Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

117: Lá Gan Không Nhỏ


trước sau


Cậu hoàn toàn không bình tĩnh chút nào, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cả giận nói: “Đáng giận! Cô ta cũng dám đánh chủ ý tới anh!
Cô ta ở đâu đâu? A đúng rồi, là ở nhà, em bây giờ liền phải gặp cô ta, em ngược lại muốn xem xem cô ta lấy cái mặt lớn đó từ đâu ra! Dám cướp người đàn ông của Bạch Nhất Hàm em, đây là cô ta không muốn sống nữa sao? Xem em không tự tay đánh cô ta răng rơi đầy đất!”
Mục Tĩnh Viễn cảm thấy phản ứng của cậu thật sự là rất đáng yêu, nhưng vẫn là ấn cậu nói:
“Hàm Hàm đừng tức giận, cô ta nghĩ như thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, em hiện tại còn không thể đi được.

Dù em có muốn gặp cô ta, cũng phải chờ tới ngày mai, bây giờ em cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Bạch Nhất Hàm quả thực muốn tức chết: " Sao lại không liên quan đến em?! Cô ta là muốn giành anh với em! Cô ta xứng đôi với anh?
Thế còn em đâu? Em thì tính là cái gì? Em không đợi đến ngày mai, bây giờ em liền phải đi đánh cô ta!”
Mục Tĩnh Viễn dở khóc dở cười ôm lấy cậu, ôn nhu nói:
“Hàm Hàm em bình tĩnh một chút, không cần tức giận, anh còn chưa có chết, người khác muốn cướp là có thể cướp đi sao? Cô ta nói những lời này đó em căn bản không cần để ý tới, anh xem cô ta như là có triệu chứng vọng tưởng.”
Bạch Nhất Hàm cả giận:
“Cô ta nói như vậy, em làm sao mà bình tĩnh được? Bất quá anh nói cũng đúng, nếu anh có thể dễ dàng bị giật mất, em liền không cần anh nữa!”
Mục Tĩnh Viễn cười khổ nói: “Đừng nói như vậy, Hàm Hàm, sẽ không có một ngày đó”
Bạch Nhất Hàm nói: “Hôm nay em đây liền đi gặp cô ta ”
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ nói: “Sớm biết rằng em có thể giận thành như vậy, anh sẽ không nói cho em biết.

Bác sĩ đã nói em còn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.”
Bạch Nhất Hàm cả giận nói: “Người đàn ông của em sắp bị giật mất rồi, làm sao mà em có thể bình tâm tĩnh dưỡng? Hơn nữa em đã không sao rồi, nếu không phải vì để mọi người an tâm, thì hôm nay em đã xin xuất viện rồi, nằm đến cả người khó chịu.”
Đối với bộ dáng cáu kỉnh này của cậu Mục Tĩnh Viễn kỳ thật có chút hoài niệm, đã lâu rồi tiểu gia hỏa của anh không có xù lông như vậy, cảm giác em ấy lần trước vô cớ gây rối giận dỗi như là chuyện đời trước vậy.

Kể từ lần đó, em ấy liền trở nên ngoan ngoãn như vậy, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng, so với trước kia, thật giống như cục bột nặng không ra thù hình vậy.


Không nghĩ tới, thứ có thể dễ dàng làm em ấy tức giận lại là chính mình, biết rõ lời nói của người phụ nữ kia căn bản không thể tin, em ấy vẫn tức giận thành cái dạng này, có thể tưởng tượng được trong lòng em ấy là có bao nhiêu để ý mình.

Anh trong lòng mềm thành một vũng nước, mềm nhẹ ôm lấy Bạch Nhất Hàm nói: “Nếu em đợi không được, vậy tối nay anh sẽ đưa em về, cùng lắm thì, anh ôm em về nhà rồi lại ôm em về lại đây.”
Bạch Nhất Hàm trầm mặc, ấp úng nói: “Em là một đại nam nhân, ai muốn anh ôm? Em tự mình đi được”
Mục Tĩnh Viễn lẳng lặng nhìn cậu, cười mà không nói.

Bạch Nhất Hàm liếc mắt nhìn trái nhìn phải, gãi gãi mặt, nằm xuống dưới chăn, nhắm mắt lại nói: “Vì nghênh đón chiến dịch buổi tối, em muốn đi ngủ, anh mau tránh ra đi.”
Mục Tĩnh Viễn nhẹ nhàng chạm chạm vành tai hồng hồng của cậu, thanh âm trầm thấp cười khẽ một tiếng.

Màu đỏ trên lỗ tai Bạch Nhất Hàm yên lặng bắt đầu lan xuống phía dưới…
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
[…]
Vào lúc ban đêm, Mục Tĩnh Viễn đích thân giúp Bạch Nhất Hàm thay quần áo, mặc cho Bạch Nhất Hàm kháng nghị đem cậu ôm ra khỏi bệnh viện, mãi cho đến đến Bạch gia, chân cậu cũng không chạm đất.

Người Bạch gia đều đã ngủ, cả ngôi biệt thự dị thường an tĩnh, Mục Tĩnh Viễn tìm một gian phòng trống cho khách, mới thả cậu xuống.

Bạch Nhất Hàm xấu hổ ngồi xuống, thật sự không muốn nói đến chuyện cả một đường bị ôm công chúa, chỉ là ấp úng nói:
“Trực tiếp đưa em đi gặp cô ta là được rồi, tới đây làm gì?”
Mục Tĩnh Viễn chết tiệt, toàn bộ khí thế mình tích góp đều anh ta ôm mà hóa hư không! lát nữa thấy tình địch, làm sao còn dùng khí thế nghiền áp cô ta!
Mục Tĩnh Viễn quay đầu lại gật đầu với Trần Phong.


Trần Phong quay đầu đi ra ngoài, anh lúc này mới nở nụ cười với Bạch Nhất Hàm nói:
" Dưới tầng hầm quá lạnh, em gần đây luôn bị thương, thân thể suy nhược, tốt hơn là không nên tới chỗ như vậy.”
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, tuy rằng cảm giác bị trở thành búp bê sứ không quá mỹ lệ, nhưng đối với sự quan tâm của người yêu còn là phi thường hưởng thụ.

Chỉ chốc lát sau, Đào Khởi đã bị Trần Phong bắt lấy cánh tay dẫn vào, Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện cô gái trước mắt thật xa lạ, mặt vẫn là gương mặt đó, nhưng sự ôn nhu thanh thuần lại không thấy bóng dáng.

Trong ấn tượng của cậu, Đào Khởi không trang điểm cầu kỳ, nụ cười thanh lệ điềm mỹ, luôn mặc một chiếc váy dài màu trắng, cả người đều tràn ngập năng lượng tích cực, ở bên ngoài bị chút mệt cũng không thèm để ý, còn luôn cười nói “Có hại là phúc”.

Đối với sự bất công của người nhà, cô chưa từng nuôi lòng oán hận, cô nói cha mẹ đã sinh cô ra và nuôi nấng cô khôn lớn, báo đáp lại là điều hiển nhiên.

Một cô gái như vậy, giống như những lời mà Bạch Nhất Hàm đã nói với Mục Tĩnh Viễn, tuy rằng cậu không cách nào yêu cô, lại không thể không thừa nhận cô là một cô gái tốt hiếm có
Nhưng nhìn cô gái đối diện, trên mặt còn sót lại lớp trang điểm, tóc lòa xòa, bộ quần áo còn có chút vết nhăn hơi lộ ra ngoài, thoạt nhìn rất chật vật, sắc mặt dữ tợn, ánh mắt oán độc.

Tuy rằng cùng một khuôn mặt giống nhau, nhưng người này cùng Đời Khởi mà cậu nhận thức hoàn toàn là hai người.

Bạch Nhất Hàm cau mày, trầm giọng hỏi: “Cô không phải là Đào Khởi, cô là ai?”
Đào Khởi bị giam giữ một ngày một đêm, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua khổ cực như vậy, tầng hầm lạnh lẽo cơ hồ sắp làm cô hỏng mất.

Cô không hiểu, rõ ràng cô là nữ chính thế giới này, vì sao không thể vẻ vang đứng trên đỉnh thế giới, được săn đón bởi những người đàn ông phẩm chất cao.

Mà ngược lại liên tục chịu nhục nhã, vì cái gì mà hào quang nữ chính chậm chạp không phát huy tác dụng, làm cô ta làm cái gì cũng không suôn sẻ! Rõ ràng cô là để tên điên kia đi đâm Thẩm Thiên Dương, vì thế cô không tiếc ăn nằm với tên điên đáng ghê tởm kia rất nhiều lần! Nhưng tại sao Thẩm Thiên Dương lại chưa chết, mà ngược lại tìm được tới trên đầu cô

丨 Thẩm Thiên Dương sẽ chết dưới bánh xe của kẻ điên kia, chẳng lẽ không phải là số mệnh của anh ta sao?! Vì cái gì tất cả mọi đều khác với cốt truyện ban đầu!
Một ngày một đêm này, cô không ngừng suy nghĩ là sai ở đâu, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra manh mối.

Cô muốn gặp Mục Tĩnh Viễn, để nam chính của cô cứu cô ra ngoài, nhưng Mục Tĩnh Viễn thậm chí không chịu nghe cô nói hết lời đã xoay người rời đi! Vì sao nam chính cô nhận định phải vô tình với cô như vậy!
Cô chỉ có thể xin giúp đỡ với Bạch Nhất Hàm, cô tin tưởng vững chắc chính mình nhất định là nối chu sa* trên ngực của Bạch Nhất Hàm.

Không nghĩ tới cô đường đường nữ chính thế giới, thế nhưng lưu lạc đến nông nỗi phải dựa một cái người chết tới cứu, chuyện này sao cô có thể cam tâm!
(*Nốt chu sa=Nốt ruồi son: ám chỉ những người để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm, người tâm tâm niệm niệm trong lòng người khác, nhớ mãi không quên như mối tình đầu vậy)
Không nghĩ tới Bạch Nhất Hàm thấy dáng vẻ chật vật của cô không phải phẫn nộ đau lòng, thế nhưng còn chất vấn lại mình, cô cảm giác sự nhẫn nại của mình đã đột phá đến đỉnh điểm, tức giận đến hét lên:
“Bạch Nhất Hàm! Đồ vô lương tâm! Tôi đương nhiên là Đào Khởi, thấy tôi cúi đầu với anh xin giúp đỡ có phải vừa lòng lắm không? Còn không mau mau bắt tên man rợ này thả tôi ra! Tôi muốn tắm rửa, tôi muốn ăn!”
Cô dùng sức giãy giụa nói với Trần Phong: “Tôi đã nói tôi là Đào Khởi! Là người trong lòng tiểu thiếu gia của anh, sao anh còn dám bắt tôi?! Còn không thả tôi ra, cẩn thận không tôi bảo Bạch Nhất Hàm đuổi anh khỏi Bạch gia!”
Trần Phong nhìn bộ dáng lời thề son sắt của cô, trừng lớn đôi mắt nhìn Bạch Nhất Hàm.

Nhưng mà Bạch Nhất Hàm còn chưa lên tiếng, Mục Tĩnh Viễn cũng đã lửa giận tận trời nói: “Bắt lấy ả điên này! Đừng để bàn tay bẩn thỉu của cô ta đụng tới Nhất Hàm!”
Anh quay đầu lại nói Bạch Nhất Hàm:
“Anh đã nói tinh thần cô ta không bình thường, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, em còn một hai phải tới gặp cô ta!” Anh nói xong liền muốn cúi người đi ôm Bạch Nhất Hàm, muốn ôm cậu đi.

Bạch Nhất Hàm đè lại tay anh nói: “Không phải Tĩnh Viễn, người này tuyệt đối không phải Đào Khởi, em tuy rằng không dám nói mình hoàn toàn hiểu biết Đào Khởi, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải là cái dạng này!”
Đào Khởi không nghĩ tới Bạch Nhất Hàm gặp được cô, thế nhưng không có cho cô đi, ngược lại còn nghi ngờ danh tính của cô.

Điều này không khỏi làm cô có chút chột dạ, cô xác thật không phải Đào Khởi bản gốc, nhưng loại chuyện đổi hồn này, sao mà tên này có thể nhìn ra được?
Dưới sự chột dạ, cô không dám lại la lối khóc lóc, có chút nhỏ giọng: “Tôi đương nhiên là Đào Khởi rồi, trên đời này còn có Đào Khởi thứ hai sao?”
Mục Tĩnh Viễn nghĩ nghĩ nói: “Người này đúng thật là Đào Khởi, anh đã sai Trần Hoành điều tra qua cô ta.

Nhưng Trần Hoành nói, từ khi cha cô ta bị thương do tai nạn xe cộ, cô ta vì cứu cha mình mà làm người tình của Lý Thuận sau đó thì tính tình thay đổi lớn, bên ngoài nói là bởi vì biến cố trong nhà bị đả kích mới có thể như vậy.


Em không nói anh thật đúng là xem nhẹ, cô ta làm người tình của Lý Thuận, nói là vì người nhà, nhưng sau khi cha cô ta xuất viện, cuối cùng cô ta lại không chịu đưa tiền cho người nhà.

Tiền hay trang sức gì đó Lý Thuận cho đều bị cô ta tự mình hưởng thụ, đây cũng không phù hợp tác phong của cô ta a.”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Không đúng, Đào Khởi không ngừng một lần nói qua, cha mẹ nuôi sống chị em bọn cô là không dễ dàng, cô ấy nhất định phải hiếu thuận với cha mẹ.

Cô ấy ở khắp nơi tự mình làm công, sinh hoạt rất tiết kiệm, nhưng mỗi khi trên người có một chút tiền, liền muốn mua chút đồ cho cha mẹ và em trai.

Em lúc ấy muốn cho cô ấy tiền cô ấy còn từ chối, nói làm người thì phải dựa vào chính mình, vì cứu ba ba không tiếc đi làm người tình của Lý Thuận là chuyện cô ấy sẽ làm.

Nhưng cô ấy có được tiền sẽ không có khả năng không cho cha mẹ, em trai, càng miễn bàn xúi giục giết người.

Câu cửa miệng nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, một người dù có là là tính tình thay đổi lớn cũng không có khả năng lập tức liền biến thành cái dạng này!”
Cậu đứng lên, đi về phía trước một bước nói: “Cô rốt cuộc là ai? Nếu cô nói không rõ, tôi liền đưa cô vào cục cảnh sát, xúi giục bệnh nhân tâm thần giết người là một tội danh không tồi.”
Đào Khởi không ngờ rằng Bạch Nhất Hàm vốn tưởng nhất định phải đắn đo suy nghĩ vậy mà liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô không phải nguyên chủ, thế nhưng còn nhẫn tâm muốn đưa cô đi ngồi tù, này như thế nào có thể chịu đựng! Cô ta tức giận đến hai mắt đỏ hoe, không lựa lời mà nói: “Bạch Nhất Hàm!
Con quỷ đoản mệnh này! Còn muốn đưa tao đi ngồi tù, tao dù có ngồi tù thì cũng hơn mày gấp trăm lần, mày cho rằng thực tại tốt đẹp này của mày là có thể duy trì cả đời sao? Tao nói cho mày biết, nhiều nhất không quá bốn năm, mày liền sẽ chết thực thê thảm! Liền chết ở kho hàng căn cứ bí mật của mày và Mục Tĩnh Viễn!” Trần Phong tức giận đến tay đột nhiên siết chặt, Đào Khởi đau đến kêu thảm thiết một tiếng, không thể không dừng miệng.

Bạch Nhất Hàm đồng tử co rút lại, cả người đều chấn động, trong lòng dậy lên một con sóng kinh hoàng.

Sao cô ta lại biết?!
Mục Tĩnh Viễn một phen đỡ lấy cậu, đặt cậu ngồi trên ghế xong, sắc mặt âm trầm đi tới Đào Khởi nói: “Lá gan của cô thật không nhỏ, cũng dám ngay trước mặt tôi nguyền rủa Hàm Hàm.

Tôi nếu không thể làm cô sống không bằng chết, liền không xứng làm người đàn ông của em ấy!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện