Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 115: Đàm phán


trước sau

“Do nãy tôi không thấy rõ.” Tần Phi Tương hơi áy náy nhìn Chung Viễn Thanh.

Chung Viễn Thanh lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không trách anh, tuy nhiên, giờ chúng ta đã có năng lực bắt được đám ếch độc này, không bằng chúng ta xin đổi thành lính đánh thuê trung cấp đi, điểm giá trị cống hiến sẽ cao hơn.”

“Nhưng mà,” Tần Phi Tương lật xem quy định một chút: “Muốn xin làm lính đánh thuê trung cấp, đầu tiên là phải hoàn thành mười nhiệm vụ sơ cấp trở lên, ngoài ra phải có xác suất thành công là 100%.”

Chung Viễn Thanh không hề do dự mở nút không gian, thiết lập lại lần nữa, tách riêng ếch độc khổng lồ và sên lãi bay, tiếp đó để máy móc lấy toàn bộ đám sên lãi, rồi đóng nút không gian lại: “Thế đợi đến lúc chúng ta trở thành lính đánh thuê trung cấp rồi nói sau. Dẫu gì cũng là 20 điểm giá trị cống hiến, thà đợi một thời gian nữa còn hơn là chịu thiệt thòi lớn nhường này!”

….

“Ha ha ha.” Trong phòng điều khiển, Lev cười ra tiếng: “Cái thằng nhóc ranh này chơi cũng vui quá đi. Tính toán chi li quá thể, lão Đại trước kia có soi mói đến nhường này đâu, quả thật là trò giỏi hơn thầy, thắng lợi tại trời.”

Diana có chút đau đầu nhìn hai người kia, từ sau khi được đội trưởng cho biết Chung Viễn Thanh, Phá Quân này rất có thể là con trai của lão Đại,tất cả mọi người đều lập tổ đội tự phát, mỗi ngày đều đến vây xem.

Đúng là quá khó khăn mà, tìm được lão Đại mất tích lâu ngày còn chưa tính, ấy thế mà còn thấy được con trai của lão Đại, ai cũng kích động, thậm chí có không ít người đang lo đến lúc gặp mặt lão Đại, nên chuẩn bị lễ vật gì cho con trai lão Đại đây này.

Mà cả Diana lẫn Lev vì tính chất nghề nghiệp nên mới nghiễm nhiên âm thầm theo sát vị này.Vốn dĩ dựa vào ấn tượng đầu tiên, bọn Diana đều cho rằng Chung Viễn Thanh được di truyền phần lớn từ người mẹ thần bí kia hoặc gen bị biến dị nên tính cách mới khác xa lão Đại đến vậy.

Nhưng là hôm nay nhìn thấy chuyện này, tất cả hoài nghi đều tan thành mây khói, cái tính không chịu thua kém cùng tính toán chi li này, ai nói không phải của lão Đại thì đừng có chạy, bọn họ chỉ chuyên chọn đánh vào mặt thôi.

“Có điều nói đi nói lại, chị Di.” Lev ngừng cười: “Chuyện bọn họ muốn xin làm lính đánh thuê trung cấp ấy, thực ra em nghĩ với trình độ bắt được ếch độc khổng lồ này thì năng lực của hai đứa phải hơn trung cấp rồi ấy. Hơn nữa nhiệm vụ tiền thưởng sơ cấp mà cũng hoàn thành quá nhanh, nó cũng đủ chứng minh với trình độ của hai người họ, hay là chúng ta?”

“Không được.” Diana kiên quyết lắc đầu: “Dù hai người họ có hoàn thành đi chăng nữa cũng không thể nói bọn họ đã đạt tới trình độ của lính trung cấp. Có lẽ là do trùng hợp thôi, chúng ta phải dựa quy định chứ không thể dựa vào tình cảm được.”

“Qui định?” Lev chỉ vào Chung Viễn Thanh nói thầm: “Mấy cái quy định của chúng ta thì cũng do ông già cậu ta đặt ra cả thôi, hay chúng ta cứ nói chuyện này với đội trưởng đi, để đội trưởng báo lại với tướng quân, tướng quân cũng đã nói có tình huống gì thì có thể tùy thời báo lên mà.”

Diana nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu, suy cho cùng tướng quân và lão Đại trước kia rất thân thiết với nhau, tướng quân chắc chắn sẽ coi con trai của lão Đại như con trai ruột của mình, ờm, nói không chừng còn hơn con ruột ấy chứ, cho nên mấy ý kiến của Chung Viễn Thanh cứ để tướng quân quyết định thì hay hơn.

Trong văn phòng hiệu trưởng của Ares.

Blair đang cầm một cái tách, vẫn dáng vẻ hiền lành, cười tủm tỉm nhìn nam nhân ngồi đối diện, nếu nam nhân này mà đổi thành người khác thì sẽ không có gì kì lạ, kể cả có là phó hiệu trưởng Naiden đi chăng nữa.

Tuy nhiên, nếu người nam nhân mà đổi thành Thanh Mộc, tình cảnh trước mắt phải được ví như là cảnh tàn sát khốc liệt.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Blair rốt cục đành thu lại nụ cười trên mặt, bất đắc dĩ nâng tách trà lên, ra vẻ bình tĩnh uống một ngụm.

Thanh Mộc vừa thấy hành động này của Blair bèn hiểu được ông đã đồng ý tiếp tục cuộc đàm phán, y nói: “Ta tới đấy chỉ vì đúng một việc, ông không cần phải quá lo lắng. Ta rất xem trọng một ngôi trường có bề dày lịch sử như Ares, và cũng rất tôn trọng ông, thực ra theo ý ta là, Ares là Ares, Đế Quốc là Đế Quốc, ta phân biệt rất rõ ràng.”

“Tiếc thay, đó là của mình ngài, hoặc là suy nghĩ của thế lực sau ngài,” Blair ngẩng đầu, nhìn Thanh Mộc: “Khẩu hiệu đầu tiên của Ares là trung thành, chúng tôi là Ares của Đế Quốc chứ không phải Ares của toàn nhân loại.”

Thanh Mộc lạnh lùng nhìn ông: “Ares của Đế Quốc ư? Các người tưởng rằng các người đang đào tào mầm non tương lai cho quốc gia sao? Chiến đấu vì con dân đế quốc ư? Tiếc thay, không phải tất cả đều như ngài mong muốn. Theo ta được biết, nội bộ hoàng tộc vẫn có lời bàn hy vọng các người có thể chiến đấu vì bọn họ.”

Blair trầm lặc một lát, trầm giọng nói: “Mục đích thành lập Ares là cái gốc của Đế Quốc chứ không phải đao phủ cho hoàng thất.”

Thanh Mộc cười châm chộc: “Thật vậy chăng?”

“…. Từng ấy năm tới nay,” dưới cái nhìn chăm chú của Thanh Mộc, Blair thở dài một hơi: “Ta hiểu, hoàng thất vẫn không ngừng sai người thâm nhập vào, cho dù quân bộ nằm ngoài tầm với của hoàng tộc song hiện tại hơn phân nửa đã rơi vào trong bọn họ. Ta hãy chịu được trong một phạm vi nhất định, tuy nhiên, ngoại trừ một việc…”

Ánh mắt Blair rơi xuống tấm huân chương cách đó không xa: “Ta đã có tuổi, một người già sớm không màng đến danh lợi, chuyện duy nhất không thể chịu được là chứng kiến những đứa trẻ tự tay nuôi lớn ra đi còn sớm hơn ta, đặc biệt là những người vinh dự vì được hy sinh vì đế quốc, những người chẳng thấy được cái vẻ vang của đấu tranh …”

Thanh Mộc nhìn theo ánh mắt của Blair, cũng nhìn đến đống huy chương: “Tranh đấu bên trong hoàng thất, thứ quyền lực mục nát và những thứ dơ bẩn trong Đế Quốc đều làm ta nhìn đến phát ghét rồi. Có lẽ ngài cũng vậy, cho nên ta mới đưa ra lời đề nghị này với ngày, chính như hy vọng của ngài, chỉ cần đồng ý lời đề nghị này, hợp tác cùng bọn ta, có lẽ sẽ bảo vệ
được sinh mệnh của đám học viên đáng yêu của ngài.”

“Dù ta muốn đồng ý, bản thân ta cũng không thể đại diện cho toàn Ares.” Không thể không nói lời đề nghị của Thanh Mộc đã làm Blair có chút tâm động. Mấy năm qua nội bộ hoàng thất không ngừng tranh đấu, số binh lính hi sinh của Ares không ngừng tăng lên, cao đến nỗi khiến Blair đau lòng, đặc biệt là khi có không ít người vô tội bị hy sinh, đó là những đứa bé ngày ngày chăm chỉ nỗ lực không ngừng vươn lên tại Ares, cuối cùng lại phải nhận lấy kết cục này, đây là chuyện mà Blair không bao giờ có thể tha thứ.

Thanh Mộc mỉm cười: “Là hiệu trưởng của Ares, chả lẽ ngài không biết vào lúc Ares được thành lập, Ares và hoàng thất đã kí vào một bản “Quyền nghị quyết độc lập” chứ, nó rất phổ biến, lẽ nào đến cả chút quyền lợi này mà ngài cũng không có nốt.”

“Nhưng đến tận bây giờ, chưa bao giờ có tiền lệ để một người có cấp bậc như ngài trở thành một huấn luyện viên bình thường tại Ares, huống chi còn cho phép ngài có quyền lợi mang học viên ra ngoài.” Một khi đến lúc bàn điều kiện, Blair lập tức bèn trở lại làm tên cáo già.

Có điều, binh đến tướng chặn, Thanh Mộc hiển nhiên không phải dạng ngồi không: “Nếu ta nói, chúng ta sẽ tham gia trận đấu “lời mời thi đấu cơ giáp liên hành tinh” vào năm sau thì sao?”

Blair không nghĩ tới Thanh Mộc sẽ đồng ý giải quyết chuyện này, ông trầm tư một lát, sau đó rất vui vẻ gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Được, nếu ngài đã yêu cầu quyết liệt và đồng ý tham gia lời thi đấu kia, vậy tôi sẽ chờ mong vào thành quả dạy học của ngài trong mấy tháng tới.”

Thanh Mộc cũng gật đầu cười tủm tỉm, trong lòng lại mắng một câu: “Cáo già!”

“Chủ nhân.” Rời khỏi văn phòng của Blair, đi ra khỏi Ares, bảo đảm năm người bám theo đã bị rớt, Thanh Long mới mở miệng: “Diana có tin nhắn.”

Thanh Mộc nhớ tới Diana được phái đi làm nhiệm vụ trông coi Chung Viễn Thanh, chỉ cần nghĩ đến hắn, tâm tình Thanh Mộc đều tốt lên một cách kì lạ, bước chân cũng nhẹ đi vài phần, sau khi vào xe huyền phù, Thanh Mộc hỏi: “Diana nói gì?”

“Diana nói,” giọng điệu của Thanh Long đột nhiên trở nên cực kì tế nhị: “Diana nói Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương muốn xin làm lính đánh thuê trung cấp, và kèm theo một đoạn hình ảnh được truyền qua đây nữa.”

Thanh Mộc mở quang não, hình ảnh Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương bàn bạc ngay lập tức hiện ra trước mặt Thanh Mộc.

“Chung Viễn Thanh thực đúng là, hoạt bát?” Xem xong, Thanh Long hơi lưỡng lự nói.

Thanh Mộc cười khẽ một tiếng: “Quả thực giống y đúc cha nó, toàn là những người không chịu thiệt. Nếu thằng bé đã muốn làm lính đánh thuê trung cấp, vậy phái người kiểm tra hai đứa một chút đi, lấy thực lực của hai đứa nó chả lẽ mi còn không rõ sao? Trở thành lính đánh thuê trung cấp chắc chắn không thành vấn đề với hai chúng nó.”

Nói xong, Thanh Mộc lại sung sướng xem lại lần nữa, không còn cách khác, quả nhiên y như Chung Minh, đáng yêu quá đi thôi!

Nếu Thanh Mộc đã nói như vậy, Thanh Long cũng lập tức hiểu ngay suy nghĩ của y, nó không nói hai lời khôn khéo chuyển lại lời cho Diana.

“Quả nhiên!” Diana làm bộ vừa nhìn đã hiểu, tướng quân ngài dám cưng Chung Viễn Thanh đến nhường này nữa ư?

Sau khi Chung Viễn Thanh lấy lại nút không gian, không biết nghĩ tới cái gì, hắn trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói yếu ớt: “Anh có cảm thấy tôi hơi soi mói không?”

Tần Phi Tương suýt chút nữa gật đầu theo thói quen, may là y nhanh chóng phản ứng, lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi cảm thấy được lắm. Em làm vậy không phải vì riêng mình em, mà chắc chắn có tác dụng nhất định. Như lúc trước ấy, đáng nhẽ phải dựa theo chế độ phân phối quân đoàn thì em lại tạo áp lực, giữ lại một số đồ, chỉ vì trao cho gia quyến của những binh lính đã hy sinh.”

Chung Viễn Thanh sửng sốt: “Anh biết mấy chuyện này?”

Tần Phi Tương sờ đầu: “Những chuyện liên quan đến em, sao tôi không biết được cơ chứ.”

Nghe Tần Phi Tương nói vậy, Chung Viễn Thanh đột nhiên thấy rung động: “Chắc không phải anh đã âm thầm làm gì theo đấy chứ? Tôi nhớ rõ dù giữ lại một ít đồ thì cũng không chia đủ cho gia quyến người đã mất, nhưng là sau đó, bên quân bộ khi kiểm kê lại lần nữa rồi đưa cho bọn tôi không ít vật tư, tôi cứ không tin quân bộ soi mói gấp tôi mấy lần lại có lòng tốt nhắc nhở tôi đến thế.”

Tần Phi Tương nghiêng đầu, lúc ấy Thạch Lam làm thư kí của ý, thích nói nhất là số vật tư trao đổi của mình đủ dùng cho hai quân đoàn lớn.

Thực ra, chủ yếu phải làm sao khéo léo đưa vật tư từ quân đoàn Tần Phi Tương đưa sang cho quân đoàn của Chung Viễn Thanh.

Dù sao, dù cùng thuộc quân bộ, song quy chế quân đoàn đều giống nhau, vật tư thu được của từng quân đoàn cũng khác nhau, đặc biệt là một vị tướng là con trai độc nhất của nguyên soái, còn vị kia là nhị lưu thế gia sau cùng còn bị trục xuất ra khỏi gia phả.

Đánh giặc kị nhất chính thiếu vật tư, mà Chung Viễn Thanh sống trong tình cảnh như vậy, đương nhiên sẽ nuôi thành tính cách không chịu thiệt thòi.

Vừa thấy Tần Phi Tương trầm mặc, hắn đã lập tức hiểu ra.

“Không ngờ, đúng là anh.” Chung Viễn Thanh lắc đầu: “Anh đó, ngày trước là do mối quan hệ không mấy tốt đẹp của hai chúng ta nên anh có thể giấu đi, thế nhưng giờ anh hoàn toàn có thể nói ra cho tôi biết, hiểu không?”

Tần Phi Tương trịnh trọng gật gật đầu.

Hé hé hé ~ Chuyện gì của em anh chả biết hé hé hé


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện