Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Tư cách . . .


trước sau

Advertisement

Đối với lời Tần Phong nói, Lương Cẩm từ chối cho ý kiến mím môi nở nụ cười, nàng sống lại tới nay, ngoại trừ cố ý biểu lộ ra nụ cười ở bên ngoài, nhưng thật sự lại rất ít cười. Nàng phần lớn thời gian mặt đều không hề có cảm xúc, có vẻ lạnh lùng vô tình, khiến hết thảy nam đệ tử muốn tiếp cận nàng nhìn mà phát khϊế͙p͙.

Nhưng kỳ thật, Lương Cẩm dung mạo cũng không xấu, cũng không phổ thông, thậm chí có thể nói là rất ưa nhìn, có thể không sánh được Mục Đồng ôn nhu, không sánh được Trần Du phiêu dật như tiên, nhưng ngũ quan lại kèm theo một luồng ý nhị không nói rõ được cũng không tả rõ được, nàng một khi cười rộ lên, mặt mày khẽ động, khóe môi khẽ nhất, dương dương tự đắc, chính là làm cho người nhìn thấy tim đập thình thịch.

Tần Phong một hồi sửng sốt, hắn dĩ vãng cũng nghe qua danh của Lương Cẩm, biết đại khái nàng là một nữ đệ tử thiên phú lỗi lạc nhưng kiêu ngạo tự phụ, chính mình chưa từng gặp nàng. Hắn xưa nay chỉ chuyên tâm tu luyện, chưa bao giờ để ý tới ân oán của người khác, chỉ cùng Lâm Dương tranh đấu quen rồi, mới hiểu biết lẫn nhau, nhưng chưa từng nghĩ, chân chính nhìn thấy Lương Cẩm, lại cảm giác nàng phảng phất cùng lời đồn đãi kể lại cũng không giống như vậy.

Hắn mím mím môi, đem tâm tình trong lòng bỗng nhiên mạc danh nhấc lên ném ở sau gáy, nhìn thẳng nàng, nói:

"Ngươi cũng nên cẩn thận."

Lương Cẩm thu hồi nụ cười trêи mặt, khôi phục biểu hiện yên tĩnh không gợn sóng, sư tử vồ thỏ vẫn cần đem hết toàn lực, nàng đối mặt mỗi một trận đấu cũng sẽ không bất cẩn, dù cho khi ở trận hồi nãy, nàng cũng không có quá khinh thường Chu Quần, vì vậy đối mặt Tần Phong, thái độ của nàng cũng là vô cùng chăm chú:

"Sư huynh xin mời."

Nụ cười trêи mặt của nàng biến mất, Tần Phong trong nháy mắt cảm giác thấy hơi buồn bực, hắn liền thất kinh, cũng nỗ lực trầm xuống tâm tình, không có giống như Chu Quần bất cẩn như vậy, để Lương Cẩm động thủ trước. Hắn hơi nheo mắt, nhấc lên chân khí, đạp chân xuống, lấy tốc độ cực nhanh vượt mức bình thường hướng Lương Cẩm nhào tới!

Lương Cẩm ánh mắt ngưng lại, Tần Phong căn cơ xác thực phi thường vững chắc, hắn mặc dù không có tu luyện khinh công, nhưng cũng ở phương diện tốc độ dốc sức học xuống công phu, vì vậy hắn hơi lay động, giống như Bôn Lôi quá hải, khí thế cuồn cuộn, khó trách hắn đối với chính mình có tự tin như vậy!

Chỉ là đáng tiếc, hắn đối mặt chính là Lương Cẩm – người đem Đạp Vân Bộ tu luyện tới tầng thứ hai!

Nếu như Lương Cẩm khinh công không có đột phá, cố gắng của Tần Phong còn có thể tạo thành cho nàng một chút phiền toái, nhưng sự thật là nàng đã đạt được đột phá!

Lương Cẩm dưới chân xê dịch, thân thể nhẹ nhàng mà lùi về sau, không khác nào đạp ở trêи tầng mây mềm mại, lơ lửng không cố định.

Tần Phong nắm đấm sượt qua khuôn mặt của Lương Cẩm, cách chóp mũi của nàng vẫn còn một chưởng xa!

Tần Phong một đòn không trúng, trong lòng cũng không nhụt chí, Lương Cẩm nếu là ngay cả một chiêu của hắn đều không tiếp nổi, hắn mới có thể thật sự đối với thiên tài thiếu nữ trong lời đồn đãi này cảm thấy thất vọng! Hắn lấy lại một chút sức lực, lấy tốc độ nhanh hơn hướng Lương Cẩm tấn công tới!

Lương Cẩm bước chân lại đổi, vừa vặn lại tránh thoát Tần Phong một quyền.

"Sư muội khinh công hảo tuấn*!"

(*tuấn: thanh tú, đẹp đẽ)

Tần Phong không nhịn được khen ngợi một câu, bước chân dưới chân cũng không ngừng, tốc độ hai tay đánh ra nhanh chóng hình thành một màn quyền ảnh, ý đồ phong tỏa hết thảy con đường thối lui của Lương Cẩm!

"Già Thiên quyền!"

Tần Phong âm thanh quát lớn vang lên, quyền ảnh mập mờ lấp loé, hắn càng vọt thân đến trêи đỉnh đầu của Lương Cẩm, nắm đấm rơi xuống từ trêи xuống dưới, tạo thành cảm giác che kín bầu trời!

Lương Cẩm hai mắt híp lại, Tần Phong một chiêu này uy lực cực lớn, hẵn là Trúc Cơ kỳ quyền pháp, hắn tu thành quyền này, cũng chắc là bỏ ra công sức rất lớn, là người đại nghị lực, mặc dù là Lương Cẩm, cũng không dám qua loa ứng đối, nếu là khinh thường hắn, e rằng sẽ lật thuyền trong mương!

Lương Cẩm hai mắt đột nhiên lướt qua một vệt tinh quang, nhìn chính xác điểm yếu trong quyền ảnh của Tần Phong, ngón tay nàng nhập lại thành kiếm, từ thấp hướng lên cao điểm ra một chiêu!

Vân Dương Kiếm Lục!

"Phá!"

Song chỉ của nàng vừa đúng lúc điểm ở ngay trêи cổ tay của Tần Phong, một luồng chân khí thuận theo song chỉ của Lương Cẩm phóng vào trong kinh mạch của Tần Phong, khiến hai cánh tay của hắn tê dại, động tác không tự chủ được dừng lại trong nháy mắt.

Tần Phong con ngươi co rụt lại, không đợi hắn biến chiêu, Lương Cẩm dĩ nhiên nhập ngón tay lại thành kiếm, đánh ra kiếm chiêu thứ hai!

Tần Phong hai chân chạm đất, trong mắt lộ ra kinh ngạc cùng chấn động khó có thể che giấu, hắn sững sờ nhìn song chỉ chỉ cách mi tâm của mình có một tấc của Lương Cẩm, một hồi lâu nói không ra lời.

Hắn thua.

Thua trêи tay của một Lương Cẩm so với tu vi của chính mình yếu hơn một cấp.

Nhưng hắn thua tâm phục khẩu phục không hề có lời oán hận.

Hắn biết nếu một chiêu cuối cùng kia Lương Cẩm không có thu tay lại, hắn tất nhiên sẽ rơi vào một hồi kết cuộc trọng thương, liền giống như Chu Quần lúc trước bị nàng một chưởng đánh bay như thế.

"Ta thua rồi."

Tần Phong buông xuống con mắt, không hề nhìn đến Lương Cẩm, không biết làm sao, hắn luôn cảm thấy, nhìn con mắt của Lương Cẩm, tâm tình của hắn sẽ trở nên rất không bình tĩnh.

"Đa tạ."

Lương Cẩm đưa tay thu hồi, xoay người nhảy lên Vân Kiếm đài.

Nàng không có tiêu tốn quá nhiều thời gian, nhưng Lâm Dương so với tốc độ của nàng còn nhanh hơn. Thời điểm Lương Cẩm đi tới trêи Vân Kiếm đài, Lâm Dương dĩ nhiên tại thời gian chốc lát này, bởi vì đối thủ của hắn là một đệ tử Luyện Khí tầng bảy, hắn còn chưa có động thủ, đối phương liền chủ động nhận thua.

Nhìn thấy Lương Cẩm, Lâm Dương biểu hiện có chút phức tạp. Hắn căn bản trêи toàn bộ hành trình mắt thấy Lương Cẩm cùng Tần Phong chiến đấu, hắn tự hỏi, nếu là đổi lại mình cùng Lương Cẩm đối chiến, e sợ cuối cùng cũng khó thoát khỏi kết cục cùng Tần Phong giống nhau.

"Ngươi rất lợi hại."

Hắn không hề che giấu chút nào chính mình tán thưởng, ôn hòa nhã nhặn thở dài nói.

"Ngươi cũng không kém."

Đối với Lâm Dương tán thưởng, Lương Cẩm theo lẻ thường toàn bộ nhận, có thể cùng Tần Phong trở thành đối thủ, Lâm Dương tự nhiên cũng sẽ không kém chút nào. Lần này nếu không phải Tần Phong bị người giật dây khắc ý an bài cùng Lương Cẩm quyết đấu, chắc hẳn hắn cũng có thể ổn thỏa vào nội tông.

Chí ít ở trong cái nhìn của Lương Cẩm, cái tên Dương Chí chỉ biết bắt nạt kẻ yếu kia chính là kém xa Tần Phong.

Nhưng cảm khái là thuộc về cảm khái, Lương Cẩm cũng sẽ không vì tao ngộ của Tần Phong mà khổ sở, mỗi người có cơ duyên của mỗi người, gặp phải nàng, chỉ có thể trách chính hắn thời vận không tốt.

Lương Cẩm đem tầm mắt chuyển hướng đến một địa phương còn đang tiến hành chiến đấu, Mục Đồng vận may lần này đã đến phần cuối, đụng độ một đệ tử Luyện Khí tầng tám, đang cùng nha đánh đến kịch liệt, mà lại ở dưới thế hạ phong.

Lương Cẩm có chút bận tâm Mục Đồng có thể hay không chiến thắng, nhưng nàng cho dù lo lắng, cũng không có quá nhiều tác dụng, cuộc chiến đấu này, chung quy vẫn chỉ có thể dựa vào bản thân nàng.

Mắt thấy thời gian tới gần đến thời hạn nửa canh giờ, Mục Đồng cùng với đệ tử đối chiến còn chưa phân ra thắng bại, hai bên đều thở hồng hộc mặt đỏ tới mang tai, Mục Đồng tuy rằng vẫn ở hạ phong, nhưng từ đầu đến cuối không có chân chính bị thua.

Đệ tử cùng nàng đối địch hít sâu một hơi, lần thứ hai ra chiêu, mà Mục Đồng sức lực giống như chưa lấy lại được bình thường, càng không có động tác!

Lương Cẩm hai mắt ngưng lại, thấy đệ tử kia một chưởng đánh vào trêи vai Mục Đồng, còn không chờ hắn cao hứng vì sắp đắc thắng, Mục Đồng đột nhiên di chuyển, hai tay xoay vòng, đem cánh tay của đệ tử kia gắt gao đè lại, sau đó một cước đá ngay chổ hạ thân* của đối phương.

(*hạ thân: chổ hiểm của nam nhân)

Đệ tử kia nhận một cước này, đau đến rêи lên một tiếng, nhưng mà một cánh tay của hắn bị Mục Đồng hạn chế, không cách nào tránh thoát, Mục Đồng thừa thắng xông lên, hai chân liên tục đá vào chổ uy hiếp của đối phương, cuối cùng một chưởng đánh vào trêи ót của đệ tử kia, chỉ nghe âm thanh nặng nề rơi xuống đất vang lên, Lương Cẩm đều có chút trợn tròn mắt.

Mục Đồng trước mắt vận dụng chiến thuật, không phải giống phương thức nàng lúc đầu cùng trận chiến với Vương Sa sử dụng sao, phương pháp tự tổn để đả thương địch thủ!

Không nghĩ tới Mục Đồng còn có một mặt hung hãn như vậy!

Một đám đệ tử ngoại tông một bên xem cuộc chiến cũng dồn dập kinh ngạc, nữ đệ tử có thể vượt cấp mà chiến đấu có một Lương Cẩm còn chưa đủ, Mục Đồng cũng lấy tu vi Luyện Khí tầng bảy đánh bại một Luyện Khí tầng tám đệ tử!

Mục Đồng đắc thắng mà trở về, quay đầu thấy Lương Cẩm có chút sững sờ như thế mà nhìn mình, nàng nhếch lên môi lộ ra một nụ cười ôn ôn nhu nhu, lập tức liền khôi phục hình tượng ôn nhu ban đầu, phảng phất như cái người hung hãn vừa mới nãy đối địch cũng không phải nàng.

Khụ —

Lương Cẩm ho nhẹ một tiếng, đem tầm mắt dời đi chỗ khác.

Sau khi trận chiến của Mục Đồng cùng cái Luyện Khí tầng tám đệ tử kia kết thúc, vòng chọn lựa thứ nhất cũng tuyên cáo kết thúc, cuối cùng đệ tử leo lên Vân Kiếm đài không nhiều không ít vừa vặn đủ mười người, Lăng Đạo Tử vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Lương Cẩm, lúc này mới lên tiếng:

"Các ngươi tuy rằng thắng ba trận quyết đấu lúc nãy, nhưng có thể hay không đạt được tư cách tiến vào nội tông, vẫn cần đến đệ tử lúc trước được đề danh đi khiêu chiến, chỉ cần có thể thắng, liền có thể thay vị trí đó!"

Lương Cẩm trộm trộm liếc mắt nhìn Mục Đồng, người kia tuy rằng mặt đỏ tới mang tai, thở hồng hộc, nhưng cũng đứng thẳng tắp, không chịu lộ ra vẻ mỏi mệt. Lương Cẩm ở trong lòng âm thầm suy nghĩ, Mục Đồng tuy rằng thật vất vả mới đi được tới đây, nhưng lúc trước người yếu nhất trong danh sách đề danh cũng là Luyện Khí tầng chín, nếu kêu nàng đi khiêu chiến, e sợ nhất định nhận kết cục thất bại.

Nhưng Mục Đồng thiên phú không nên mai một ở một cái chọn lựa nội tông này.

Lăng Đạo Tử sau khi nói quy tắc, tầm mắt đảo qua Lương Cẩm đám người:

"Các ngươi ai muốn tới trước?"

Lương Cẩm nhìn một chút bên cạnh, cũng không có người muốn động thủ trước, nàng trong lòng hơi động, giơ tay lên.

"Lương Cẩm, rất tốt, ngươi muốn khiêu chiến ai?"

Lăng Đạo Tử hai mắt hơi híp lại, hắn đã ngờ tới Lương Cẩm sẽ trước nhất ra mặt. Thế nhưng ngoài dự liệu của hắn là, Lương Cẩm trêи mặt nở nụ cười, cũng không nói chính mình muốn khiêu chiến ai, mà là nói:

"Tam trưởng lão, đệ tử có một đề nghị."

Lăng Đạo Tử hơi nhướng mày:

"Đề nghị gì?"

Đệ tử bốn phía cũng đem tầm mắt rơi vào trêи người Lương Cẩm, hết sức tò mò Lương Cẩm muốn nói cái gì.

Chỉ thấy khóe miệng nàng nhấc một phát, cười đến cực kỳ hồn nhiên:

"Đệ tử muốn cùng lúc khiêu chiến năm người đệ tử đề cử, trưởng lão có khả năng đáp ứng?"

"Cái gì? !"

Lăng Đạo Tử giật nảy cả mình, đệ tử ở đây đều là một bộ vẻ mặt thấy quỷ, bọn họ từng gặp người tự phụ muốn chết, nhưng chưa từng thấy người cuồng vọng vô biên giới như Lương Cẩm!

Nàng dĩ nhiên muốn cùng lúc khiêu chiến năm cái Luyện Khí tầng chín!

Mà đối với tình thái của mọi người ở đây, Lương Cẩm ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nếu nàng không có sợ mình sẽ gây quá mức kinh thế hãi tục, vốn là muốn nói đồng thời khiêu chiến toàn bộ đệ tử đề cử, nhưng bởi vì bản thân nàng không có lực lượng quá lớn để có thể nắm chắc dưới tình huống có Tề Tử Hà có thể thắng được hay không, đồng thời cũng không muốn có vẻ quá ngông cuồng, lúc này mới lên tiếng nói năm người.

Dù vậy, người nghe câu nói này của nàng vẫn là như cũ nói nàng điên rồi!

Lăng Đạo Tử trong lòng nói không nên lời là cái cảm giác gì, hắn thẳng tắp nhìn Lương Cẩm, trầm giọng nói:

"Ngươi cũng biết chính mình đang nói cái gì?"

Lương Cẩm không hề sợ hãi, gật đầu nói:

"Đương nhiên, nhưng đệ tử tại sao phải làm như vậy, chắc hẳn trưởng lão ngài nên phi thường rõ ràng."

Lăng Đạo Tử ánh mắt lấp loé, không có nói tiếp, nhưng Lương Cẩm không có dừng lại, mà là tiếp tục nói:

"Trưởng lão cùng đệ tử đánh cuộc thế nào?"

"Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?"

Lăng Đạo Tử còn chưa nói chuyện, phía sau hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng trầm ổn.

Mọi người cả kinh, đồng thời nhìn về phía âm thanh phát ra, lại thấy người tới cùng Lăng Thương Hải có chính thành giống nhau, chắp hai tay sau lưng, dạo bước mà tới.

Lương Cẩm khóe miệng nhất câu:

"Nếu như đệ tử đồng thời đối chiến năm người này mà may mắn đắc thắng, mong rằng trưởng lão đồng ý để đệ tử cùng Mục Đồng sư tỷ đi vào tông."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện