Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Sự tình phát sinh


trước sau

Advertisement

Sau cái ngày kia, mỗi khi Tình Sương ở trong viện múa kiếm, Lương Cẩm tổng sẽ lấy các loại cớ chạy tới nhìn lén, lúc đầu Tình Sương còn xuất thủ xua đuổi nàng, sau này, cũng từ từ quen thuộc, đem Lương Cẩm căn bản không tồn tại, chỉ cần không quấy rầy nàng tu hành, liền không hề đi quản.

Lương Cẩm tiểu nhân đắc chí, khá là vui mừng. Sau này, cũng canh chính xác cơ hội giống như lơ đãng mà đề cập kiếm chiêu, Tình Sương không nhất định mỗi một lần đều nghe theo, nhưng đối với Lương Cẩm nói đúng, sau khi chứng thực, nàng cũng sẽ khiêm tốn hướng về Lương Cẩm lĩnh giáo.

Mà Lương Cẩm thường thường ánh mắt sắc bén, tổng có thể tìm tới chổ sai sót trong kiếm chiêu của nàng, cũng sẽ đưa ra phương án sửa chữa khiến người vỗ tay tán dương.

Thường xuyên qua lại, Tình Sương đối với Lương Cẩm hiểu rõ từng điểm từng điểm sâu sắc thêm, trước kia nàng đối với Lương Cẩm ấn tượng vẫn còn dừng lại ở ban đầu mười sáu chữ kia: Trọng tình trọng nghĩa, yêu ghét rõ ràng, ngông cuồng tự phụ, thiên tư tuyệt luân.

Thời gian lâu, mới dần dần phát hiện, Lương Cẩm ngoại trừ cái tính tình bất kham kia, nàng thật sự là một người thông tuệ nhạy bén, ăn nói đại khí, suy nghĩ lâu dài, mỗi lần nhìn như đang không ngừng khiêu chiến điểm mấu chốt của nàng, nhưng lại ở trước khi nàng lòng sinh phản cảm bứt trở ra, ngôn ngữ có độ, tiến thối thong dong.

Bởi vì thân phận đệ tử cuối cùng của Tử Tiêu Cung cung chủ Nhan Bất Hối, Tình Sương ở bên ngoài cất bước, tiếp xúc vô số người, người biết được thân phận, hoàn toàn khúm núm, xu nịnh lấy lòng. Mặc dù ở bên trong Tử Tiêu Cung, trong cùng đệ tử, sự tồn tại của nàng vẫn như cũ đặc thù, thiên phú tu luyện quan cổ tuyệt kim khiến cho nàng vượt xa thiên tài cùng thế hệ, cũng khiến nàng cô lập với thế giới bên ngoài, ít cùng đệ tử nội cung tương giao.

Phàm là chợt có người tiếp xúc thì một thân toàn là nơm nớp lo sợ, còn lại chính là trưởng bối trong cung, ngoại trừ Nhan Bất Hối, lúc đối mặt Tình Sương, đều khá là câu nệ.

Còn nữa nàng từ nhỏ vô tình, tâm tính nhạt nhẽo, chưa bao giờ hết sức cùng người thân thiện, vì vậy nhiều năm qua, người chân chính có thể cùng nàng chơi thân, thật đã ít lại càng ít, gộp lại, cũng không quá số lượng năm ngón tay.

Mà trong những người nàng quen biết, tính ra Lương Cẩm là đặc thù nhất.

Lương Cẩm móc tim móc phổi đối đãi nàng như vậy, lại không nói chính mình sở cầu*, nhưng nếu phải để cho nàng tin tưởng Lương Cẩm chỉ một lòng đối với nàng hảo, không muốn bất kỳ báo đáp nào, nàng tuyệt sẽ không tin như thế. Nàng biết rõ Lương Cẩm có mưu đồ, nghĩ trăm phương ngàn kế hết sức tiếp cận, đối với nàng tất cả rõ như lòng bàn tay, nếu tùy tiện thay đổi người nào giống như vậy, sớm đã bị nàng một chiêu kiếm giết chết.

(*sở cầu: điều bản thân mong muốn)

Nhưng bởi vì người này là Lương Cẩm, liền có điểm không giống.

Lương Cẩm không giống như những đệ tử thanh niên tuấn kiệt cùng tông môn lúc trước tiếp cận nàng, hoặc là cẩn thận một chút, hoặc là mắt cao hơn đầu, ngẫu nhiên có hạng người tâm cơ thâm trầm, vui buồn không hiện, ở bề ngoài đúng là không nhìn ra cái gì.

Nhưng Tình Sương từ nhỏ đối với nhân quả cực kỳ mẫn cảm, người hết sức tiếp cận nàng, nếu tích trữ ý đồ xấu, thấy một mặt, nàng liền có thể phát giác ra, coi như không rõ ràng dự định cụ thể của người đó, nàng cũng sẽ không muốn cùng người này kết giao.

Chỉ có Lương Cẩm, vẻ giảo hoạt trong mắt nàng chưa bao giờ che lấp, lại làm cho Tình Sương không cảm giác được nửa điểm ác ý, cái này cũng là lúc trước lần thứ nhất gặp mặt, nàng không có đối với Lương Cẩm tàn nhẫn hạ sát thủ, sau đó còn nguyện giúp nàng là nguyên do quan trọng nhất.

Lương Cẩm vốn là người bụng dạ hẹp hòi, nhưng ở trong tay Tình Sương nhiều lần ăn quả đắng, nàng chưa bao giờ nổi giận, lúc nhìn về phía nàng, trong mắt tổng đều mang theo ý cười, dù cho lúc trước trêи Thanh Vân đài chật vật như vậy, Lương Cẩm hận Nhan Bất Hối, nhưng chưa từng tại lúc tiếp diện nàng mà đối với nàng sản sinh nửa điểm tâm tình tiêu cực.

Lương Cẩm có một thân ngông nghênh, nhưng không có ngạo khí. Chỉ có người không biết nàng, mới sẽ cảm thấy nàng ngông cuồng tự phụ, nhưng mà trêи thực tế, sự kiêu ngạo của nàng chôn ở trong xương, nàng cũng không bởi vì tu vi của chính mình cao thấp mà hỉ nộ hiện ra sắc, cũng không bởi vì đạt được báu vật mà phát điên phát cuồng.

Nàng sẽ không bởi vì Tình Sương tu vi cao hơn nàng rất nhiều mà cảm thấy tự ti, nàng biểu hiện ra, mãi mãi cũng là bộ dạng chân thật nhất của nàng. Tình Sương cùng người này quen biết càng lâu, liền càng có thể phát hiện nàng rất nhiều thói quen nhỏ, cùng những thiên tài dương danh ở bên ngoài kia thực sự có quá nhiều điểm không giống nhau.

Mắt thấy Lương Cẩm lại một lần nữa từ trong phòng nhảy qua cửa sổ đi ra, Tình Sương nghiêng mắt liếc nàng một chút, người này ngay cả đường cũng không đi được bình thường.

Khoảng thời gian này, hầu như ban đêm cuối mỗi ngày, nàng đều sẽ nhớ tới ngày ấy ở trong ký ức của Lương Cẩm nhìn thấy cảnh tượng kia. Nếu như, Lương Cẩm đúng là người mà cung chủ nói tới, thì trước khi tất cả tìm được chứng cứ chứng minh, nàng cũng sẽ đồng ý trước tiên cùng người kia kết giao, mặc dù ngày sau sẽ xung đột, cũng không phụ lòng vì năm tháng xưa trước mắt này.

Lương Cẩm sáng sớm tỉnh lại, theo thói quen đi tới bên cửa sổ nhìn xung quanh, lại không thấy cảnh tượng Y Nhân ở trong viện múa kiếm, nhưng lại thấy Tình Sương ngồi ở trêи ghế đá, cầm trong tay quyển sách, chính là đang tinh tế nghiền ngẫm đọc. Lương Cẩm hì hì nở nụ cười, nhảy cửa sổ mà ra, phi ba bước đi tới gần, lẫm lẫm liệt liệt ở bên người Tình Sương ngồi xuống trêи băng đá.

Nàng thấy Tình Sương mắt nhìn chăm chú, sách trong tay lại lật qua một trang.

Lương Cẩm xoay cổ tay một cái, từ trong vòng tay chứa đồ móc ra một bầu rượu tinh xảo, lại lấy ra hai cái chén rượu, sau khi lần lượt rót đầy, đem một chén đẩy đến bên cạnh Tình Sương, không nói không rằng không quấy rối, liền tự nhiên cầm lấy một cái chén khác, nhẹ nhàng nhấp một miếng.

Rượu thơm ngọt vào cổ họng, Lương Cẩm hơi nheo mắt lại, nàng lúc trước thời điểm từ Hòa Phong đi ra, cố ý đi Ma Sa sơn dưới trấn nhỏ mua mười mấy hũ Lưu Niên Cảnh, một mình phiêu bạt ở bên ngoài, có rượu ngon kề bên người, tình cờ uống một chén, tâm tình có chút vui vẻ.

Huống chi, bây giờ cô nương nàng yêu dấu liền tại bên người, cho dù Tình Sương không cùng nàng uống, tâm tình nàng cũng sẽ sung sướиɠ, khoảng thời gian bị giam lỏng bên trong biệt viện này, tính từ thời điểm nàng sống lại tới nay, chính là mấy ngày vui sướиɠ nhất.

Tình Sương đột nhiên đem sách khép lại, trong ánh mắt kinh ngạc của Lương Cẩm, một cách tự nhiên mà giơ tay dời đi lụa trắng nơi ống tay, sau đó bưng lên chén rượu bên cạnh người, đưa đến bên môi, uống một ngụm nhỏ.

Chờ rượu vào bụng, Tình Sương khóe miệng hơi nổi lên một vệt nụ cười nhu hòa ôn nhuyễn, cho dù chỉ là một vệt nhỏ, nhưng lại khiến Lương Cẩm nhìn đến sững sờ.

Tình Sương môi đỏ ướt át mềm mại bởi vì dính rượu mà hiện ra màu sắc óng ánh mê người, Lương Cẩm nửa nhếch miệng, ánh mắt đăm đăm, tim đập đình trệ trong nháy mắt, rượu trong chén đều bởi vì cổ tay nàng không tự chủ được rung động mà rơi ra, nhiễm trêи y bào, nhưng nàng lại không hề hay biết.

“Rượu ngon.”

Tình Sương âm thanh vang ở bên tai, Lương Cẩm bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này thu hồi ánh mắt, cầm ly rượu đã run đổ hơn một nửa trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó giơ tay vỗ vỗ gò má hơi có chút đỏ lên, khụ một tiếng, che giấu nói một câu:

“Khụ khụ, rượu này là ở Hòa Phong Cổ thành tên rượu là Lưu Niên Cảnh, độ rượu hơi lớn. . .”

Nói đến lúc sau, thanh âm của nàng dần dần thấp xuống, câu nói này, bất kể nghe như thế nào, đều có chút gượng ép, nàng có tu vi Luyện Thể cảnh kề bên người, vẻn vẹn uống nửa chén rượu, mặt liền đỏ tới mang tai, thực sự có chút không còn gì để nói.

Mắt thấy ánh mắt ý tứ sâu xa của Tình Sương quét tới, Lương Cẩm thẳng thắn ngậm miệng.

Tình Sương chưa từng gặp dáng dấp thất thố như thế của Lương Cẩm, nhất thời có chút mới mẻ, nhưng tiếp theo một chớp mắt, ánh mắt kinh ngạc của nàng liền hóa thành ngạc nhiên, chỉ thấy Lương Cẩm đột nhiên như giống như điên rồ, liên tiếp uống mười mấy chén, lúc này mới yên tĩnh lại.

“Tiểu Cẩm đúng là người yêu rượu. . . a.”

Từ ngày Lương Cẩm bỗng nhiên đưa ra thay đổi phải gọi bằng cái xưng hô này, nàng liền lấy “tiểu Cẩm” xưng hô với Lương Cẩm. Lúc đầu có chút không quen, đến sau này, nàng phát hiện mỗi lần nàng kêu Lương Cẩm là tiểu Cẩm, người này đều là sẽ có một ít cử động khá là thần kỳ, thế cho nên, nàng vui vẻ đi quan sát phản ứng của Lương Cẩm, thường xuyên qua lại, kêu hai chữ “Tiểu Cẩm” này cũng càng ngày càng thuận miệng rồi.

Thấy bộ dạng của Lương Cẩm không biết là bị rượu rót, hay là bởi vì nguyên nhân gì khác mà mặt toàn bộ đỏ chót, Tình Sương từ lúc sinh ra tới nay là lần thứ nhất cười ra tiếng, nàng xưa nay biết được dung mạo của mình khác với tất cả mọi người, chính vì thế mà để miễn đi rất nhiều phiền phức không tất yếu, nàng mới mang mạng che mặt, Lương Cẩm vốn từng thấy dung mạo của nàng bên dưới khăn che mặt, nhưng không ngờ, một lần lại một lần, phản ứng của nàng lại vẫn thú vị như vậy.

Tình Sương lắc đầu cười khẽ, ưu nhã đem rượu trong chén của mình uống cạn, sau đó nâng chén thả lại trêи bàn:

“Chẳng biết có thể hay không thỉnh tiểu Cẩm châm cho ta thêm một chén?”

Lương Cẩm bừng tỉnh hoàn hồn, vội vội vã vã bưng ấm rượu lên, liền muốn rót rượu.

Nhưng vào đúng lúc này, ngoài cửa lớn tiểu viện đột nhiên vang lên tiếng ầm ĩ, hình như có âm thanh người nào kêu gào tức giận mắng xa xa truyền đến.

Lương Cẩm ánh mắt ngưng lại, tay lại không có chút run rẩy nào, vững vàng rót đầy một chén Lưu Niên Cảnh, nàng đem chén rượu đưa tới trước mặt Tình Sương, trêи mặt dĩ nhiên khôi phục bộ dạng bình thường trấn tĩnh như vậy:

“Tiên tử xin mời, đợi ta ra ngoài xem xem.”

Nếu không phải nhĩ căn cùa nàng còn chút màu đỏ, Tình Sương đều muốn cho rằng một màn lúc nãy chính là mình gặp ảo giác. Tình Sương gật đầu, đem chén rượu tiếp nhận, sau đó nhìn Lương Cẩm xoay người bước nhanh đi tới trước cửa viện, đem cửa gỗ từ bên trong kéo ra.

Tình Sương cúi đầu liếc mắt nhìn chén rượu trong tay, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chuyện hôm nay, e sợ không có cách nào trôi qua.

Nếu Phần Vân Hạc tỉnh lại, bên ngoài tuyệt không nên ầm ĩ huyên náo như vậy, các nàng đợi mấy ngày như vậy, hiện nay rốt cục có kết quả, nhưng chắc hẳn, kết quả này cũng không phải thứ các nàng chờ mong.

Nàng đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, sau đó lần thứ hai mang lên khăn che.

Lương Cẩm đem cửa viện kéo ra, liền thấy một đám người vội vàng mà đến, đầu lĩnh cũng không phải Phần Thiên Lộc, mà là hai mắt đỏ chót Phần Thiên Tình.

Khi nhìn rõ trong mắt Phần Thiên Tình lưu lại vệt nước mắt, Lương Cẩm trong lòng liền hồi hộp một tiếng, thầm nói không ổn.

Quả nhiên, Lương Cẩm vừa mở cửa, Phần Thiên Tình liền nhìn thấy nàng, nước mắt trong mắt Phần Thiên Tình không nhịn được lại muốn nhỏ xuống, nhưng nàng miễn cưỡng nhịn xuống, nàng dẫn đầu dứng ở vị trí cách cửa viện ba thước dừng bước lại, hai mắt thẳng tắp trừng Lương Cẩm, giọt nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, trong lúc nhất thời cổ họng nghẹn ngào, không cách nào thành tiếng.

“Tình tỷ tỷ, trong cốc xảy ra biến cố gì?”

Lương Cẩm trong lòng thở dài, nhìn phía sau Phần Thiên Tình có hơn mười Luyện Thể tu sĩ, cùng với ở vị trí đi trước nhất, chính là ba cái lão giả khí tức âm trầm, nàng đã đoán được kết quả. Nhưng câu này, nàng lại không thể không hỏi, dù cho song phương cuối cùng sẽ xảy ra xung đột, nàng cũng muốn biết rõ ràng chân tướng rồi lại nói tiếp.

Nghe Lương Cẩm nói lời ấy, Phần Thiên Tình hai mắt lần thứ hai đỏ, nàng nhếch môi, biểu hiện buồn bã tuyệt vọng, nàng hít sâu một hơi, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, sau đó mới nói:

“Cha ta đã qua đời, huynh trưởng. . . Cũng đi, bọn họ, đều chết vì Tử Khí Đông Lai.”

Phần Thiên Lộc cũng đã chết?

Lương Cẩm biểu hiện ngẩn ra, nàng vạn phần không nghĩ tới, Phần Thiên Lộc dĩ nhiên cũng gặp vận rủi!

Kinh ngạc trong nháy mắt qua đi, trong lòng nàng chìm xuống, đúng là vẫn còn bất cẩn rồi, chỉ sợ Phần Thiên Lộc phát hiện cái gì đó, mới có thể bị cái tai họa này! Lúc trước nàng chỉ muốn để Phần Thiên Lộc hảo chăm nom Phần Vân Hạc, nhưng chưa cân nhắc đến an nguy của chính Phần Thiên Lộc!

Vì thế, kẻ xấu có thể một chưởng trọng thương Phần Vân Hạc, muốn giết Phần Thiên Lộc, liền dễ như trở bàn tay.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện