Trong Biển Người Tìm Em

Chương 32


trước sau

Advertisement

Hồ Duyệt buồn cười xem bóng lưng di chuyển thoăn thoắt của nàng, bất giác phát hiện ra trò chơi mới thật thú vị, trách không được thẳng nữ lại thích mấy cái hành động kiểu này, Hồ Duyệt tin chắc rằng Bạch Trà Quân giờ có cho tiền cũng không dám không kiêng nể gì mà trêu trọc mình như trước đây nữa rồi, còn chưa kịp làm gì đã bị dọa cho chạy mất dép.

Đưa tay đem công tắc nguồn điện tắt đi, sau đó ra ngoài, Bạch Trà Quân đã chờ tại cửa ra vào chuẩn bị khóa cửa, "Vừa rồi nên đem cô khóa luôn bên trong mới phải."

Bạch Trà Quân đóng kỹ cửa lại, chuẩn bị dùng móc đem cửa cuốn kéo xuống, ai ngờ Hồ Duyệt rảnh tay duỗi ra chỉ cần nhấc chân lên một chút đã đem cửa kéo xuống dưới ngon lành.

"Nhốt ở trong rồi lấy ai cao như vậy giúp em kéo cửa?"

Người nọ lại là gần như vậy dán ở phía sau mình, cái nóng mùa hè càng làm cơ thể có chút mất bình tĩnh, Bạch Trà Quân thật muốn dùng gót giầy hung hăng giẫm chân của nàng, "Khoe khoang cô lớn lên cao to chứ gì."

Ai biết Hồ Duyệt trực tiếp ngồi xổm xuống, "Trong lòng tôi em là cao nhất."

"Đồ dẻo mỏ." trong lúc đó hai người nhất thời vặn qua vặn lại, Bạch Trà Quân dần dần có cảm giác thích ứng trở lại.

- ----------------------

Lúc ở cửa hàng đóng khung tranh Hồ Duyệt cứ làm như bức họa đó là bảo bối của mình, một hai dặn dò người ta cẩn thận đừng đem tranh vẽ làm hư, Bạch Trà Quân cảm thấy buồn cười, nếu như nàng thích, về sau có thể vẽ cho nàng bao nhiêu bức khác cũng được, "Cũng không phải tác phẩm của họa sĩ thế giới, không cần trân trọng vậy đâu."

Hồ Duyệt nhìn chằm chằm vào người đang đóng khung, công nhân đều bị cô xem đến phiền, cô lúc này mới đứng lên đi ra ngoài dừng lại bên cạnh Bạch Trà Quân, "Đương nhiên là bảo bối rồi, đây chính là minh chứng có người thầm mến tôi."

"Hừ, ai mắt mù mới có thể thầm mến người như cô." Bạch Trà Quân đem ánh mắt lườm đi nơi khác.

Hồ Duyệt đặc biệt rất biết chớp thời cơ, cười lấy lòng, "Tôi cũng nào có biết là ai đâu, chà, cô cũng là người học vẽ, lại phân tích giúp tôi thử ai có tài năng đến độ có thể vẽ ra một bức tranh thần sầu như vậy được? Cô xem cánh mũi dọc dừa này, đôi mắt bồ câu này, miêu tả giống thật sự, như mĩ nhân đang ngủ vậy~"

Hiển nhiên người này đã sớm biết rõ còn cố hỏi, cố ý đùa giỡn mình, Bạch Trà Quân mặc kệ nàng.

"Bạch lão sư, hay là chỉ tôi vẽ đi từ nhỏ tôi đã không thuộc tuýp người có máu nghệ thuật, vẽ gì cũng không xong, nhưng gần đây phát hiện ra chỉ cần người mẫu xinh đẹp thì vẽ gì cũng có thể trở nên đẹp mắt. Vậy nên làm người mẫu cho tôi nha?"

Bạch Trà Quân hơi do dự nhưng cảm thấy có thể đồng ý, chỉ là làm người mẫu mà thôi, không có gì lớn, kết quả lại nghe người nọ thủ thỉ bên tai, "Học trường phái vẽ tranh khỏa thân ấy."

"Hồ Duyệt! " Bạch Trà Quân mặt đỏ lên, người này từ khi làm rõ ý đồ về sau, càng ngày càng không kiêng nể gì. "Tôi phát hiện cô thay đổi rồi."

"Hơ? Tôi thay đổi?" Hồ Duyệt hơi đứng thẳng lại, thu liễm một ít.

"Không hiểu kiểu gì giờ càng ngày càng nói chuyện không có giới hạn." Hai chữ đứng đắn này hẳn không bao giờ tồn tại trong từ điển của cái con người này.

"Trước kia so bây giờ sao có thể giống nhau được, tôi hiện tại là muốn thể hiện con người chân thật nhất của mình cho em thấy, vô cùng chân thành." Lúc này Hồ Duyệt hận không thể đem tâm đều đào lên cho nàng xem, nội tâm này giờ ngoại trừ nàng ra tất cả đều chỉ là cát bụi.

"Có gì mà không giống? " Bạch Trà Quân ghét bỏ trừng cô, "Tôi lại chưa đáp ứng cô."

"Thế nên không phải là đang theo đuổi em sao." Hồ Duyệt dùng tay che lại một bên miệng, biết rõ nàng không thích lộ ra, cố ý nói nhỏ lại.

"Mỗi lần cua gái cô đều miệng lưỡi trơn tru giống như này? " Bạch Trà Quân bất mãn nhìn nàng.

Hồ Duyệt nhún vai một cái rồi buông tay, bộ dạng đặc biệt vô tội, "Cũng không phải, đều là các nàng theo đuổi tôi." thật đặc biệt làm người khác muốn xông lại đập cho mất phát.

Cầm bức họa đã được lồng khung kính, Bạch Trà Quân lái xe đưa cô về nhà, rất tự nhiên theo cô lên lầu. Hồ Duyệt vào nhà chuyện thứ nhất là đi lấy búa và đinh, xem ra là đã sớm chuẩn bị tốt, điều này làm cho Bạch Trà Quân có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng nàng là kiểu người chuyện tới đâu hay tới đó.

Hồ Duyệt giẫm lên cái ghế, cầm tranh ước lượng lên tường, "Em xem treo cao chừng này được chưa?"

Cô định treo bức tranh ở vị trí bắt mắt nhất, Bạch Trà Quân ôm cánh tay nhìn nhìn, "Hơi cao, thấp một chút." sau đó nhìn cô xoay người ở đằng kia bận việc, "Cô cũng không biết là do ai vẽ, cứ như vậy liền treo sao?"

Hồ Duyệt cười quay đầu lại, hỏi ngược nàng, "Ai bảo là không biết?"

" Vậy nói thử là ai vẽ?" Bạch Trà Quân cũng không biết chính mình nghĩ gì, rõ đã biết đáp án nhưng vẫn muốn người kia tự mình nói ra, thật nhàm chán.

"Không phải cái cô bé ở phòng vẽ tranh à, người hở tí lại nhìn lén tôi ấy." Hồ Duyệt đắc ý cầm búa gõ bụp bụp.

"Ai cơ?! " Bạch Trà Quân có chút tức giận lên giọng.

Hồ Duyệt còn đưa tay khoa tay múa chân, "Người lùn hơn tôi một cái đầu, họ Bạch, tôi đoán đúng không?"

"... " Bạch Trà Quân dỗi xoay người bỏ đi.

Bức tranh cuối cùng cũng được đóng xong, Hồ Duyệt đập tay phủi bụi, từ trên ghế nhảy xuống, "Tối nay ăn xương sườn đi, tôi vừa mua một chút mình làm thịt kho tàu được không? Hay là hầm lên thành canh?"

Phải biết rằng, Hồ Duyệt ngay sáng sớm đã dậy đi chợ mua thức ăn, xong lại đến siêu thị mua bột trở về làm bánh bích quy, trưa tới giờ còn chưa uống ngụm nước nào.

Con người này thật sự xem mình là bảo mẫu!? Lần trước dọn phòng giúp nàng, lần này còn muốn mình nấu cơm cho ăn, quả thực được một tác lại đòi tiến thêm một thước, "Tôi đi về."

"A? " Hồ Duyệt ngơ ngác, có gì đó sai sai, nãy còn đang vui vẻ mà sao giờ đã xị mặt rồi, một bên bỏ tạp dề đuổi theo người đã ra tới cửa, "Có việc gấp?"

Bạch Trà Quân đang cúi đầu đi giày, "Hoa trong nhà còn chưa tưới."

Hồ Duyệt cũng bắt đầu quạu, cau mày nói ra, "Hoa lúc nào tưới chẳng được, muộn một chút cũng không sao, tôi còn đang định nấu ăn mà... " trong nội tâm cũng là ủy khuất, vạn năm mới có động lực xuống bếp, vậy mà có người lại muốn về nhà tưới hoa!

Bạch Trà Quân lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, phát hiện tay nàng đang cầm tạp dề, bộ dạng có vẻ là đang chuẩn bị vào bếp, lập tức có chút xấu hổ, xem ra là mình đã hiểu lầm rồi, trên mặt mũi có chút không nhịn được, đứng tại cửa ra vào đi cũng không được, ở lại càng mất mặt.

Hồ Duyệt đại khái cũng hiểu ra nàng khả năng hiểu lầm ý mình rồi, cười cười đi qua kéo tay nàng, người này, không có người bắc thang cho nàng, nàng thiếu điều có thể đứng trên mái nhà cả buổi." đợi tí nữa tôi cùng em về tưới hoa, hiện tại muốn đi nấu ăn cơ, em vào giúp đi một người làm lâu lắm."

Bạch Trà Quân đành xám xịt đi theo cô vào phòng bếp, nhìn bộ dạng chăm chú bận rộn của cô, thật sự làm người khác không động tâm cũng thật khó khăn, con người ta một khi đang tập trung làm chuyện gì đó chính là lúc nhìn hấp dẫn nhất, hơn nữa, nàng lần này còn vì chính mình mà xuống bếp.

Hồ Duyệt một mực cúi đầu rửa rau, tóc tuy rằng đã cột gọn, nhưng vẫn có một vài sợ thưa thớt rớt xuốn làm cản mất tầm nhìn, cô liên tiếp dùng cánh tay hướng một bên cọ. Bỗng có một bàn tay đưa qua, nhẹ nhàng giúp cô đem lọn tóc vén ra sau tai.

Quay đầu sang, người nọ cũng đã tiếp tục thái xương sườn, nhìn nàng yên tĩnh bên cạnh, càng phát ra dụ hoặc, Hồ Duyệt cái gì cũng chưa nói, chỉ đứng xem nàng cười đến si ngốc.

Ngồi ở bàn ăn bên cạnh, trên bàn bày biện những món đồ ăn hai người cùng nhau làm, Hồ Duyệt lấy trong tủ lạnh ra vài lon bia, mở nắp đưa cho Bạch Trà Quân, "Đồ còn đang nóng mau nếm thử, xem tài nghệ của tôi thế nào."

Cầm lấy đôi đũa, Bạch Trà Quân nhàn nhạt nói, "Cái gì mà tài nghệ, đều không phải do tôi làm sao."

"Là hai người làm chung~" Hồ Duyệt kỳ thật đặc biệt vui vẻ, nguyên lai cùng người mình thích nấu ăn lại có thể thú vị như vậy.

Nhìn Hồ Duyệt gắp một khối sườn lớn vào bát mình, Bạch Trà Quân cảm thấy, khả năng trước kia thật sự đối với cô chưa hiểu rõ, rất nhiều ấn tượng đều là không được tốt đẹp lắm, nhưng lại không biết cô có phải là nhất thời chịu khó hay không, xem ra còn cần phải quan sát một hồi.

"Ngoan ăn nhiều một chút, cố gắng còn có thể lại cao thêm vài centimet. "

Bạch Trà Quân thiếu điều muốn cầm đũa đâm chết nàng, " Lúc ăn cơm đừng nói chuyện."

Hai người yên tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng Hồ Duyệt lại ngẩng lên liếc trộm nàng, sau đó bưng lon bia nhấp chút cồn, sinh hoạt thật tốt đẹp làm sao.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện