắn liền xoay người đi, không chút nào cho Lương Cẩm hai người cơ hội mở miệng.

Tôn Văn trợn mắt ngoác mồm, ngược lại nhìn về hai chồng củi giống như núi nhỏ ở phía sau, nhất thời không nói ra lời. Coi như hắn cùng với Lương Cẩm hai người chia ra làm một nửa phần hai chồng củi này, nếu muốn trong một ngày chẻ xong cũng là không thể nào, hắn chợt nhớ tới Lương Cẩm vừa nãy bất đắc dĩ thở dài, nhất thời vừa sợ vừa nghi, quay đầu nhìn về phía Lương Cẩm:

"Ngươi lúc nãy đã đoán được?"

Lương Cẩm gật đầu, chỉ vào hai cái rìu bên cạnh chồng củi:

"Hai đống củi gỗ, hai cái rìu, nơi đây có hai người chúng ta, có cái gì không nghĩ ra đây?"

Tôn Văn biểu hiện có chút quẫn bách, dựa theo Lương Cẩm lời nói, việc này xác thực rõ ràng, nhưng là tâm hắn suy nghĩ không tỉ mỉ, không thể đoán được.

Mắt thấy hai đống củi gỗ lớn như vậy, nếu là không dành thời gian, tối nay cũng đừng hòng ngủ rồi. Vì vậy hai người không có lề mề, từng người lấy một cây rìu, bắt đầu chẻ bó củi.

Lương Cẩm mặc dù là người trải qua hai đời, có đầy đủ kinh nghiệm cùng từng trải, nhưng bộ thân thể này của nàng lại là dáng vẻ ban đầu chưa tu luyện, lại còn là thân nữ hài, không sánh được thiếu niên tinh lực dồi dào, không lâu lắm đầu nàng liền đầy mồ hôi.

Tôn Văn tuy rằng cũng mệt mỏi, nhìn có vẻ so với Lương Cẩm tốt hơn không ít, hắn thấy Lương Cẩm thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, liền nói:

"Không bằng nghỉ một lát lại tiếp tục."

Lương Cẩm nghe tiếng, lắc lắc đầu:

"Vẫn là chẻ nhiều thêm hai khối nữa, công việc hôm nay nếu như kết thúc không xong, sợ là phải gặp quở trách."

Nàng mặc dù coi như khá uể oải, nhưng bởi vì kiếp trước có một ít kinh nghiệm kỹ xảo, khiến cho thể lực của nàng cũng không đến nỗi hao đi quá nhanh, còn một chút khí lực. Tôn Văn cau mày:

"Nhưng những củi gỗ này hôm nay chẻ thế nào cũng không xong a, Ngô quản sự bề ngoài mặc dù hung ác, nhưng cũng sẽ không thiếu tình người như thế chứ?"

Lương Cẩm ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, ý tứ sâu xa nói:

"Rất nhanh ngươi sẽ hiểu."

Câu nói này nói ra khiến Tôn Văn không rõ vì sao, nhưng thấy Lương Cẩm kiên trì, hắn cũng không tiện nói cái gì nữa, hai người vốn là chỉ là mới quen, lúc nãy câu nói kia cũng chỉ là xuất phát từ hảo tâm của hắn, Lương Cẩm không cảm kϊƈɦ, hắn cần gì phải cùng nàng nhiều lời?

Mặt trời từng điểm từng điểm cất cao, trong viện nhiệt độ cũng thuận lợi tăng lên, Tôn Văn lúc này quần áo đã là ướt đẫm, bó củi trước mặt hắn mới chẻ chưa tới hai phần mười, nhưng khí lực để hắn nắm rìu đều gần như không còn rồi. Lúc này mặt trời chính là mãnh liệt, trong bụng lại trống trơn, trêи trán trượt xuống mồ hôi làm mờ con mắt của hắn, đâm nhói khó nhịn.

Hắn ném rìu một cái, ngồi bệch xuống đất, há mồm thở dốc, đợi đến khi khí tức hơi hồi phục, hắn quay đầu nhìn về phía Lương Cẩm bên hông chính là đang đem một cái thanh củi dựng thẳng đứng để ở trêи cọc gỗ, kinh ngạc hỏi:

"Ngươi còn có sức lực?"

Hắn thấy Lương Cẩm mặc dù đã mệt đến gò má đỏ chót, đầu đầy mồ hôi, nhưng giống như vẫn duy trì tiếp tục bổ củi, lại nhìn về phía sau Lương Cẩm, mới giật mình thấy Lương Cẩm chẻ bó củi tốt đến mức còn so với hắn nhiều hơn chút, mơ hồ gần như ba phần mười, liền không nhịn được nội tâm kinh ngạc. Lương Cẩm không hề trả lời hắn, mà là nhắm mắt tích tụ lực, sau đó giơ tay bổ xuống, một thanh âm "Đùng –" theo đó vang lên, thanh củi kia theo tiếng biến thành hai nửa.

Tôn Văn trợn to mắt, không hiểu Lương Cẩm tại sao còn sức để có thể vung rìu.

Chẻ xong hai nửa của củi gỗ rơi xuống trêи mặt đất, Lương Cẩm thả xuống lưỡi rìu cầm trong tay:

"Bổ củi cũng là một loại tu luyện."

Nàng vung lên ống tay áo xoa xoa mồ hôi trêи mặt, cuối cùng, nhặt lên bó củi, dự định tiếp tục bổ củi.

Tôn Văn nghe lời nói ấy của nàng, trong mắt nghi hoặc càng sâu, chỉ là bổ củi chẳng lẽ còn có học vấn ở trong đó?

Lương Cẩm đem bó củi ở trêи cọc gỗ dựng thẳng, tiếp tục nói:

"Chính xác là phải có phương thức đúng để tích tụ lực cùng phát lực, có thể giảm thiểu thể lực tiêu hao."

Đối với phương pháp bổ củi, nàng không có đối với Tôn Văn giấu làm của riêng, những kiến thức cơ bản này mỗi người đệ tử đều sẽ học, chỉ là lúc đầu không có lĩnh ngộ quá sâu, chỉ duy đến khi tới cảnh giới phản phác quy chân, mới có thể ngộ được chân tủy trong đó.

Thông thường mà nói, chỉ khi tu vi đã đến mức độ nhất định, ngũ giác linh thức đầy đủ nhạy cảm, mới có thể nhận biết ý cảnh tồn tại, mà ý cảnh, thì lại lấy tu vi bản thân mà làm điểm tựa, tu vi bản thân có được là dựa vào tố chất thân thể, hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được, chỉ có thể từ từ mưu cầu.

Vì vậy tu chi đạo, sau Trúc Cơ chính là Luyện Thể, sau khi Luyện Thể, mới đến Kết Đan.

Lương Cẩm mặc dù kinh nghiệm phong phú, nhưng bị vướng bởi thân thể suy nhược này, lại không có tu vi để nhờ cậy, không đạt ý cảnh, liền như bèo không có rễ, đối với thân thể nắm chắc không có cách nào chú ý đến mọi mặt, có thể phát huy được hiệu vô cùng cực nhỏ, kết quả của nó, hiện nay chỉ có thể đối với việc này có chút trợ giúp.

Tôn Văn trong mắt lộ ra kinh ngạc, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Lương Cẩm:

"Cô nương vì cái gì lại dạy cho ta?"

Hắn xuất thân từ nhà bình dân, mặc dù nhận biết vài cái chữ, nhưng không phải tài năng trụ cột, lúc ở nhà việc bổ củi nấu nước cũng làm không thiếu, nhưng chưa từng nghe qua ngôn luận như vậy. Lúc này từ trong miệng Lương Cẩm nghe được, hắn cảm thấy khá hiếu kỳ, muốn tìm tòi hư thực.

Lương Cẩm vừa để tốt củi gỗ, nghe vậy liền thuận tiện nói:

"Ngươi và ta đều hiểu được, một rìu bổ xuống, bó củi chia làm hai nửa, đó chính là bổ củi, nhưng một rìu này chính là có thể đem ra giảng giải."

"Đối với bản thân mà nói, bổ củi, chính là từ mắt đến tâm, tùy thuộc vào quá trình từ tâm đến tay, nếu muốn làm được động tác thống nhất như một, chính là là vô cùng khó khăn. Thường thường mắt điều khiển, tay lại không chính xác. Nhưng động tác có kém cũng không phải không thể cải thiện, tiền đề chính là tĩnh tâm."

"Chỉ khi tâm tĩnh rồi, mắt mới có thể nắm giữ, tay mới có thể chuẩn xác, tốc độ tự nhiên sẽ nhanh hơn một ít."

"Nhưng bất luận tốc độ nhanh nhiều hay ít, đều sẽ tiêu hao thể lực, lúc này liền nên học cách dùng ít sức, nên dùng ít sức mạnh hơn cùng với tốc độ nhanh hơn để bổ."

"Muốn dùng ít sức, liền muốn học cách phát lực, thân thể cầm giữ tiềm năng rất lớn, chỉ dựa vào lực lượng của hai cánh tay, chính là quá mức lãng phí, người sinh hai chân, lực lượng vượt qua hai tay không biết bao nhiêu, nếu đem lực lượng từ hai chân rót vào thân thể, lại truyền vào hai tay, cứ như thế. . ."

Nàng nói tới đó, hai chân một trước một sau thoáng dịch ra, nhắm mắt lại sau đó mở ra, hai chân giẫm một cái, giơ tay bổ rìu xuống.

Đùng —

Bên trong khu nhà nhỏ phát ra một tiếng lanh lảnh vang lên, cái bó củi kia từ trong nứt ra, bất thiên bất ỷ*, vừa vặn chia đều một nửa.

(*bất thiên bất ỷ: ngay chính giữa)

Tôn Văn hơi nhếch miệng, vẻ kinh ngạc lộ rõ trêи mặt, thời khắc này, hắn thậm chí cảm thấy, trong thân thể nhu nhược của Lương Cẩm giống như chôn dấu năng lượng cực lớn. Tuổi của nàng rõ ràng so với hắn còn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lời nói cùng cử chỉ lại có chút lão thành*, có lẽ là bởi vì biến cố trong nhà, cặp mắt kia ít đi chút hăng hái phấn chấn mà một người thiếu niên nên có, thay vào đó lại hiện ra thâm thúy cùng thành thục vượt quá tuổi tác của nàng.

(*lão thành: lão luyện, từng trải, dày dạn kinh nghiệm)

Thấy Tôn Văn sững sờ ở đó, Lương Cẩm liền không có tiếp tục cùng hắn giảng giải, đến đây là hết lời, hắn có thể lĩnh ngộ bao nhiêu là chuyện của hắn, nàng cùng hắn không quen không biết, đến đó đã tính là nhân nghĩa.

Lúc này đã đến giữa trưa, ngoài sân vang lên tiếng bước chân vội vã, hai người trong viện đồng thời nghe thấy tiếng nói vang lên, quay đầu nhìn lại, thấy một đạo y thiếu niên từ ngoài sân đi tới, trong tay nhấc theo thực hạp*.

(*thực hạp: hộp cơm)

"Đây là bữa trưa của hai người các ngươi."

Hắn bước nhanh đi vào tiểu viện, đem thực hạp để xuống một bên tường viện, sau đó không tiếp tục cùng hai người nhiều lời, xoay người đi rồi, giống như còn có sự tình muốn nhanh chóng làm.

Lương Cẩm cùng Tôn Văn hai mặt nhìn nhau, Tôn Văn đứng dậy đem cái thực hạp kia đem đến trong viện, mở ra xem, đồng thời mở miệng:

"Bữa trưa cũng vẫn đúng giờ, thiếu niên đưa cơm này so với chúng ta lớn hơn, nhưng cũng là đệ tử Hỏa phòng?"

Lương Cẩm gật gật đầu:

"Chắc là như vậy."

Tôn Văn đem hai bát cơm tẻ trong thực hạp bưng ra, đưa qua một bát cho Lương Cẩm, ngoài ra, trong hộp cơm còn có hai dĩa thức ăn, chuẩn bị không sai.

Sau khi ăn xong chỉ nghỉ ngơi sơ sơ, hai người lại bắt đầu bổ củi, có chỉ điểm của Lương Cẩm lúc trước, Tôn Văn một buổi trưa không nói gì, cúi đầu nghiên cứu phương pháp phát lực mà Lương Cẩm nói tới, khi thì cau mày, khi thì vui vẻ hiện ra mặt, tốc độ bổ củi cũng có phần tăng lên, có lẽ là hơi có chút nắm giữ được.

Bất tri bất giác, sắc trời liền tối lại, mặt trời chỉ lát nữa là phải xuống núi, củi gỗ trước mặt hai người vẫn còn thừa gần một nửa.

Bọn họ bận rộn cả ngày, từ lâu đã mệt mỏi không thể tả, coi như Lương Cẩm ý chí có cứng cỏi, thân thể của nàng dù sao cũng suy nhược, đã đến cực hạn. Tôn Văn thì ngay cả khí lực nắm rìu đều không sử dụng ra nổi rồi, nếu không có Lương Cẩm đang ở bên cạnh, hắn liền muốn ngay tại chỗ nằm xuống, hảo hảo ngủ một giấc.

Lương Cẩm mặt không biến sắc, tiếp tục bổ củi, tuy rằng cánh tay bủn rủn, động tác trở nên chậm chạp, nhưng không có bởi vậy mà dừng lại.

Đúng lúc này, Ngô Đức bỗng nhiên đi tới tiểu viện, Tôn Văn cả kinh, lưỡi rìu trong tay không có nắm ổn, rơi xuống đất.

Ngô Đức nham hiểm ánh mắt từ trêи mặt hơi trắng bệt của hắn đảo qua, lúc nhìn thấy chồng củi phía sau Lương Cẩm liền đột nhiên dừng lại, con ngươi hơi co rụt:

"Những thứ này đều là ngươi bổ?"

Hắn âm thanh lạnh nhạt hỏi, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Lương Cẩm nghe vậy sững sờ, có chút kỳ quái về thái độ của Ngô Đức, kiếp trước nàng tay trói gà không chặt, lại chưa bao giờ bổ qua củi gỗ, cả một ngày bó củi chưa bổ tới một thành, bị Ngô Đức mạnh mẽ quở trách, cái này cũng là nguyên nhân vì sao nàng lúc trước bị lưu lại, nỗ lực mà bổ củi.

Nhưng chẳng biết vì sao, lúc này ngữ khí nói chuyện của hắn càng so với kiếp trước còn muốn âm trầm hơn.

Ngô Đức thấy nàng không nói gì, sắc mặt càng ngày càng khó coi, hắn nhấc tay vồ một cái, đem một khối củi gỗ được chẻ tốt bắt lấy trong tay, củi gỗ này hai bên cân xứng, hoa văn rõ ràng, hiển nhiên là một rìu nhất bổ.

Hắn liếc mắt nhìn Lương Cẩm, sầm mặt mở miệng:

"A, này thật là chuyện lạ, một mình ngươi một tiểu nha đầu mới vừa vào tông, còn là rác rưởi không có cách nào tu luyện, có thể trong một ngày đem củi lửa này bổ được năm phần mười? !"

Hắn cầm thanh củi gỗ hai đầu cân xứng ở trong tay, hoa văn rõ ràng không loạn, hiển nhiên là một rìu nhất bổ, tuyệt đối không phải cái Lương Cẩm tay trói gà không chặt mới vào tông môn này làm, thứ này không phải một tiểu nha đầu nhập Hỏa phòng có thể làm được, hắn cho rằng Lương Cẩm nói dối.

Thời điểm hắn chụp tới thanh củi từ chổ Lương Cẩm rõ ràng đã trôi qua. Nàng chính là sơ sẩy, còn chưa đem tâm thái của thân phận từ tiền thế điều chỉnh xong, liền quên đi thân thể lúc này, căn bản không có cách nào đem việc bổ củi làm được đến trình độ như thế này.

Nàng lãnh đạm ánh mắt đột nhiên biến đổi, việc đã đến nước này, vô luận như thế nào thì tên họ Ngô này chắc chắn bắt lấy được cái nhược điểm này, đem hai người bọn họ răn dạy một trận.

Nếu nàng vẫn là nàng của kiếp trước, há có thể nuốt giận vào bụng, nhưng kiếp này cùng kiếp trước không giống nhau, nàng đối với Ngô Đức rõ như lòng bàn tay, Ngô Đức cho dù có đối với nàng ác ý, thì dưới chính diện chống đỡ, nàng cũng là không sợ hãi.

Người sống cả đời, bất quá chỉ là sống hoặc chết. Nàng vững tin chính mình sẽ không chết, càng sẽ không chết dưới tay một nhân vật giống như một con giun dế như thế này.

Tính mạng ở tay ta, há để người khác bên tai bàn luận? !

Nàng chính là muốn điên cuồng!

Đời này điên cuồng thì đã sao? !

"Ngô Đức! Ngươi có nhớ lời nói ngươi nói sáng nay? !"

Nàng đột nhiên quát lớn một tiếng, lớn tiếng chất vấn.

Ngô Đức không ngờ khí thế của hắn bị áp bức bên dưới, Lương Cẩm lại đem hắn ép hỏi không coi ra gì, trái lại còn chất vấn hắn!

Tôn Văn bên cạnh từ lâu cả kinh trợn mắt ngoác mồm, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Lương Cẩm dám cùng Ngô Đức nói chuyện như vậy.

Ngô Đức hơi sửng sốt, chợt phản ứng lại, giận dữ cười, lạnh giọng mở miệng:

"Ta sáng nay nói cái gì?"

Lương Cẩm nhìn thẳng hắn, không chịu thua kém, chữ chữ vang vang:

"Ngươi nói hai người bọn ta khi nào bổ xong đống củi này thì mới có thể trở về phòng nghỉ ngơi, bằng vào thực lực của ta, chỉ bổ được năm phần mười mà thôi, ngươi lúc nãy lại ép hỏi ta như thế! Là có ý gì? !"

Ngô Đức con mắt hơi nheo lại, mơ hồ lập loè thâm độc hàn mang:

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Tiếng nói của hắn rất nhẹ, lại khiến Tôn Văn bên cạnh rùng mình một cái, cảm thấy cả người lạnh từ bàn chân chạy thẳng lên, hắn có cảm giác như có gai ở sau lưng.

Lương Cẩm giống như không có chú ý tới biểu hiện biến hóa của Ngô Đức, không tránh né chút nào nói:

"Ngươi lạm dụng tư quyền hết sức để gây khó dễ cho chúng ta, hai người bọn ta mặc dù bởi vì tư chất duyên cớ mà bị phân quản ở đây, nhưng hai chữ phế vật này há có thể từ miệng ngươi nói ra hay sao? !"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện