Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 13


trước sau

“Ngươi muốn nói gì?” Vân Uyển mở miệng nói, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng trong trẻo như thế.

“Thần yên tâm.” Ta mỉm cười đáp lời.

“Ngươi yên tâm cái gì?”

“Lục điện hạ đối xử với ca ca của ta rất tốt, không vì bất cứ điều gì mà giả bộ tương giao.” Ta thuận miệng bịa chuyện, ngược lại cũng hợp tình hợp lý. Ta lo lắng cho đại ca ta chẳng lẽ không đúng sao?

“Cho dù ta có giả bộ thì ngươi có thể làm gì được ta?” Vân Uyển bất động thanh sắc, công kích ngược lại.

“Tâm tư của các chủ tử kẻ làm nô tài sao có thể biết rõ. Thế nhưng có ai làm nô tài mà không đem chân tâm của mình dâng cho chủ tử? Huống hồ đại ca ta đem an nguy, thanh danh của điện hạ xem như chuyện quan trọng nhất trên đời. Ta là đệ đệ, tất nhiên mông muốn huynh ấy có thể có được một chủ tử tốt.” Thật ra ta cũng không hiểu rõ tâm tư của Nam Kha Du, nhưng Vân Uyển cũng không có khả năng thật sự đi hỏi. Đúng sai còn không phải do miệng ta nói sao?

“Ngươi nói… Ngươi nói thật?” Vân Uyển hiển nhiên đã tin. Bất kể hắn giả bộ bình tĩnh thế nào đi chăng nữa mà từ miệng người khác nghe được người trong lòng coi trọng mình như vậy, cho dù chỉ đem mình coi là chủ tử mà thuần phục thì trong lòng cũng khó tránh khỏi sẽ vui mừng khấp khởi.

“Tất nhiên là thật, ta và đại ca là cùng một mẹ sinh ra. Huynh ấy sẽ không lừa gạt ta. Bởi vậy ta và đại ca hiển nhiên cũng là đồng lòng đi theo điện hạ. Chỉ có điều đại ca ta là một tên đầu gỗ, huynh ấy nếu như biết tâm tư của điện hạ thì e rằng từ nay về sau cũng không dám đi theo điện hạ nữa cũng nên. Vì điện hạ, ta cũng sẽ không nói lung tung.” Tự ta nghe xong cũng cảm thấy mình quả thật là một kẻ thức thời mà.

“… Hôm nay ngươi nói với ta những lời này, không phải là vì để biểu lộ lòng trung thành đấy chứ?” Vân Uyển ngược lại cũng quả thực không hồ đồ.

“Đương nhiên,” nói tới đây, ta cũng không cần vòng vo nữa, một phần tiền thì một phần hàng, ngươi muốn cùng Nam Kha Du trường trường cửu cửu thì chỉ cần cho ta chút lợi lộc là được, “Chẳng biết điện hạ có còn nhớ ván cược nửa năm trước hay không?”

Vân Uyển biểu tình không hề thả lỏng, càng thêm cảnh giác, ngữ khí cũng không còn vân đạm phong khinh như trước nữa: “Ngươi muốn cái gì? Nếu như là thứ đồ chơi thông thường thì ngươi tuyệt đối sẽ không nói lời vừa rồi. Hay là thứ ngươi muốn ta không có?”

“Lục điện hạ thông minh lãnh tĩnh, quả thực vật ta muốn không phải là của điện hạ. Nhưng có lẽ cũng chỉ có Lục điện hạ mới có thể giành được tới tay.”

“Hửm? Là cái gì?” Trong mắt Vân Uyển nhuốm đầy hứng thú.

“Ta muốn thanh bảo kiếm Thái tử tặng cho Thất điện hạ kia.” Ta cười càng thêm vui vẻ.

Ý niệm dấy lên trong đầu lần trước vốn đã tiêu tan rồi, đáng tiếc ngày hôm nay lại bị Vân Xuyên hai ba câu kích động mà khêu lên.

“Ngươi…!” Vân Uyển trừng hai mắt, lời nói nghẹn ở cổ họng nhất thời không đáp được, một lúc lâu sau mới bật cười nói, “Chỉ là một nô tài hèn mọn, thật quá to gan!”

Trong lòng ta cười lạnh, hận không thể hất đầu lên, đối với lời ngươi mới nói cũng không thừa nhận: Ta tìm Vân Xuyên đòi kiếm, vậy tất nhiên là không biết lượng sức. Vân Kiên lại bại bởi Vân Xuyên nên lại càng không muốn nói đến.

Ngoại trừ Vân Uyển, ta không có cái gì để đem ra cùng người khác làm giao dịch này, chỉ có thể nhịn xuống tính tình mà làm ra vẻ chân thực.

Ta lập tức sợ hãi như thật mà quỳ xuống đáp lời: “Nô tài không có lá gan đó, nô tài chẳng qua là muốn hướng điện hạ đòi một món cược mà thôi.”

Vân Uyển nghe vậy thần sắc hơi giãn ra: “Có ý gì?”

“Luận võ, nô tài cũng không hiểu nhưng nô tài ngày thường bình tĩnh quan sát thì chỉ riêng về tâm cơ thủ đoạn đối nhân xử thế Lục điện hạ so với Thất điện hạ căn bản không chênh lệch đến mức phải nhường nhịn. Nếu kiếm này cuối cùng lại đến trên tay người, lại là Thất điện hạ cam tâm tình nguyện dâng tặng thì người khác chỉ có thể nói điện hạ ngài bản lĩnh tuyệt diệu.” Nói xong lời cuối cùng, ta lén ngẩng đầu nhìn trộm hắn. Quả nhiên trên mặt Vân Uyển dường như đã nổi lên tâm đùa giỡn.

“Ngươi đứng lên đi” Hắn vung tay một cái, sắc mặt lại trở về dáng điệu hòa ái cứ như người vừa rồi hầm hầm giận dữ không phải là hắn, “Đại ca ngươi trở lại nếu thấy bộ dạng này của ngươi lại tưởng là ta khi dễ ngươi.”

Khóe miệng sau lớp khăn che mặt nhếch lên một độ cong lạnh lùng, hôm nay hắn dùng hai chữ “nô tài” chèn ép ta, tương lai sẽ có ngày ta tính toán… Nam Kha Du còn si tâm mong được vào triều, không bao giờ làm nô tài nữa. Thật ra những kẻ này đều giống nhau, muốn ngươi làm trâu làm ngựa ngươi dám nói không sao?

Vân Uyển đỡ ta cười nói: “Ta nghe trò này của ngươi cũng có chút ý tứ, hay là chúng ta lại đánh cược đi.”

“Ta cá là điện hạ có thể lấy được bảo kiếm.”

“Không có ý nghĩa, ta đương nhiên là muốn đánh cược tự ta có thể lấy được, ngươi cược ta không thể lấy!” Vân Uyển cầm cầy quạt phe phẩy nhếch miệng cười. Xem ra hắn đã liệu trước không để ta vừa lòng thỏa ý, bản thân cũng muốn chiếm chút tiện nghi.

“Vậy thì… được, cứ theo ý điện hạ.” Không phải chỉ là đội mai rùa đánh đàn thôi sao, đổi lại Vân Xuyên không thoải mái một lần cũng đáng lắm.

Quan trọng nhất là, ta cũng không thích xem bộ dạng Vân Xuyên chân chó cung phụng đóa Bạch Liên bệnh Thái Tử kia. Chẳng qua chỉ là đóng vai ác nhân mà thôi, có ai mà không biết làm kẻ ác chứ? Mà làm kẻ ác rất thú vị, kẻ ác thì không cần làm bất cứ điều gì trở ngại cho chính bản thân.

Cũng chỉ như trò đùa quái ác của trẻ con, dù cho không thể báo thù kiếp trước nhiều năm chịu nhục nhưng hy vọng có thể mượn cơ hội này tiêu tan bớt phần nào chấp niệm của ta.

Thứ không đáng giá nhất thế gian này chính là thù hận, bởi vì yêu càng sâu đậm bao nhiêu thì càng thống hận bấy nhiêu.

Ta chỉ là oán, oán chính bản thân cho nên đem mặt xé rách; oán Vân Xuyên cho nên dù chỉ một lần ta cũng muốn khiến cho hắn không thoải mái.

Từ sau đêm Trung Thu đó Vân Xuyên không hề đến giờ học buổi sớm nữa, ngược lại bệnh Thái tử thỉnh thoảng sẽ tới nghe giảng. Y tới nghe bài giảng, lực chú ý của phụ thân đều dồn lên người y. Vân Xuyên không quan tâm tới ta nữa, cũng không hề để ý tới Nam Kha Linh.

Nam Kha Linh hỏi ta có phải nó hầu hạ không được tốt hay không; ta đáp, trên đời này sẽ không có kẻ nô tài nào không hầu hạ tốt, chủ tử yêu quý ngươi hay chán ghét ngươi cũng tuyệt đối không phải bởi vì chuyện ngươi có bản lĩnh hầu hạ người hay không.

Tuy rằng ta và Vân Uyển có đánh cược nhưng hắn cũng không vội đi bắt đầu, hàng ngày cũng không có động thái gì, vẫn sinh hoạt như trước so với Vân Xuyên còn giống tiểu lão nhân hơn.

Nam Kha Du thấy ta quả thực đã an phận, vừa không kề cận Vân Xuyên, cũng không gây cản trở cho Nam Kha Linh, huynh ấy liền yên lòng hơn.

Khắp thiên hạ đều đang thái bình an lạc, trời trong nắng ấm mưa thuận gió hòa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện