Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 39


trước sau

Con mẹ nó!

Cái đại não trên cổ này làm sao có thể quên tên Trần Khiết sống sờ sờ như vậy chứ?!

Hạ Mạt nháy mắt thạch hóa, nội tâm một vạn đầu thảo nê mã chạy nhanh qua! Cậu nhanh chóng đứng thẳng, khô cằn cười nói:“Tớ thích ca hát, vừa nãy chính là luyện cổ họng, không, không làm ồn đến cậu chứ.”

Trần khiết thần sắc cổ quái theo dõi cậu vài giây,“Cậu cũng thích khiêu vũ?” Nói xong sau xoay người trở lại phòng, trước khi vào cửa còn bổ sung một câu,“Múa cột.”

Khiêu vũ?

Múa cột?

Hạ Mạt nghiền ngẫm câu nói này một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chậm rãi cúi đầu, liền thấy mình đang ôm một người đá để tràn nửa thân trên……

Hạ Mạt khóc không ra nước mắt, ta không có loại đam mê kỳ quái này!

Tuyệt, đối, không, có……

Hạ Mạt xám xịt lùi về phòng mình, cửa còn để mở hờ hờ để chú ý tới tình huống bên ngoài. Cậu một bên thu dọn đồ dùng hàng ngày, một bên nhìn ra bên ngoài, ai ngờ thẳng đến khi trời đã tối mà vẫn chưa thấy Randall trở về.

Randall không ở đây, lời kịch vốn đã chuẩn bị tốt cũng vô dụng. Hạ Mạt ủ rũ ngồi ở ở trên giường đơn thở dài thở ngắn. Bỗng nhiên, bộ đàm trên cánh tay chợt lóe một chút, cúi đầu nhìn lại, dĩ nhiên là thông báo tập hợp khẩn cấp! Thời gian 8:30, địa điểm sân vận động Triều Huy!

8:30?!

Sân vận động Triều Huy?!

Hạ Mạt nhìn lại thời gian bây giờ, đã 8:20!

Chết cha!

Chỉ có 10 phút cậu tới kịp sao?! Cho dù chạy gãy chân cũng không thể chạy tới a!

Hạ Mạt cuống quít thu thập mọi thứ chạy ra khỏi phòng, một hơi chạy tới phòng khách, nhớ tới một người bạn khác trong phòng, phanh gấp lại, vọt tới trước cửa Trần Khiết gõ hai tiếng,“Trần Khiết! Trần Khiết! Khẩn cấp tập hợp! Khẩn cấp tập hợp!”

“……”

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.

Hạ Mạt do dự hai giây,“Không phải là đã ra ngoài rồi đấy chứ? Vì cái gì vừa rồi không chú ý tới? Ai! Mặc kệ nó! Bị muộn rồi!” Hấp tấp lao ra phòng ngủ, dọc theo đường đi gặp được vô số đồng học cùng chạy tới sân vận động Triều Huy như cậu! Nhưng bất đồng là, phương tiện giao thông của người khác là phi thuyền siêu tốc mini mà của cậu lại là chân giò hun khói thịt người thuần thiên nhiên!

Không cần chỉnh người như vậy a a a a a!

—-

Trên phi thuyền mini màu ngân bạch.

Randall đã thay quân phục rằn ri nằm ở trên ghế mềm dưỡng thần.

Lance cũng mặc bộ quần áo quân phục giống vậy thì đứng bên cửa sổ, nhìn đám phi thuyền tới tới lui lui xung quanh nói:“Tân sinh thật là có tiền.”

Randall vẫn nhắm mắt lại như trước.

“Chẳng lẽ hiện tại đã quốc phú dân cường đến loại tình trạng này? Ngay cả người nghèo nhất cũng có thể mua được một chiếc phi thuyền mini loại tốt……” Thanh âm ngưng bặt, y dán mạnh vào cửa sổ, trừng lớn ánh mắt,“Trời a, trời a, ta thấy được cái gì?! Cư nhiên có người chạy bộ đi sân vận động!”

Tốc độ của phi thuyền quá nhanh, y chỉ có thể thấy hình ảnh bất chợt lóe qua ngoài cửa sổ, thế nhưng cho dù như vậy cũng đủ khiến Lance kinh hô,“Hoàng huynh, anh thấy không?! Thấy không?! Người kia cư nhiên chạy! Trời a, hắn nhất định sẽ đến muộn! Nghe nói quân huấn của tân sinh ở Exxon khá là biến thái, chậc chậc, em cơ hồ có thể đoán được tương lai bi thảm của người này……”

Randall mở mắt, đôi mắt băng lam sắc trong veo không một tia tình cảm, đôi môi hé mở tích tự như vàng,“Chú ý an toàn.”

Lance chu môi, ngoan ngoãn ngồi trở lại bên người hắn, im lặng không đến nửa phút, lại bắt đầu nhỏ giọng nói thầm:“Một chút tình thú đều không có. Dáng vẻ lạnh như băng này của anh có Omega nào lại thích chứ?”

Hết chương 39.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện