Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 81: Chuyện cũ chưa kể (6)


trước sau

Chương 81: Chuyện cũ chưa kể (6)
Thời gian vẫn buồn chán phiền muộn trôi đi, xét bên ngoài thì chính là nói cuộc sống của Cảnh Dung, mà những người xung quanh tựa hồ cũng không yên ổn nổi. Lạc Tử Phong sau khi kết thúc xuân săn rảnh rỗi chịu không nổi đã chạy đến chỗ Hoàng thượng tự xin ý chỉ, bây giờ đã làm Lễ bộ Thị lang. Lễ bộ? Một Lễ bộ Thị lang khác không phải là Cố Hi Hoằng sao? Cảnh Dung vô lực che trán, tuy nói lúc trước mình vẫn luôn dặn dò Lạc Tử Phong phải cẩn thận người này, tránh xa người này, nhưng mà không biết đối phương có phải là nước đổ đầu vịt không nữa. Lại còn Cố Hi Hoằng kia, thân là Lễ bộ Thị lang lại thường xuyên mượn cớ đi sứ để đến Tĩnh quốc, trước đây thì không phát hiện có gì không đúng, thế nhưng sau khi biết thân phận của hắn chính là Trầm Ngạo Phong thì tất cả mọi thứ đều trở nên khả nghi. Nàng cũng từng phái ám vệ đi theo dõi, tin tình báo thu được cũng rất hữu dụng, một người đùa giỡn tình thân của người khác như hắn lại quý trọng mẹ ruột cùng muội muội của mình sao? Hơn nữa buồn cười hơn chính là người mẹ cùng muội muội này cũng chỉ là một quân cờ mà Hoàng đế Tĩnh quốc bày ra mà thôi, người thật từ sau khi Cố Hi Hoằng đến vương triều Thanh Lam không bao lâu thì đã chết bên trong cung đấu rồi. Như vậy xem ra, Cố Hi Hoằng kì thực cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị cha mình lừa dối mà thôi.
"Công chúa, hôm nay Thái phó cho nghỉ, sáng sớm không cần đến lớp học, người muốn làm chút gì đó không?". Sáng sớm, Thanh Nhi đứng chải tóc cho Cảnh Dung hỏi câu này
"Làm chút gì sao?". Cảnh Dung xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy khí trời hôm nay rất tốt, xem là là một ngày nắng ấm. Mấy chậu hoa trước sân có vẻ cũng vừa mới nở, chỉ là mấy đêm lạnh giá băng sương liên tiếp khiến cho chúng có chút tàn tạ, nhưng nhìn sơ qua cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chúng lắm.
Cảnh Dung lấy một cây trâm gỗ từ hộp trang sức, đặt lên mũi khẽ ngửi: 'Hôm nay khí trời rất đẹp, ngươi cùng ta không bằng ra sân tỉa mấy cây hoa kia đi, như vậy qua một đoạn thời gian nữa hoa sẽ nở càng thêm kiều diễm hơn".
"Công chúa nói đúng lắm!". Tỉa hoa cỏ phía sân trước sao? Đã lâu chưa làm chuyện này rồi, lần trước hình như là cùng làm với Thúy Bình tỷ tỷ phải không nhỉ? Nhớ đến Thúy Bình tỷ tỷ, Thanh Nhi liền có chút ưu phiền, lần trước mình từ chối tỷ ấy chuyện đến làm cung nữ cho Nguyệt Viên công chúa, Thúy Bình tỷ tỷ tựa hồ khá tức giận, không biết qua lâu như vậy rồi, Thúy Bình tỷ tỷ đã hết giận hay chưa.
Chuyện tỉa hoa cắt cỏ trong cung đã có người chuyên phụ trách, cũng không cần cung nữ nhúng tay đến, những thứ này phủ Nội Vụ luôn chuẩn bị, chẳng biết vì sao mà năm nay vẫn chậm chạp chưa sắp xếp đến cung của Cảnh Dung. Có điều, nghĩ cũng biết nguyên nhân của chuyện này, sợ là gần đây danh tiếng của Cảnh Dung quá nổi trội, sợ đến gần nàng sẽ kéo theo phiền phức, chọc các Hoàng tỷ khó chịu cho nên mới thất lễ như vậy. Phải biết rằng tin đồn trong cung về Cảnh Dung chưa bao giờ ngừng, nhưng bởi vì được Hoàng thượng ân sủng cho nên vẫn không có người dám cắt xén đồ đạc của Như Nguyệt trai. Lúc này các Hoàng tỷ đại khái cũng chỉ có thể nghĩ đến cách trả thù này, có điều như vậy cũng không sao, tình cờ cho nàng cơ hội được tỉa hoa cắt cỏ cũng là cách giải sầu không tệ.
"Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy? Thanh Nhi đi xem thử đi". Cảnh Dung hơi dừng tay một chút, dựa vào địa vị của nàng lúc này trong lòng Hoàng thượng, còn ai dám đến Như Nguyệt trai bới lông tìm vết?
"Vâng, nô tỳ sẽ trở lại ngay".
Cảnh Dung thoáng gật đầu đáp ứng, chỉ là nàng không ngờ tới, lúc Thanh Nhi trở về thì bên mặt trái đã bị người ta đánh cho sưng lên...
Nhìn thấy người đến là Nguyệt Viên công chúa, cũng chính là Cửu Hoàng tỷ của mình, trong lòng Cảnh Dung cũng đã đoán được chuyện gì, dáng vẻ này chính là muốn đến gây sự. Đối với người không có đầu óc này cũng không cần giả vờ làm gì, nàng cũng chỉ bày ra dáng vẻ chờ đợi, thái độ lạnh lẽo chính là tốt nhất.
Vài câu đối thoại hạ xuống, Cảnh Dung cũng không còn kiên nhẫn nữa, mà Thanh Nhi đứng một bên cũng càng lúc càng rơi nước mắt nhiều hơn, Cảnh Dung cũng càng lúc càng khó chịu. Nguyệt Viên công chúa, điêu ngoa ương ngạnh, nuôi dưỡng vô số nam sủng, trong toàn bộ kinh thành này sợ rằng ngoại trừ nàng thì nàng ta chính là Công chúa tai tiếng nhất. Nhân phẩm của Nguyệt Viên công chúa thế nào đương nhiên không liên quan đến nàng, thế nhưng đối với người động đến thủ hạ của nàng thì nàng cũng không khách khí, một trận đe dọa cùng với một cái tát, con cọp giấy giương nanh múa vuốt cuối cùng cũng tức giận bỏ đi.
Chỉ có điều, con cọp giấy này ngày hôm sau lại khoác lên một lớp áo giáp rồi quay trở lại khiến cho Cảnh Dung bất ngờ, bởi vì nàng đã tính toán sai một chuyện. Chính là Nguyệt Viên công chúa này cực kì để ý tôn nghiêm của mình, lòng dạ cũng vô cùng hẹp hòi, hôm qua không nhục nhã được nàng mà còn bị đánh một bạt tai, mất hết thể diện như vậy thì người này sao lại không trả thù cơ chứ?
Sau dăm ba câu bất hòa, Nguyệt Viên công chúa liền bức Cảnh Dung đến góc sân, sư phụ dạy võ cho Cảnh Dung cùng Nguyệt Viên công chúa là cùng một người, Nguyệt Viên lớn hơn vài tuổi, tất nhiên công lực tương đối thâm hậu hơn, Cảnh Dung so ra thì khó lòng chống đỡ, chỉ chốc lát đã bị đối phương giáng cho một bạt tai thật mạnh. Khi nghe đối phương nói muốn trả lại gấp trăm ngàn lần khuất nhục của ngày hôm qua thì Cảnh Dung đã nghĩ đến kết quả này, thế nhưng nàng không hối hận, nàng đánh Nguyệt Viên một cái với bây giờ Nguyệt Viên đánh nàng cũng không phải cùng một chuyện. Chỉ là không ngờ tới là Lạc Tử Phong lại xuất hiện vào lúc này, hơn nữa còn lấy tư thái phẫn nộ nàng chưa bao giờ thấy để lên sàn.
Tại sao Lạc Tử Phong lại xuất hiện ở Như Nguyệt trai? Trong lòng Cảnh Dung dâng lên nghi vấn, nhưng cũng không có hỏi ra vào lúc này, như vậy xem ra bộ dạng chật vật của mình đều lọt vào mắt đối phương rồi? Nghĩ đến đây, Cảnh Dung cuống quýt cúi đầu, trong lòng không ngừng gào thét, cầu xin người, mau rời đi đi...
Trên người Lạc Tử Phong lúc này tản ra sát khí dọa người chưa từng có, cỗ sát khí mãnh liệt kia ngay cả Thanh Nhi cùng Thúy Bình không tập võ cũng có thể cảm nhận được. Cho nên nói, đây là muốn thế nào? Chẳng lẽ Lạc Tử Phong thật muốn giết Nguyệt Viên công chúa sao? Chuyện này làm sao có thể được, cho dù Nguyệt Viên công chúa có làm sai thì nàng ta cũng là Công chúa một nước, tuy nói vương tử phạm pháp tội như thứ dân nhưng nói thế nào thì Nguyệt Viên cũng chỉ là đánh người mà thôi, không thể so sánh với tội giết người của Lạc Tử Phong, người này không nên tự dồn mình đến đường cùng như vậy.
May là kết cục tồi tệ nhất đã không xảy ra, Cảnh Thái đế ngoài ý muốn xuất hiện ở Như Nguyệt trai, sau đó tất cả liền phát sinh. Cảnh Dung cảm thấy có chút hoảng hốt, loáng thoáng như nghe được Lạc Tử Phong nói mình không cần gọi nàng ấy là Thế tử, phải gọi là Tử Phong, lại loáng thoáng như lúc Lạc Tử Phong sắp rời đi nàng đã gọi nàng ấy lại, vô cùng yếu đuối đem tất cả của mình dựa lên thân thể nữ tử đơn bạc đó. Lại loáng thoáng phát hiện ra mục đích hôm nay Lạc Tử Phong đến Như Nguyệt trai là vì muốn đưa cho nàng một cây trâm hồng ngọc.
Hết thảy đều như một giấc mộng hư vô, vốn tưởng rằng tỉnh mộng rồi nhưng tất cả vẫn như cũ, nhưng mà sự xuất hiện của Thúy Bình đã nhắc nhở Cảnh Dung tất cả những gì đã phát sinh ngày hôm qua là sự thật. Nàng thật sự bị Nguyệt Viên công chúa đánh, mà nàng cũng dần dần mở lòng mình với Lạc Tử Phong, càng chân thực hơn chính là Nguyệt Viên đã biến mất khỏi cõi đời này rồi, nữ nhân được xem là sỉ nhục của hoàng thất đã biết mất khỏi tầm mắt mọi người. Nhưng mà, Cảnh Dung lại không cảm thấy hài lòng, nghiên cứu nguyên nhân thì Nguyệt Viên cũng là là đá lót đường cho đám Hoàng tỷ thôi, mục đích không cần nói cũng biết, chính là muốn xem rốt cuộc trong lòng Hoàng thượng Cảnh Dung có bao phiên phân lượng, xem thử tất cả đều là Công chúa, Cảnh Thái đế tột cùng có vì tình cha con mà mở cho Nguyệt Viên một con đường hay không. Bây giờ mục đích đã đạt được, các nàng triệt để nhìn ra trong lòng Cảnh Thái đế thì Cảnh Dung vô cùng khác biệt, nhưng mà, điều này cũng chỉ là tăng thêm phiền phức cho nàng mà thôi. Cảnh Thái đế thật sự coi trọng Cảnh Dung? Như vậy bản thân nàng nhiều năm qua đón ý nói hùa cùng lợi dụng hắn thì được tính là gì?
"Công chúa, Thúy Bình tỷ tỷ không còn chủ nhân, người có thể thu nhận tỷ ấy không?". Thanh Nhi lôi kéo Thúy Bình qùy xuống trước mặt Cảnh Dung, cầu xin Cảnh Dung nhận Thúy Bình.
Cảnh Dung nghi ngờ nói: "Tỷ tỷ?".
Thanh Nhi gật đầu: "Thanh Nhi tám tuổi tiến cung, Thúy Bình tỷ tỷ vẫn luôn ở bên cạnh chỉ dạy nô tỳ, mãi đến khi nô tỳ đến tuổi được phân đến Như Nguyệt trai. Có thể nói Thúy Bình tỷ tỷ giống như mẫu thân của Thanh Nhi vậy, bây giờ Nguyệt Viên công chúa không còn, người cũng đã bị Hoàng thượng đưa đi, nếu Công chúa không thu nhận nàng thì dựa theo nhân phẩm trước đây của Nguyệt Viên công chúa thì trong cung sẽ đối xử khác biệt với nàng ấy".
Cảnh Dung cười nhạt đáp ứng: "Thanh Nhi không cần nói nhiều với bản cung như vậy, nếu đã là tỷ muội tốt của ngươi thì cứ ở lại Như Nguyệt trai này đi, cung nữ bản cung dùng xưa nay cũng chỉ là một mình Thanh Nhi ngươi, qua nhiều năm như vậy cũng vất vả rồi, thêm một người hỗ trợ chia sẻ cũng tốt".
"Đa tạ Công chúa!". Thanh Nhi cùng Thúy Bình cùng nhau khấu tạ.
"Được rồi, Thanh Nhi mau dẫn Thúy Bình đi xuống làm quen công việc đồ đạc trong Như Nguyệt trai đi, bản cung có chút mệt, đêm nay các ngươi không cần đến hầu hạ".
"Vâng!". Thanh Nhi cùng Thúy Bình nói xong liền lui người rời khỏi phòng Cảnh Dung.
Vỗ tay hai lần, Cảnh Dung triệu hoán ám vệ của mình, "Chuyện bản cung sai ngươi đi làm đã làm xong chưa?".
Ám vệ nghe vậy liền trả lời: "Sau khi thuộc hạ đến trấn Thanh Hà thì phát hiện đã có người sớm an bài tất cả rồi, vốn dĩ người ở trấn Thanh Hà từng gặp qua Thế tử không nhiều, biết được thân phận của Thế tử càng hiếm. Người kia xử lí rất khá, bây giờ đối với tất cả chuyện về Thế tử thì lời của mọi người hoàn toàn giống nhau, không tìm ra ai nói lời nào khác, ngay cả gian phòng Thế tử từng ở trước đây cũng được sửa sang một phen, có lẽ sau này sẽ không xuất hiện bất kì vấn đề gì".
Cảnh Dung nghe vậy gật đầu, hỏi tiếp: Nguyệt Viên đi nơi nào ngươi có điều tra được không?".
"Chuyện này....", ám vệ lắc đầu nói: "Tuy thuộc hạ đã là người của Công chúa điện hạ thế nhưng chuyện của Nguyệt Viên công chúa là do ám vệ bên cạnh Hoàng thượng xử lý. Về công về tư thuộc hạ đều không thể đi thăm dò, mong Công chúa thứ tội, thế nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là Nguyệt Viên công chúa không chết, thế nhưng so với chết cũng không khác nhau là bao".
"Hửm? Lần này Phụ hoàng lại làm tàn nhẫn đến vậy?".
"Không, Công chúa hiểu lầm rồi, sống không bằng chết chỉ là đối với Nguyệt Viên công chúa thôi, nếu đổi lại người khác thì sẽ là một cách nói khác".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện