Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 24


trước sau

---•---

Tư thế ngủ của Tống Ngọc Trạch rất ngoan, cho dù theo bản năng đến gần nguồn nhiệt mà dán sát vào người Tống Trấn, nhưng một khi tìm được tư thế thoải mái thì y sẽ không nhúc nhích nữa.

Tống Trấn ngủ cùng Tống Ngọc Trạch đã lâu, sẽ không vì xúc cảm mềm mại kia đến gần mà không khống chế được cảm giác khác thường của mình. Cho dù nội tâm vẫn dao động như cũ thì cũng bị hắn ngăn chặn.

Sườn mặt Tống Ngọc Trạch đối điện với hắn, cánh tay bị thương kia cũng nằm trong tầm mắt của hắn.

Y không phải loại thể chất dễ để lại sẹo, vết thương trên người trước kia từng bị Tống Trấn đánh đã sớm biến mất. Làn da trắng nõn mang theo vẻ bóng loáng oánh nhuận chỉ có ở thiếu niên, vài vết hồng hồng cũng đặc biệt dễ thấy.

Vết thương màu đỏ được da thịt trắng nõn tôn lên cũng không khiến Tống Trấn cảm thấy xấu xí, ngược lại còn có cảm giác kì dị.

Không phải chướng mắt vì những vết thương này, mà vì những vết thương này là do người khác tạo ra.

Hắn có một loại xúc động muốn cắn thật mạnh vào nơi đó, cắn cho đến khi chảy máu, tạo ra một vết thương mới chỉ thuộc về hắn.

Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh ngủ say của Tống Ngọc Trạch, cuối cùng vẫn không thể buông bỏ được.

Hắn vươn tay sờ mặt y, rồi nâng cánh tay kia của y, để môi mình nhẹ nhàng phủ lên.

Ngoại trừ xúc cảm mềm ấm còn có mùi thuốc mỡ mát lạnh. Tống Trấn liếm môi, áp sự nóng cháy kia xuống đáy mắt, lấy chăn đắp lên cánh tay cho Tống Ngọc Trạch.

Hôm nay người trượt tuyết càng nhiều hơn.

Tống Ngọc Trạch chỉ mới học một ngày, dù tính là hơi rành nhưng cũng không thể tự trượt một mình, y vẫn luôn theo bên cạnh Tống Trấn. Lỡ bị ngã thì cũng có Tống Trấn đỡ y đứng lên.

Trên một dốc cao cách đó không xa có mấy đôi tình nhân cùng ngồi trên một ván trượt lớn, hai người ôm nhau lao xuống, nhìn qua vừa kích thích lại vừa vui. Tiếng thét chói tai hòa với tiếng cười làm cho lòng người ngứa ngáy.

Người nào có gan lớn một chút mà nhìn thấy bọn họ chơi kiểu này cũng đều đi thử, có nam với nam, cũng có nữ với nữ hoặc là người nhà mang theo trẻ con chơi với nhau.

Tống Trấn thấy Tống Ngọc Trạch nhìn qua bên đó thì hỏi: "Có muốn chơi như vậy không?"

Với trình độ của Tống Ngọc Trạch thì vẫn chưa lần nào được trượt ở dốc cao như thế, cũng có ý muốn thử xem, y ngẩng đầu nhìn Tống Trấn: "Chúng ta cùng nhau sao?"

Tống Trấn cười nói: "Trừ ta ra, con còn biết người nào khác sao? Đi thôi."

Hai người cầm ván trượt lớn đi đến đỉnh dốc kia.

Tống Ngọc Trạch ngồi lên trước, Tống Trấn ngồi phía sau y. Lúc lưng Tống Ngọc Trạch gần kề lòng ngực của Tống Trấn thì người y hơi cứng lại, ngay sau đó cũng lập tức thả lỏng. Vừa rồi còn chưa ý thức được hai người phải dùng tư thế thân mật như vậy, nhưng nghĩ đến mỗi sáng đều thức dậy trong lòng ngực của hắn, y cũng không cảm thấy có gì bất ổn. Huống chi giữa hai người còn cách nhau một lớp áo thật dày.

Cánh tay Tống Trấn vòng qua eo y, ôm Tống Ngọc Trạch vào trong ngực. Hắn đến gần bên tai đứa nhỏ thấp giọng nói: "Chuẩn bị chưa?"

Hơi thở nóng rực trực tiếp phả vào lỗ tai lạnh lẽo của y, bị tiếng nói cố ý đè thấp lại gợi cảm của Tống Trấn mang theo chút ái muội như có như không truyền vào.

Tai Tống Ngọc Trạch lập tức đỏ lên, còn chưa kịp nói gì thì hai người đã bắt đầu trượt xuống.

Nếu không phải có Tống Trấn ở phía sau, sườn núi cao như thế chân y đã sớm mềm nhũn.

Cho dù như vậy, y cũng nhịn không được lớn tiếng hét lên, hai tay nắm chặt bàn tay Tống Trấn đang đặt bên hông mình, sợ hắn vừa buông ra mình sẽ ngã mất.

Tiếng cười của Tống Trấn từ bên tai truyền đến, Tống Ngọc Trạch lập tức ngậm miệng không cho bản thân mình phát ra âm thanh mất mặt kia nữa.

Gió mạnh thổi qua trên mặt, như dao nhỏ làm cho người ta đau rát không thôi. Nhưng lại có cảm giác mạo hiểm kích thích giống như trái tim đang treo trên cổ họng, đập mạnh như sắp nhảy ra ngoài. Cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi lại, có cảm giác như được bay lượn trong thiên nhiên, vui sướng tự do làm cho người ta nhịn không được muốn lớn tiếng hét to để biểu đạt ra sự sợ hãi cùng với kích thích trong lòng.

Dường như y đã hiểu vì sao có nhiều người lại thích các loại vận động cực hạn như vậy.

Tốc độ của ván trượt càng lúc càng nhanh, cơ hồ sinh ra ảo giác như đang bay trên không trung.

Tống Trấn ôm chặt đứa nhỏ nhà mình vào lòng, mắt thấy rốt cuộc cũng sắp chạm đất, vốn dĩ hắn có thể vững vàng dừng lại nhưng hắn chỉ ôm chặt đứa nhỏ, tùy ý để trượt ra ngoài.

Tống Ngọc Trạch chỉ cảm thấy cơ thể của mình cong lên, tim đột nhiên nhảy dựng, theo quán tính ngã xuống. Một tay Tống Trấn ôm chặt y, một tay đỡ sau đầu cho y.

Hai người ôm nhau lăn mấy vòng trên nền tuyết.

Thời điểm dừng lại, vẫn là tư thế Tống Trấn đang đè trên người y.

Tâm trạng hồi hộp của Tống Ngọc Trạch vẫn chưa bình tĩnh lại, nằm trên tuyết mà trái tim nảy lên dữ dội. Y nhanh chóng thở dồn dập, lòng ngực không ngừng phập phồng dán sát vào người Tống Trấn.

Hai tay Tống Trấn chống ở hai bên thân của Tống Ngọc Trạch, hắn cũng thở gấp, bọn họ dựa vào rất gần, hơi thở cùng nhau giao triền một chỗ.

Cả cơ thể của Tống Trấn đều đè lên người y, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi môi gần trong gang tấc của Tống Ngọc Trạch, hắn cảm thấy cái miệng nhỏ kia hơi giương lên như đang câu dẫn hắn, mời hắn hôn xuống.

Tống Ngọc Trạch không cảm nhận được hơi thở ngày càng thô nặng của hắn, chỉ có cảm giác như bị ai đó theo dõi, nhịn không được lạnh cả người, y không hiểu sao cảm thấy có hơi nguy hiểm làm cho trái tim càng đập nhanh hơn, lại không biết nguy hiểm kia đến từ nơi nào, chỉ nghĩ là do bản thân mình vừa bị té ngã nên vẫn còn sợ.

Y vươn tay đẩy nhẹ Tống Trấn: "Đứng lên, nặng quá, bị ông đè đến thở không nổi rồi."

Tống Trấn khàn giọng ừ một tiếng, từ trên người Tống Ngọc Trạch đứng dậy, sau đó lại đưa tay kéo y lên.

"Không sao chứ." Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tuyết đọng trên người y.

Tống Ngọc Trạch lắc đầu: "Không sao, tuyết dày nên ngã cũng không đau." Y nhớ đến lúc cuối Tống Trấn còn đưa tay đỡ sau đầu cho mình, trong lòng có phần cảm kích, nhấp miệng hỏi hắn: "Còn ông?"

Tống Trấn bị đôi mắt thanh triệt của y nhìn vào, yết hầu ép chặt, gian nan phát ra âm thanh trúc trắc: "Ta không sao, yên
tâm."

Hai người đứng lên vỗ vỗ tuyết trên người. Tống Ngọc Trạch đột nhiên nói: "Thật ra chơi rất vui."

Tống Trấn cười cười, xoa đầu y: "Còn muốn chơi nữa?"

Tống Ngọc Trạch muốn nói lại thôi, Tống Trấn nhìn ra y thật sự còn muốn chơi nữa, lại sợ bị ngã như vừa rồi, lòng của hắn mềm không chịu được, nói: "Thêm một lần nữa đi, lần này ta có kinh nghiệm rồi sẽ không để cho con phải ngã."

Hai người lại trượt thêm một lần, quả nhiên lần này không bị té ra ngoài, tuy biểu tình trên khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch vẫn như thường, nhưng trong lòng y lại cảm thấy rất vui. Y nói với Tống Trấn: "Tôi muốn tự mình thử xem."

Tống Trấn ừ một tiếng: "Chơi đi, ta ở dưới nhìn con."

Nghe hắn nói như vậy, Tống Ngọc Trạch càng không sợ hãi, y gật đầu, thấy Tống Trấn đứng ở dưới sườn dốc nhìn mình, tâm cũng yên ổn hơn.

Y hít sâu một hơi, tự mình trượt xuống.

Cảm giác một mình cùng với vừa rồi có Tống Trấn ôm y không hề giống nhau. Y không biết thì ra Tống Trấn lại mang đến cho y nhiều cảm giác an toàn đến vậy, lúc y tự mình trượt xuống thì lập tức luống cuống, được nửa đường thì lại cảm thấy cả người lơ mơ như muốn ngã ra ngoài. Y nắm chặt ván trượt, môi cũng bị dọa cho trắng bệch, thật vất vả mới giữ vững được thân mình.

Cuối cùng khi xuống tới dốc sườn, y thật sự khống chế không được nữa, trượt chân ngã ra ngoài.

Cũng may y biết che chở cho mình, không đến nỗi bị ngã quá đau.

Tống Trấn vội vàng bước qua đỡ y.

Tống Ngọc Trạch bắt lấy cánh tay Tống Trấn, nghĩ đến bản thân mình vừa rồi bị té ngã, tuy hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cảm thấy rất đã.

Không biết có phải cảm giác mạo hiểm sợ hãi có thể giải tỏa tâm trạng hay không, dù sao lúc bị ngã y cũng chẳng cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vui vẻ cực kỳ.

Y ngồi dưới tuyết, mặt mày phi dương nhìn Tống Trấn nở nụ cười, khóe mắt cong lên, chút ánh nắng ít ỏi của mùa đông đọng lại trên đuôi mắt xinh đẹp của y. Biểu tình cũng sinh động hẳn lên, ấm áp, sạch sẽ, thuần túy. Sau lưng y là tuyết trắng mênh mang.

Tống Trấn nắm chặt cánh tay y, đột ngột kéo cả người y vào trong lòng của mình.

Tống Ngọc Trạch ngây người, nghe tiếng tim đập kịch liệt của Tống Trấn, y nhẹ nhàng đẩy hắn ra, không được tự nhiên hỏi: "Sao vậy?"

Tống Trấn không thể nói, hắn không muốn cho bất kì kẻ nào nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này của y, cũng không thể nói hắn dường như đã yêu con ruột của mình.

Hắn nhìn Tống Ngọc Trạch: "Vừa rồi thật sự bị con dọa, sợ con xảy ra chuyện gì." Hắn sờ mặt Tống Ngọc Trạch, ánh mắt ẩn nhẫn tối nghĩa.

Tống Ngọc Trạch thấy hắn lo lắng cho mình, trong lòng y ấm áp, không đẩy tay Tống Trấn ra, nói: "Sẽ không."

Tống Trấn ừ một tiếng, đứng lên, vươn tay nói: "Đừng chơi cái này nữa. Một người rất nguy hiểm."

Tống Ngọc Trạch bắt lấy bàn tay kia, mượn lực đứng lên: "Được. Không chơi nữa, tôi hơi đói rồi."

Tống Trấn cười cười: "Được rồi, dẫn con đi ăn."

Tống Ngọc Trạch: "Tôi không ăn buffet."

Tống Trấn vỗ y, nói: "Yêu cầu của con thật nhiều. Dẫn con đến nhà hàng ở tầng hai vậy."

Hiện tại chưa tới 11 giờ, nơi đây cũng không nhiều khách. Hai người dẫn đầu đi đến một góc bên cửa sổ.

Từ nơi này nhìn xuống có thể thấy được toàn bộ khung cảnh của khu trượt tuyết, cây cối núi non, trời xanh mây trắng hơi ngã về sắc bạc.

Phục vụ cầm thực đơn đưa cho Tống Trấn.

Tống Trấn lại đưa sang Tống Ngọc Trạch. Y nhận lấy mở ra nhìn một hồi, mày nhẹ nhàng nhíu lại.

"Có chuyện gì?"

Tống Ngọc Trạch: "Đồ ăn ở đây rất đắt."

Tống Trấn cười cười: "Muốn ăn gì thì gọi, không cần nghĩ nhiều."

Hắn không để ý đến chuyện tiền bạc, trước nay cũng không quan tâm mình có bao nhiêu tiền, dù vậy nhưng tiền hắn có tuyệt đối không ít. Mỗi lần thu nợ hắn đều có thể lấy ra từ bên trong một phần, mà đã vay nặng lãi thì đương nhiên đều là một con số khổng lồ, mỗi lần hắn lấy một phần là cũng đủ tiêu xài một năm so với lương của người bình thường.

Huống chi, hắn chưa từng thu nợ thất bại lần nào.

Tống Ngọc Trạch thấy dáng vẻ giống như ta có đủ tiền của hắn, cũng không nghĩ ngợi nữa, gọi vài món y thích.

Tống Trấn tính hút điếu thuốc, nhìn Tống Ngọc Trạch rồi lại rút tay về.

Tống Ngọc Trạch đưa thực đơn lại cho Tống Trấn, hắn tùy tiện gọi vài món rồi cho phục vụ đi xuống.

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đã được mang lên.

Tống Ngọc Trạch ăn thử, nói: "Cũng được, nhưng không bằng quán ăn của bạn ông."

Tống Trấn ăn cơm, dường như món nào cũng ăn được vì hắn cảm thấy chỉ có một vị như nhau, trừ mấy món do Tống Ngọc Trạch nấu.

"Lần sau sẽ dẫn con đến đó."

Tống Ngọc Trạch gật đầu, ăn vài món y thích, còn lại đều vào bụng của Tống Trấn.

Sau khi ăn xong hai người đến khu suối nước nóng, phát hiện đây là khu suối nước nóng ngoài trời, nam nữ đều tắm chung.

Tống Ngọc Trạch lập tức không còn hứng thú, y mắc chứng ở sạch nên đến chết cũng không cho phép mình ngâm chung với nhiều người như vậy.

Tống Trấn cũng không muốn để đứa nhỏ chỉ mặc một cái quần bơi cho nhiều người xem như thế, vì vậy mà cũng hủy luôn hoạt động ngâm suối nước nóng này.

Truyện convert hay : Chiến Thần Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện