Bóng đêm thăm thẳm, sương mờ giăng kín phủ lên vạn vật một bầu không khí thanh lãnh.
Lục Kiêu mang theo một thân đầy hơi lạnh trở về, trong nhà chỉ còn hai người giúp việc còn thức canh cửa giúp anh mở cửa chính.
"Tiên sinh đâu?" Lục Kiêu rũ áo khoác ngoài hỏi.
"Thưa, tiên sinh đã về phòng nghỉ ngơi, tiên sinh có dặn chúng tôi chuẩn bị bữa khuya, ngài có muốn dùng không?" Người giúp việc nhận áo khoác hỏi.
"Không cần, cậu cũng đi nghỉ đi." Lúc ở quân bộ anh đã ăn tối. Lục Kiêu nhìn đầu cuối, đã nửa đêm. Lăng Sầm chắc cũng đang ngủ, trễ vậy cậu không thể nào còn thức chờ anh về.
Lục Kiêu từ chối yêu cầu trợ giúp của người giúp việc, tự bật chế độ hạn chế âm thanh, điều khiển xe lăn chạy về phòng hai người. Anh chậm rãi nhẹ nhàng mở cửa, cũng không bật đèn, anh là lang, có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối. Lục Kiêu khẽ nghiêng cổ qua lại giảm mệt mỏi, nhấn tắt tự động, tự mình đẩy xe lăn vào phòng ngủ, khi xe ngang qua phòng khách lại thấy Lăng Sầm. Cậu đang nằm ngủ trên sô pha, chân dài co lại vì sô pha hơi ngắn, bụng nhỏ nhô lên hơi lộ ra theo áo ngủ. Thụy nhan bình thản, rèm mi dày như hai cây quạt lông quạ rũ xuống. Lục Kiêu đẩy xe lăn qua, tiếng bánh xe nghiến lên sàn rất nhỏ nhưng vẫn khiến Lăng Sầm bừng tỉnh.
"Anh về rồi." Lăng Sầm còn hơi mơ hồ, giọng khàn khàn dịu dàng, có chút mông lung hiền lành đáng yêu. Cậu cũng không ngồi dậy, chỉ ngước mắt nhìn về bóng dáng đen xì ngồi trên xe lăn.
"Ừ, ta về rồi. Sao em không về phòng nghỉ ngơi?" Lục Kiêu đau lòng, vừa cởi áo quân phục ném sang một bên, hỏi. Ghế sô pha này nhỏ quá, hai chân Lăng Sầm muốn thẳng cũng không thẳng được.
"Em không nghĩ anh về trễ vậy." Lăng Sầm đã hơi tỉnh hơn, lẩm bẩm đáp, mắt cậu phần nào thích nghi bóng tối, nhìn về phía Lục Kiêu, tuy không quá rõ hình dáng anh nhưng hai mắt dã thú hơi sáng lên thì cậu thấy rõ ràng, lạc đề cảm thán: "Mắt anh trong bóng tối thật đẹp."
"...Ừ." Lục Kiêu bị cậu khen cũng bật cười, mắt của động vật săn mồi trong đêm hơi sáng lên là bình thường, rất nhiều Alpha có hình thú đều có, lại nói nhìn sẽ thấy hơi ghê chứ sao mà đẹp cho được. Chỉ có Lăng Sầm, cái gì thuộc về anh đều có thể khen.
Lăng Sầm nhìn giờ trên đầu cuối, khẽ nhíu mày hỏi: "Sao anh lại về trễ vậy? Anh ăn cơm chưa?"
"Ta ăn rồi." Lục Kiêu đáp, dùng đầu cuối bật đèn trong phòng lên.
Đèn sáng lên, bụng nhỏ trắng mịn của Lăng Sầm lộ rõ ra, oánh nhuận như sứ. Thời tiết mùa này đã khá ấm, nhiệt độ trong nhà cũng thích hợp nên Lăng Sầm chỉ mặc áo ngủ mỏng nhẹ, một vạt áo rũ xuống lộ bụng nhỏ và một bên cẳng chân thon dài, gợi cảm dụ hoặc. Lăng Sầm hồn nhiên không phát hiện, Lục Kiêu vừa nhìn thì hô hấp hơi muốn nghẹn lại. Omega bình thường thời gian mang thai nội tiết tố thay đổi khiến cho da xấu đi, nám, xạm, mụn, dị ứng... Lục Kiêu đã chuẩn bị tâm lý Lăng Sầm cũng sẽ có thay đổi nhưng dường như Lăng Sầm là một ngoại lệ, anh cảm thấy da cậu còn mềm mại hơn, sức khỏe tốt, sắc mặt hồng hào. Thậm chí phản ứng nôn nghén cũng không có. Lục Kiêu không kìm được đưa tay luồn vào áo ngủ, đầu ngón tay du tẩu từ eo, xuôi theo đùi, dọc theo cẳng chân đến tận mắt cá. Đầu ngón tay như lướt qua tơ lụa mịn màng nhất thế gian. Lăng Sầm rũ mi tùy ý Lục Kiêu. Ngón tay anh hơi dùng sức, Lăng Sầm thuận theo nằm ngửa lại, tách hai chân ra, áo ngủ trượt xuống hoàn toàn lộ ra hai chân dài thẳng tắp. Hô hấp Lục Kiêu lại càng thêm nghẹn cứng trong lồng ngực. Anh tháo mặt nạ vứt sang một bên, đẩy xe lăn sát ghế, cúi người hôn lên môi Lăng Sầm, cậu ngửa đầu nhiệt tình đáp lại, hai tay vòng qua cổ anh, kéo anh sát lại, làm sâu thêm nụ hôn, nồng nàn.
"Lên giường... nhé anh?" Một nụ hôn kết thúc, Lăng Sầm vừa thở dốc vừa hỏi.
Lục Kiêu hơi do dự nhưng lại cự tuyệt: "Không cần... em đi nghỉ đi." Mỗi lần làm đều là Lăng Sầm xuất lực nên từ lúc mang thai số lần hai người làm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Giờ đã nửa đêm nửa hôm, anh cũng không nỡ bắt cậu lao lực, nhịn một chút cũng qua thôi. Lục Kiêu hít sâu, bình ổn sôi động trong cơ thể.
"Dạ." Lăng Sầm buồn cười phản ứng của anh, rướn người hôn nhẹ lên má anh rồi đứng lên đẩy anh về phòng.
"Anh không nên tăng ca trễ như vậy." Không tốt cho sức khỏe, Lục Kiêu dù còn trẻ nhưng đã vì Liên Bang trả giá đủ nhiều rồi. Công việc hiện tại của anh là văn chức, xem như về hưu một nửa, thế thì làm đúng chức phận là đủ, sao vẫn cứ liều mạng thế này. Đó là suy nghĩ của Lăng Sầm nhưng cậu cũng biết tính anh, sẽ không làm việc gì một cách qua loa, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Lăng Sầm không nói thì Lục Kiêu cũng hiểu, nhưng không thể làm khác, có một số vấn đề thuộc phạm trù nguyên tắc cá nhân, nếu anh thay đổi thì anh sẽ không còn là anh nữa. Đành cười trừ nói sang chuyện khác: "Chân em có bị phù lên không?" Lục Kiêu đã nghiên cứu cách xoa bóp giảm đau khi bị phù chân.
"Hiện tại em chưa bị, có khi mấy tháng nữa mới bị." Cậu cũng hơi sợ tình trạng này, nghe các dựng phu khác nói rất khó chịu nhưng cậu có Lục Kiêu ở bên chắc cũng không sao. Thôi khi nào bị tính sau.
Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu vào phòng thì vội lấy quần áo ngủ cho anh thay. "Giờ trễ quá rồi anh đi nghỉ với em luôn nha, sáng mai thức dậy rồi tắm, được không?" Mai Lục Kiêu vẫn phải đi làm, giờ ngủ chả còn được mấy tiếng, Lăng Sầm đau lòng, muốn anh tranh thủ nghỉ ngơi thêm chút, đây cũng là lý do cậu không kiên trì cùng anh là chuyện đó đó.
Lục Kiêu nhìn ánh mắt trông mong của Lăng Sầm cũng không từ chối, thay áo ngủ, dịch người lên giường ôm Lăng Sầm vào lòng. Ôm rồi mới phát hiện tin tức tố của Lăng Sầm quẩn quanh lại làm anh không ngủ nổi, vội tìm chuyện nói:
"Hôm nay có một vị tướng quân đến văn phòng tìm ta. Việc này tính ra là có quan hệ tới em đó."
"Có liên quan tới em?" Lăng Sầm đang khép mắt, nghe vậy tò mò nhìn Lục Kiêu.
"Đúng, là tướng quân quân đoàn Đệ tứ, ta từng kể về ông ấy cho em nghe."
Lăng Sầm gật đầu, là người lần trước gặp ở thang máy, Lục Kiêu có nói khi anh mới vào quân bộ vị này có chỉ dạy anh rất nhiều, Lục lão phu nhân cũng có nói