Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 23


trước sau

Advertisement

Nhìn thấy thế cục đã ổn, Cố Sanh lo lắng đám côn đồ này bắt nàng đối chất, liền vội hoang mang rối loạn nhìn sang bên kia, hô một tiếng: “Điện hạ…..”

Vừa dứt lời, sớm có hai thị vệ bước đến, một tay nâng nàng dậy, nâng xong còn chấp hai tay tiễn nàng đến bên cạnh Cửu Điện Hạ.

Trong lòng Cố Sanh chợt yên ổn, sợ hãi mới vừa rồi khiến nàng tiêu hao không ít thể lực, nàng chỉ cảm thấy đi đứng như nhũn ra, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Thời gian đã là giờ dần, không khí trầm nặng, sáng sớm còn lam thiên tinh không vạn lí, lúc này đã chật ních mây xám, ép đến trầm thấp, mặt trời đã về tây chỉ còn lại một vệt dài sáng rực, khiến lòng người áp lực.

Một đám thị vệ lưu loát đem đám côn đồ trói lại, rồi lại tháo vải che mặt của chúng xuống, một mạch áp giải đến Bắc Trấn Ti, giam giữ chờ thẩm vấn.

Cố Sanh nhìn bóng lưng của đám người rời xa, bên tai chợt truyền đến giọng nói của một nam nhân: “Làm phiền cô nương cùng ta đi một chuyến.”

Cố Sanh mạnh quay đầu lại, chỉ thấy một thị vệ áo mũ chỉnh tề đứng bên cạnh, một tay khoát lên loan đao bên hông, chuôi đao còn treo một bội tua rất dài, bị gió thổi vào khẽ lay động, lay đến Cố Sanh ngứa ngáy cả người, ỷ vào lá gan liền đáp lại một câu: “Kẻ xấu gây sự, ta cùng với điện hạ đều là người bị hại, cớ gì muốn dẫn ta đi?”

Thị vệ chắp tay cúi người, cung kính trả lời: “Cô nương không cần lo lắng, chỉ là hỏi khẩu cung một chút, thuận tiện cho việc thẩm án.”

“Ở đây không thể hỏi sao?” Cố Sanh cũng không muốn bị áp giải vào nha môn thẩm vấn, truyền ra ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến thể diện, đám côn đồ bất quá là một đám thường dân, không cần tra tấn liền có thể hỏi ra góc rễ, căn bản không cần đến nàng cung cấp đầu mối.

Huống hồ việc này dù sao cũng liên quan đến danh dự của hậu viện Cố phủ, nếu nàng chủ động cung khai Cố Nhiêu là chủ mưu, ngoại nhân nhất định suy đoán nàng cùng thứ tỷ trong nhà xưa nay bất hòa.

Ngược lại chi bằng để quan phủ tự mình tìm hiểu nguồn gốc, kéo Cố Nhiêu ra, nàng chỉ làm một người bị hại ngây thơ vô tri, như vậy thoả đáng nhất.

Trong lòng Cố Sanh đã quyết định, liền di chuyển vài bước đến bên cạnh Cửu Điện Hạ, ôn nhu gọi: “Điện hạ, chúng ta quay về học đường đi, tiên sinh sắp đến rồi!”

Cửu Điện Hạ lúc này mới vừa ăn xong khối cao điểm còn lại, bàn tay nhỏ đang chùi vào góc áo, xoay người ngửa đầu nhìn về phía Cố Sanh, vẻ mặt non nớt hậu tri hậu giác lộ ra một chút sợ hãi .

Đại khái là bởi vì còn không quen thuộc với Cố Sanh, nha đầu kia cũng không tiện trực tiếp làm nũng, chăm chú nhìn Cố Sanh một lúc, mới kéo góc áo nỉ non một câu: “Ta muốn nương nương….”

Cố Sanh sửng sốt, nhìn vẻ mặt ủy khuất của nha đầu kia, nghĩ là nàng ấy bị kinh hách, muốn người đến dỗ dành, xung quanh lại không có nhũ mẫu cùng cung nữ, làm nũng còn làm đến vặn vẹo như vậy, còn ” ta muốn nương nương”, vậy bảo nàng đi đâu mời Vưu Quý Phi đến.

Tuy có một chút oán thầm, nhưng Cố Sanh cũng đã bị đối mắt nhỏ đáng thương của nha đầu kia nhìn đến trong lòng tan chảy, sau đó liền cúi người xuống, hướng Cửu Điện Hạ vỗ tay một cái, hỏi: “Ôm một cái?”

Ánh mắt Cửu Điện Hạ sáng lên, lập tức mở đôi cánh tay phì nộn, giống như con diều mà lao vào lòng Cố Sanh.

Cố Sanh kéo khóe miệng, ôm chặt Cửu Điện Hạ, đứng thẳng dậy ….lại đứng thẳng dậy…. Không thể thẳng nổi!

Tiểu nha đầu này nặng quá!

Cố Sanh cúi đầu nhìn khối thịt chôn trong lòng mình một chút, lúc này đang bất động như pho tượng, trái lại chờ nàng ôm lấy….

Nếu đổi làm bình thường, ôm lấy tiểu nha đầu này cũng không khó khăn, nhưng lúc này Cố Sanh cả người thoát lực, hai tay thực sự không có sức lực, chỉ có thể gắn gượng mà làm, tách hai chân ra, đứng trung bình tấn, dùng hết toàn lực ôm lấy Cửu Điện Hạ, nhấc lên, trong miệng khàn cả giọng phát sinh một tiếng: “Ách!”

Vẫn không ôm lên nổi!

Cố Sanh: “….”

Thị vệ ở bên cạnh: “…..”

Cố Sanh nửa quỳ trêи mặt đất, sức cùng lực kiệt ôm tiểu nhân tra thở hổn hển, bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, chúng ta trở lại ăn cao điểm có được hay không?”

Cửu Điện Hạ nghe vậy một chút cũng không ủy khuất nữa, kéo ngón tay Cố Sanh, một mạch chạy về phía tây đình.

“Cô nương….” Thị vệ ở phía sau xấu hổ gọi một tiếng, nhưng cũng không dám từ trong tay Cửu Điện Hạ đoạt người, chỉ đành phi thân ra khỏi đình.

Cố Sanh thấy trước mặt gió mát thổi tới, cúi đầu nhìn về phía ngón trỏ bị Cửu Điện Hạ gắt gao nắm trong lòng bàn tay, trong lòng không hiểu sao có cảm giác yên bình.

Từ lúc trọng sinh đến nay tâm của nàng chưa bao giờ chân chính kiên định, bởi vì biết tất cả trước mắt đều là hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả người nàng yêu cùng người yêu nàng, kết cuộc đều bi thảm.

Chỉ có Cửu Điện Hạ bên cạnh — người này không giống như vậy, tựa như ánh dương quang, có thể khiến tất cả mỹ hảo đều tụ lại quanh nó, một chút lo lắng đối với tương lai cũng không có.

Ánh tà dương bao phủ tiểu thân thể thấp bé của Cửu Điện Hạ, chiếc bóng đổ dài trêи đất, kéo dài như năm nàng mười sáu tuổi, dường như có thể để Cố Sanh chạm đến cảm giác an toàn.

* * * * * * * * * *

Việc phát sinh bất quá một ngày, ngày hôm sau lúc tan khóa, đám huynh đệ công tước. người thuê đám côn đồ đã bị nha môn giam giữ.

Cùng ngày hồi phủ, Cố Sanh mới vừa vào cửa chợt nghe hậu viện khàn cả giọng khóc thành một mảnh.

Xem ra là sắp đến phiên Cố Nhiêu vào nha môn rồi.

Cố Sanh trong lòng cười lạnh một tiếng, đi qua hành lang, thản nhiên đi đến đại viện chính phòng, liếc mắt nhìn thạch đình bị thanh đằng quấn lấy.

Mẹ con Trầm thị đang ôm nhau khóc thành một đoàn, Cố lão gia ở một bên đi qua đi lại, gấp đến độ tâm đau giậm chân, ngửa mặt lên trời thở dài.

Cũng không biết lại diễn kịch khổ tình gì, trình diễn đã bao lâu, là cố ý đến khóc cho nàng xem sao?

Cố Sanh xem như không phát hiện, mang theo nha đầu trực tiếp về phòng, đóng cửa lại để tránh quấy nhiễu sự thanh tịnh của Nhan Thị.

“Sanh Nhi trở về?” Giọng nói lo lắng của Nhan Thị từ trắc thính truyền đến.

Không đợi Cố Sanh trả lời, bức rèm che đã bị nhấc lên, Nhan Thị vẻ mặt mờ mịt vô thố tiến lên, khom lưng kéo tay Cố Sanh vào trong phòng.

Cố Sanh: “Nương?”

Nhan Thị đem Cố Sanh kéo đến ngồi bên cạnh bàn trà, nhíu mày hỏi: “Trong học đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Cố Sanh bình tĩnh vỗ lưng bàn tay Nhan Thị, nói: “Dù sao thì cũng không dính dán đến ta, yên tâm đi nương.”

Nhan Thị hồ nghi chăm chú nhìn Cố Sanh nháy mắt mấy cái, đè thấp giọng nói: “Chính ngọ hôm nay Trầm thị đón Nhiêu tả nhi hồi phủ, ở cửa chính phòng chúng ta quỳ gần nửa canh giờ, hỏi nàng chuyện gì nàng lại không nói, hỏi một câu liền khóc, cầu mẹ con ta tha thứ cho Nhiêu tả nhi, rốt cục xảy ra chuyện gì?”

Cố Sanh hé miệng mỉm cười, ánh mắt buông xuống vẻ mặt bỡn cợt cười nói: “Mới gần nửa canh giờ? Không đủ thành ý a.”

Nhan Thị lôi kéo bàn tay Cố Sanh, truy vấn: “Mau, đừng cùng nương thừa nước đục thả câu nữa, rốt cục xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thấy Nhan Thị nóng lòng, Cố Sanh liền từ đầu chí cuối kể lại việc tập kϊƈɦ ngày hôm đó, hôm nay tám phần là nha môn thẩm vấn ra chân tướng liên quan đến Cố Nhiêu, cho nên Trầm thị mới muốn cầu Cố Sanh tha thứ, đừng truy cứu nữa.

Nhan Thị biết được việc này, tức giận đến sắc mặt trầm nặng, vội vàng đứng dậy ngồi xổm trước mặt Cố Sanh, vén ống tay áo của nàng, tỉ mỉ kiểm tra một phen, nhìn thấy không có trầy xước cũng không có vết bầm, mới nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn tràn đầy tức giận, giáo huấn: “Chuyện lớn như vậy! Sao hôm qua ngươi không nói với nương!”

Cố Sanh nhìn thấy Nhan Thị đau lòng, vội vàng ôm lấy cổ của mẫu thân, làm nũng nói: “Bọn họ chưa từng chạm được ta, thì đã bị Cửu Điện Hạ đánh ngã, một đám thị vệ theo sau, Sanh Nhi một chút vị đắng cũng chưa từng ăn, nên không muốn cho nương lo lắng….”

Nhan Thị vừa đau lòng vừa cảm động, ôm cổ nữ nhi, cắn môi dưới cố nén nức nở.

Viền mắt Cố Sanh đỏ lên, vội vàng ôm chặt Nhan Thị, dỗ dành: “Nương ngươi đừng khóc a, bây giờ không có việc gì nữa, có việc chính là nhị tỷ, nàng gặp báo ứng rồi!”

Nhan Thị hận đến nghiến răng, rút ra khăn tay lau nước mắt, buông Cố Sanh ra, muốn đi tìm Trầm thị lý luận cũng không ngờ cửa chính được đẩy ra chi nha một tiếng, Cố Huyền Thanh dáng vẻ ủ rũ ánh mắt buông xuống chậm chạp bước vào, sắc mặt giống như cà bị mắc sương.

“Sanh Nhi trở về?”

Nghe Cố lão gia cố gắng vô cùng thân thiết đến gần, Cố Sanh chỉ cảm thấy từng đợt buồn nôn, nhưng nét mặt vẫn giống như bình thường, nhu thuận trả lời một tiếng: “Phụ thân.”

Cố Huyền Thanh nhìn thấy Nhan Thị sắc mặt trầm trọng, ngay cả bắt chuyện cũng không, liền nuốt một ngụm tức giận, buông tiếng thở dài, tỏ thái độ trước: “Nhiêu Nhi nha đầu kia! Thực sự là quá bướng bỉnh rồi!”

Nhan Thị cả kinh, ánh mắt như dao bắn về phía Cố lão gia, lạnh lùng nói: “Bướng bỉnh? Nàng thuê người tập kϊƈɦ nữ nhi của ta, chỉ là bướng bỉnh!?”

Cố Huyền Thanh nghe vậy lập tức lạnh mặt, thấp giọng trách mắng: “Nhập Họa, ngươi đừng ở chỗ này nói bậy, những người đó là Nhiêu Nhi thuê sao? Quan phủ đã điều tra ra rồi! Đều là đám tiểu tước lén giở trò quỷ! Vốn dĩ không liên quan đến Nhiêu Nhi!”

“Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy!” Cố Sanh giành tiếp lời trước, cười hì hì nhìn Cố lão gia: “Nếu đã không liên quan đến nhị tỷ, bảo Trầm di nương đừng khóc nữa, còn lăn qua lăn lại cái gì? Nên nghỉ ngơi đi, quan phủ rất nhanh sẽ có định luận, tội nhân một người cũng đừng hòng thoát!”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện