Không biết có phải do được Bách Dĩ Phàm tung hô hay không mà dạo này Trình Dật Hạo có một thói quen là thích nhìn đầu mình, ví như khi soi gương hay lúc đi qua tủ kính trưng bày hay đi qua cửa xe ô tô là phải ngó một cái mới chịu được.
Hôm nay, sau khi ăn sáng, Bách Dĩ Phàm đi với Trình Dật Hạo đến Nhất Trung báo danh.
Ba Bách mượn được một cái xe bánh mì, đèo theo dì ba Ngô Tuyết Liên với con gái là Tào Trang Trang đi cùng.
Bách Dĩ Phàm không vui nên học theo Bách Khả Phi, làm một cái điều hòa tỏa khí lạnh, thỉnh thoảng sờ mặt rồi thở dài.
Mẹ Bách giận điên người, bảo mới đuổi dì Ba về được.
Ba Trình lái xe, Bách Dĩ Phàm, Bách Khả Phi với Trình Dật Hạo chen một ghế, ba mẹ Bách ngồi một ghế.
Lên xe, Trình Dật Hạo làm bộ như nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng thực chất là đang ngắm đầu mình qua kính xe.
Bách Khả Phi thấy ba mẹ nói chuyện liền quay sang Bách Khả Phi, hỏi: "Ghi chép của anh không phải để nhà rồi em còn làm file word nữa sao? Sao lại nói với dì Ba là bán rồi? Cứ để cho Trang Trang đi."
Dì Ba chính là mặt dày vô địch.
Từ hôm Bách Dĩ Phàm thi xong thì bà dì này đã bóng gió mấy lần là muốn lấy vở ghi của hai anh em.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, biết Bách Dĩ Phàm không có vở ghi còn oán cậu đã bán vở của Bách Khả Phi.
Bách Dĩ Phàm vốn không có hảo cảm với bà dì Ba này nên đối với Trang Trang thì cũng chỉ là hơn người lạ là biết một cái tên thôi.
Nhưng cậu lại bực mình giải thích cho Bách Khả Phi: "Em ấy năm nay mới học lớp 7.
Giờ mà đưa cho dì ấy thì đảm bảo Trang Trang sẽ phải gánh hết.
Anh có muốn cho nó được nghỉ hè không? Chờ đến khi nó học lớp 9 rồi cho cũng không muộn."
Bách Khả Phi gật gù cũng không hỏi nữa, nhìn qua thấy Trình Dật Hạo đang sờ sờ đầu mình liền thuận miệng nói: "Đại Trình cắt quả đầu này trông được đấy."
Trình Dật Hạo đắc ý: "Anh Khả Phi năm ngoái cắt ở đâu vậy?"
Vết sẹo của Bách Khả Phi bị lật lại: "Cắt ở trường, ban đầu là giáo viên lấy tông đơ đi.
Lúc sau có nhiều học sinh kéo đến.
Anh bị lớp trưởng đi.
Nó chưa từng đi tông đơ, cuối cùng tóc anh chả khác gì bị chó gặm."
Ba mẹ Bách nghe thấy thế quay lại cười to.
Ba Bách nói: "Sau khi học quân sự xong là nó qua tiệm cắt tóc trước khi về nhà mà cuối cùng vẫn bị Phàm Phàm tóm được."
Bách Dĩ Phàm:...!Có chuyện này sao?
Bách Dĩ Phàm tuy không nhớ ra nhưng vẫn phối hợp với ba Bách bỏ thêm đá xuống giếng: "Cực kì khó nhìn."
"Làm sao thế được! Lúc em gặp thì anh cắt xong rồi! Căn bản là em không thể thấy được!"
Bách Dĩ Phàm: "Nhưng em có thể tưởng tượng được."
Bách Khả Phi:...!
Trình Dật Hạo bá vai Bách Khả Phi: "Có phải anh có xúc động muốn chém chết nó không.
Anh Khả Phi, em hiểu mà."
Bách Dĩ Phàm nói với ba mẹ: "Để con làm ảo thuật cho ba mẹ xem nhé."
Ba Bách với mẹ Bách không hiểu.
Bách Dĩ Phàm nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nào, đọc "Mộc Lan từ" cho tôi nghe xem nào."
Toàn xe chỉ có Trình Dật Hạo: "Than thở lại thở than,...!Đệt!"
Trình Dật Hạo tức giận lao qua cào Bách Dĩ Phàm, Bách Khả Phi ngồi ở giữa cười to.
Chú Trịnh đang lái xe cũng vui vẻ cười: "Được đó! Phàm Phàm cứ thế tiếp tục nhé!"
Trình Dật Hạo rên lên.
Một đường nhốn nháo, rất nhanh đã đến Nhất Trung.
Xe gần đến cổng trường thì phải dừng lại vì tắc đường, khắp nơi toàn là xe phụ huynh đưa con cái đến nhập học.
Ba Trình kinh nghiệm phong phú đã tìm được vị trí đỗ xe.
Trình Dật Hạo nhảy xuống: "Nhất Trung ơi, ta đến rồi đây!"
Bách Dĩ Phàm cười theo.
Ba Trình đập một cú vào đầu Trình Dật Hạo rồi ra cửa sau lấy hành lý.
Do phải trọ ở trường nên cả hai nhà đều hận không chuyển hết đồ đạc của hai đứa đến trường.
Bách Dĩ Phàm bó tay nên đành phải bảo Bách Khả Phi ra tay khuyên ba mẹ nhưng ai ngờ anh còn nỗ lực sắp xếp đồ hơn cả hai người.
Qua cổng trường có bảng thông tin dán sơ đồ trường với số báo danh.
Cạnh đó có vài giáo viên đứng để hướng dẫn cho phụ huynh và học sinh.
Theo thư trúng tuyển với thông tin dán trên bảng thì Bách Dĩ Phàm cùng lớp với Trình Dật Hạo, cả hai đều học lớp 10/1.
Bách Khả Phi đã quen với trường rồi nên Bách Dĩ Phàm đề nghị: "Chú Trình với ba mẹ à, khu giảng đường cách đây khá xa, cầm theo hành lý đi thì lích kích lắm, không thì để anh Khả Phi dẫn con với Đại Trình qua lớp báo danh, lấy chìa khóa rồi quay lại đi với mọi người qua kí túc xa nhé."
Lời này hợp tình hợp lý nhưng ba Trình lại không yên tâm.
Thương lượng xong xuôi, ba mẹ Bách ở lại trông hành lý còn ba Trình đi với ba thanh niên đến lớp.
Trình Dật Hạo quăng cho Bách Dĩ Phàm một cái bĩu môi.
Bách Dĩ Phàm tỏ vẻ không thấy gì hết.
Tòa giảng đường của Nhất Trung rất nổi bật, có ba tầng, xếp thành hình tam giác, mỗi tầng là một khối.
Bách Dĩ Phàm năm nay lên lớp 11 thì từ tầng một chuyển lên tầng hai.
Nhưng trước mắt chỉ có hai tòa nhà được sử dụng cho việc dạy còn tòa còn lại dành cho giáo viên.
Ba người đi một mạch đã tìm được lớp 10/1.
Lớp ở tầng 1, bên ngoài có mấy bồn hoa cảnh, mấy cây dâm bụt còn đang nở hoa.
Trong lớp đã có không ít học sinh xếp hàng còn phụ huynh thì ở cạnh chờ.
Trước phòng học kê hai bộ bàn ghế, bên cạnh bàn để đống túi hành lý màu xanh lục với đồng phục rằn ri.
Có một thầy giáo trung niên với một cô giáo trẻ ngồi ở bàn, ông thầy thì người gầy, mặt mũi nghiêm túc, còn cô giáo thì mặt luôn có ý cười.
Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo đi qua xếp hàng.
Học sinh đến lượt thì đưa giấy báo trúng tuyển ra, cô giáo sẽ phụ trách đăng ký, còn thầy giáo thỉnh thoảng ngẩng lên nói mấy câu với học sinh đó.
Học sinh lúc đến thì mặt đầy phấn khởi, lúc đi thì thành ủ ê, còn người lúc đến mặt mày hồi hộp, lúc đi thì thành vui vẻ.
Bách Dĩ Phàm thầm nghĩ, ông thầy này có vẻ không đơn giản chút nào.
Loáng cái đến lượt Trình Dật Hạo.
Trình Dật Hạo đưa giấy báo trúng tuyển cho cô giáo, ông thầy ngồi bên ngẩng lên tặng cho Trình Dật Hạo một cái liếc mắt rồi đưa cho một cái chìa khóa: "Đại Trình ư.
Ừm, toán học khá, thành tích luôn ổn định.
Lúc thi thì phát huy bình thường, nhưng văn không được lơi lỏng.
Tôi sẽ chú ý đến cậu.
Cậu là bí thư chi bộ."
Trình Dật Hạo lập tưc thẳng lưng, dùng hai tay nhận cái chìa khóa của ông thầy đưa cho."
Ông thầy phất phất tay: "Qua kia nhận dụng cụ cá nhân với quân phục rồi qua kí túc xá thu dọn đi."
Trình Dật Hạo ngoan ngoãn gật đầu, bê theo một đống to đồ dùng với quân phục, không quay đầu mà chạy thẳng, bóng dáng đầy hoảng sợ.
Đến lượt Bách Dĩ Phàm, cậu nộp giấy báo trúng tuyển, cô giáo nhận rồi ghi tên vào sổ, lấy một bản của thư trúng tuyển đưa trả lại cho cậu, cười nói: "Em nhỏ nhất lớp 10/1 rồi."
Bách Dĩ Phàm gật đầu: "Em đi học sớm."
Ông thầy liếc qua tên cậu: