Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Đại Hội Chém Gió


trước sau


Bách Dĩ Phàm quay sang nói với Hình Mỹ Gia với Trình Dật Hạo: "Tôi kể cho hai người nghe chuyện của nước ngoài nhé, có liên quan đến nến..."
Bách Dĩ Phàm vừa mới nói Hyakumonogatari – 100 câu truyện kể ma kể bên ngọn nến của Nhật Bản đã bị Trình Dật Hạo cào cho một phát.

Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Ông làm cái gì thế! Không phải nãy vừa mới đòi kể chuyện ma sao?"
Trình Dật Hạo chột dạ: "Phàm Phàm, ông dạy tôi học thơ đi! Sông Ngân thanh thả thiển, tương khứ phục kỷ hứa.

Doanh doanh nhất thuỷ gian, mạch mạch bất đắc ngữ." (trích từ một bài trong Mười chín bài thơ cổ)
"Thế bài này có ý nghĩ gì?"
Trình Dật Hạo: "Móa!"
Vưu Thành:...!
Vưu Thành ngồi cạnh Trình Dật Hạo, ngó cậu: "Có sao không?"
"Ông ngồi đây từ lúc nào thế hả?" Trình Dật Hạo chỉ vào Vưu Thành: "Thân nhân ngồi cùng bàn tôi đâu rồi?"
Vưu Thành cười he he, bĩu môi: "Thân nhân cùng bàn của cậu đi gặp bạn gái rồi."
Trời tối, gió hiu hiu, châm ngọn nến.

Trong lớp nhiều người đổi chỗ, túm năm tụm ba nói chuyện.

Vưu Thành đổi mấy lần chỗ, cuối cùng ngồi cạnh Trình Dật Hạo.

Vưu Thành: "Hỏi sao không đáp, mấy câu kia nghĩa là gì?"
Trình Dật Hạo cứng người: "Hỏi Phàm Phàm thì biết!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Không biết mà còn đọc hả? Sao nãy không đọc nốt ba câu trước đi?"
Trình Dật Hạo haha: "Thì ông cứ giải thích hai câu này đi đã."
Hình Mỹ Gia với Vưu Thành nhìn chằm chằm Bách Dĩ Phàm.

"Thì là người xưa cảm thán chuyện của Ngưu Lang - Chức nữ.

Đại ý là..." Bách Dĩ Phàm chuẩn bị tinh thần: "Hầy, nước sông Ngân nhìn qua thì thấy trong lại không quá sâu, cũng không rộng là bao a.

Nhưng hai người này lại xui xẻo nên không qua được, đành phải nhìn nhau một cách khó khăn do có con sông ở giữa thôi!"
Trình Dật Hạo, Hình Mỹ Gia, Vưu Thành:...!
"Sao tôi thấy ông giải thích nghe sai sai sao ấy.

Không phải nói bừa đó chứ?" Hình Mỹ Gia kháng nghị.

Trình Dật Hạo lập tức hùa theo: "Đúng thế đó."
Vưu Thành: "Bộ Ngưu Lang, Chức Nữ có thù với ông hả?"
Bách Dĩ Phàm: Tôi đây chính là người thuộc đoàn Đại F đó!!! (Đoàn Đại F: nguyên văn: Đại F đoàn.


Nằm trong truyện Baka to Test to Shōkanjū là một dạng kiểu tòa án nhưng thật ra là một đám FA – tui ko xem nên đoán mò.

Thế nên, Phàm Phàm là FA -> Phàm Phàm ngứa mắt Ngưu Lang, Chức Nữ)
Bách Dĩ Phàm ngồi lại ngay ngắn: "Thế thì tôi kể chuyện ma nhé?"
Hình Mỹ Gia nhanh chóng bịt tai.

Trình Dật Hạo gục xuống bàn, lăn lăn đầu: "Thà ông cứ bắt tôi học thơ còn hơn!"
Bách Dĩ Phàm liền nghe lời: "Thế thì dạy ông học Trường Hận Ca đi."
Trình Dật Hạo ngồi thẳng dậy, hai tay che ngực, tư thế phòng bị: "Bao nhiêu từ?"
"Phì." Hình Mỹ Gia rất thông cảm: "Đại Trình này, ông tuyệt đối không được đồng ý.

Đấy là bài thể trường ca.

Hình như 840 từ đó!"
Vưu Thành hết hồn: "Hình Mỹ Gia, bà biết rõ thế cơ á!"
"Tôi từng học thuộc rồi, cực kỳ khó học, nhưng lại có nhiều câu hay.

Trên trời nguyện làm chim liền cánh.

Dưới đất nguyện làm cây liền cành gì gì đó." Hình Mỹ Gia đáp: "Viết về tình yêu của Đường Huyền Tông với Dương Quý phi.

Rất cảm động!"
Trình Dật Hạo kích động: "Cái câu chim liền cánh kia tôi cũng biết đó!"
Bách Dĩ Phàm chen vào: "Thật ra đó là một câu chuyện ma.

Dương Quý phi chết, Đường Thái Tông tìm hồn của bà ấy, rồi kiếm đạo sĩ để hồn ông ta rời khỏi cơ thể, thế rồi nhìn thấy cái hồn mập mập kia.

Nhìn tôi làm gì? Dương Ngọc Hoàn vốn béo mà, đừng bảo mấy người không biết nhé?"
Ba người:...!
Hình Mỹ Gia phân tích: "Tôi phát hiện ra Bách Dĩ Phàm có thể do tổn thương tình cảm quá nặng nên giờ rất kì thị mấy câu chuyện tình cảm."
Vưu Thành lo âu: "Là bạn học, chúng ta phải làm gì để bạn mình vượt qua được nỗi khổ đó đây?"
Trình Dật Hạo chia sẻ kinh nghiệm: "Cách tốt nhất để quên đi một cuộc tình chính là bắt đầu một cuộc tình mới."
Vưu Thành đề nghị: "Cậu ta thích kiểu gì? Tôi giới thiệu mấy người cho nhé?"
Hình Mỹ Gia phản đối: "Đầu tiên phải biết vì sao cậu ta bị đá đã."
Trình Dật Hạo thẳng thắn: "Thế thì không được, không nên gợi lại chuyện thương tâm đó.

Phàm Phàm nhà tôi tốt bụng lại đẹp trai.

Tuy là suốt ngày bắt tôi học thơ, nhưng tôi khẳng định, đó không phải là lỗi của nó! Thế nên, chúng ta vẫn nên hỏi thẳng nó thích kiểu nào!"
Bách Dĩ Phàm:...!Vì sao nghe thì như đang khen mình mà lại thấy bực thế!
Bách Dĩ Phàm: "Mấy người có thể đừng coi như tôi không tồn tại được hay không?"
Ba người: "Được, thế Phàm Phàm thích con gái như nào gì?"

Bách Dĩ Phàm: "Không thích."
Bổ sung: Không thích con gái.

Cũng tại lúc này, mấy người chỉ là thiếu niên trong sáng ngây thơ, văn hóa hủ còn chưa thịnh hành nên không ai hiểu sai, chỉ coi như Bách Dĩ Phàm đang giận dỗi thôi.

Trình Dật Hạo tốt bụng giải thích, thay đổi góc độ để hỏi: "Thế người trước của ông là người như nào?"
Vấn đề này, dĩ nhiên Bách Dĩ Phàm kiên quyết không đáp.

Hình Mỹ Gia bật chế độ não bổ và chế độ thấu hiểu, nghi ngờ hỏi: "Thật ra không có người trước nào hết đúng không? Lần trước nói thế là vì ông không muốn thừa nhận mình thích Thang Tiểu Liễu đúng không?"
Chuyện này không thể nhịn nổi, cậu vất vả lắm mới gạt bay được Thang Tiểu Liễu, sao lại có thể vì một lần mất điện lại bị dính vào được cơ chứ!
Bách Dĩ Phàm cắn răng: "Đương nhiên là có rồi! Bề ngoài rất được, thích sạch sẽ, chỉ số thông minh cao đến trời..."
Từ từ, phanh lại đã, nghĩ như này là không đúng.

Cậu kịp thời sửa: "Nhưng EQ thấp đến dưới vỏ trái đất.

Suốt ngày làm khối băng cao quý lãnh diễm! Thích cái gì cũng không nói, không thích cái gì cũng không chịu nói.

Chuyện trước đây như nào cũng không nói, cha mẹ ở đâu cũng không nói.

Hỏi phải vấn đề mấu chốt thì lảng đi ngay.

Không có chuyện gì thì rất nice, có chuyện phải tự mình gánh! Chuyện gì tôi cũng phải đoán mò, tâm lực bị lao lực quá độ! Cái gì, còn suốt ngày bày ra vẻ Cậu ở đây thì tôi ở cùng cậu, cậu đi thì tôi một mình cũng chả sao! Cá một cái chân gà, tôi chết đi thì chắc chắn hắn sẽ tìm người khác ngay!"
Ba người.

Vưu Thành nhìn Hình Mỹ Gia, Hình Mỹ Gia nhìn Trình Dật Hạo.

Trình Dật Hạo run rẩy hỏi: "Con gái vừa xinh vừa thông minh chỗ nào cũng có.

Sao ông lại có thể thích được kiểu người này hả?"
Cậu bỗng cảm thấy trống rỗng, do dự nói: "Tôi..."
Đột nhiên Tạch một cái, cả phòng sáng bừng.

Cả dãy phòng học lại đồng thành "Ồ" mộ tiếng - Có điện rồi.

Bách Dĩ Phàm che mắt lại, chờ khi quen với ánh sáng thì thấy ba đôi mắt nóng rực đang nhìn mình.

Đèn sáng, Bách Dĩ Phàm trở lại với thế giới hiện tại, khôi phục lại lý trí.

Bách Dĩ Phàm: "Lúc tôi thích anh ta, đầu óc chắc hỏng rồi." (Như nhiều người đã biết, anh ấy và cô ấy trong tiếng Tàu đều là tā)
Vưu Thành, Trình Dật Hạo, Hình Mỹ Gia:...!

Trình Dật Hạo nhìn ra phía sau Bách Dĩ Phàm, định nói gì đó.

Bách Dĩ Phàm cúi đầu xem giờ rồi đứng lên: "Đến giờ tan học rồi, chuông không kêu thì có về ký túc xá được không?"
Phía sau có người nói: "Có thể về rồi."
Bách Dĩ Phàm:!!!
Cậu quay lại trừng: "Anh ở đây từ lúc nào?"
Tạ Tuế Thần: "Tôi tìm Hình Mỹ Gia bàn về chi tiêu cho đại hội thể dục thể thao.

Làm cậu giật mình sao? Xin lỗi."
Ngoại trừ giống như bị giật mình thì cũng không có gì lý do gì khác.

Bách Dĩ Phàm: Làm bạn bè là phải đoàn kết, là phải thân thiện.

(nguyên văn: Hữu ái aka tình bạn.)
Bách Dĩ Phàm: "Ờ."
Sau đó, Bách Dĩ Phàm – thân - thiện dọn sách vở, đi cùng Vưu Thành về phòng.

Tạ Tuế Thần ngồi xuống chỗ của Bách Dĩ Phàm, bàn chuyện với Hình Mỹ Gia và Trình Dật Hạo.

Tạ Tuế Thần nói: "Chuyện mua sắm thì giao cho hai cậu, chuyện báo danh thì cán sự thể dục sẽ thông báo vào ngày mai."
Hình Mỹ Gia lo lắng: "Nhỡ đâu không có ai báo danh thì sao?"
Hình Mỹ Gia một lần không cẩn thận thế là thành miệng quạ đen.

Sáng hôm sau, sau hai tiết thể dục về đến lớp, cán sự thể dục đứng lên bục giảng thông báo với cả lớp: "Bạn nào muốn báo danh thi đấu thì đến chỗ tôi đăng ký."
Cả lớp không ai ừ hứ gì.

Bài thi toán và văn được trả về, mọi người túm tùm xem kết quả.

Sau lại có mấy bài thi nữa được trả, kết quả của Bách Dĩ Phàm cũng không tồi.

Môn văn, ngạo thị quần hùng; tiếng anh, song song đệ nhất; chính trị - lịch sử, vật vờ độc lĩnh; địa lý, vô địch thiên hạ.

Toán, an ổn top 10; lý, tiến bộ kinh người.

Hôm nay đúng là ngày toàn thắng của Bách Dĩ Phàm, nếu hóa và sinh cũng thế phát huy thì top 10 của khối là cái chắc.

Chẳng qua hôm nay Bách Dĩ Phàm áp suất thấp, buồn bực không nói gì, toàn lực thu nhỏ sự tồn tại của bản thân.

Hình Mỹ Gia thi không tốt, cảm xúc suy sụp, mấy hết can đảm, im lặng không nói gì.

Bách Dĩ Phàm tự biết bản thân không phải là người biết an ủi người khác, việc duy nhất có thể làm là bảo trì im lặng, vì thế, cậu ngậm chặt miệng, không cười không đùa, hy vọng cô bạn sẽ sớm khôi phục phong thái.

May mà Hình Mỹ Gia là nữ hiệp, năng lực tự chữa lành rất cao, đến chiều đã khôi phục được bảy, tám phần.

Tiết cuối là tiết họa, Hình Mỹ Gia dựng thẳng sách lên, chọc khuỷu tay sang Bách Dĩ Phàm, nhỏ giọng nói: "Này, đưa bài địa của ông cho tôi xem."
Bách Dĩ Phàm lập tức đưa bài thi địa của mình qua.

Cô bạn đón lấy, so với bài của mình, sai ở chỗ đổi múi giờ.


Nhìn trái nhìn phải thấy thế nào cũng không đúng.

Hình Mỹ Gia chọt Bách Dĩ Phàm: "Tôi dùng công thức đổi sao lai không đúng nhỉ?"
Bách Dĩ Phàm cũng dựng sách lên, cầm bút: "Thật ra đổi múi giờ có bí kíp riêng, bà đừng nghĩ mấy công thức đó, cứ vẽ ra sau đó kẻ ô vuông.

Như này này..."
Bách Dĩ Phàm giảng cẩn thận cho Hình Mỹ Gia, cô bạn nghe một lúc đã hiểu, mạnh mẽ lên án bản thân: "Sao tôi ngốc thế nhỉ!"
Bách Dĩ Phàm:...!Cô ơi, còn đang học đó, nói nhỏ chút đi.

Giáo viên môn họa đứng trên bục giảng như không nghe thấy gì, mặt không thay đổi, đọc giáo án: "Tiếng nói của một tác phẩm mỹ thuật..."
Hình Mỹ Gia thấy giáo viên không để ý liền nhỏ giọng, nói chuyện với Bách Dĩ Phàm.

Hình Mỹ Gia: "Dù sao giờ tôi cũng bực lắm.

Nếu thi tốt thì mẹ tôi sẽ mua kính cho tôi, còn dùng kính thuốc.

Thi không tốt thì tôi không có mặt mũi nào để nói với thầy Trần đổi chỗ."
Bách Dĩ Phàm:...Rốt cuộc cô nàng này cứng đầu đến mức nào đây?
Bách Dĩ Phàm khuyên nhủ: "Kỳ thật mẹ bà nói cũng không sai.

Giờ phân nửa là bà bị cận thị giả.

Bà nên đi cùng người lớn đi viện đo xem sao, rồi hẵng mua kính.

Về chuyện vị trí thì không thấy bảng chả liên quan gì đến chuyện thành tích tốt hay xấu cả.

Bà cứ nói với Boss đi, khẳng định thầy ấy sẽ đồng ý."
Hình Mỹ Gia do dự: "Được sao?"
Bách Dĩ Phàm gật: "Tuyệt đối không có vấn đề."
Hình Mỹ Gia cắn môi: "Thế để tôi thử xem.

Nếu thấy ấy nói vì tôi không thi tốt thì sao đây? Liệu có bị ăn mắng không á?"
Bách Dĩ Phàm: Trần Boss là thần côn, cũng không phải thầy Hồng.

Ba cái chuyện đả kích học sinh như thế thì ông ấy lười không làm đâu.

Bách Dĩ Phàm nghiêm túc nói: "Yên tâm đi tìm ông ấy đi.

Nếu bà bị ăn mắng một câu thì cơm chiều của học kỳ này của bà, tôi bao."
Hình Mỹ Gia được Bách Dĩ Phàm cổ vũ thì rất cảm động: "Để tôi đi xem xem.

Nếu được thì tôi mời ông chân gà."
Bách Dĩ Phàm nghĩ một lúc rồi mới gật đầu: "Thế thì 10 cái đi."
Hình Mỹ Gia:...!
*^*^*^*
Truyện Hyakumonogatari:
http://.kilala.vn/van-hoa-nhat/10-chuyen-ma-rung-ron-cua-nhat-ban-phan-1.html.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện