Trong Ác Mộng

Vào Nghề Hai


trước sau

Advertisement



(Đang edit)
TRONG ÁC MỘNG
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 5.

Vào nghề, hai.

Thiên ca cảm thấy suy nghĩ của Nhiễm Văn Ninh có thể hiểu được, nhưng phải nói thế nào nhỉ, cái chuyện này không đáng cho lắm, dù sao muốn đối xử tàn nhẫn với người khác thì cũng phải xem lại xem bản thân mình có đủ khả năng hay không trước cái đã.

Tuy Thiên ca đánh giá tư chất của Nhiễm Văn Ninh không tệ, nhưng đánh giá này chỉ là tạm thời trong lúc ấy mà thôi, nhỡ đâu hắn đào bới sâu hơn, loại tính cách này, gộp chung cùng cung cách hành sự hay năng lực ứng biến như vậy, nhắm chừng tư chất cũng sẽ không tốt đến thế.

Nhưng Nhiễm Văn Ninh xét đến cùng vẫn còn là một mầm non, cậu giải thích thế nào đi nữa thì hắn cũng có thể thông qua.

Trong lòng Thiên ca đã ăn sâu tư tưởng rằng mấy người có thể mơ thấy lucid dream như vậy thường đầu óc cũng không quá ở dưới đất cho lắm.

"Thật ra cậu có thể yên tâm, vào trong mộng cảnh thì ý thức cũng chỉ do một mình cậu khống chế thôi, xem như chúng tôi mạnh tay với cậu đi, không lẽ tụi tôi còn có thể dùng xe cán qua ý thức của cậu không bằng?" Thiên ca buông tay, nói như vậy.

Nhiễm Văn Ninh đảo tròng mắt, nói: "Dù sao chuyện hoang đường như vậy mà cũng có thật, thế nên tôi cũng đã nghĩ các anh sẽ làm ra được loại chuyện đó.

Nhưng mà Thiên ca này, tôi muốn hỏi chút, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong mộng cảnh này vậy?"
Nguyên nhân Nhiễm Văn Ninh đột nhiên thay đổi quyết định vào phút chót cũng là vì mộng cảnh này.

Tuy nó khác giấc mộng của cậu một chút; nhưng cả hai cũng đều quá giống nhau.

Giấc mơ kia đã xuất hiện rất nhiều năm trong lúc cậu ngủ, nghĩ kĩ một chút, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy lạnh cả sống lưng, cậu cảm thấy dường như bản thân mình đã có qua lại với mộng cảnh đặc thù từ rất lâu.


Nếu như lúc trước nói đi nói lại là muốn cứu người khác, bây giờ thì cậu lại cảm thấy cậu hẳn là nên cứu bản thân mình trước.

Một khi đã quay về làm người bình thường cái gì cũng không biết, Nhiễm Văn Ninh luôn cảm thấy cậu sẽ lạc lối trong một mộng cảnh đặc thù nào đó bất kì lúc nào.

Nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng không muốn nói việc này cho Thiên ca nghe, lý do cậu đưa ra trước đó đã có chút sứt sẹo, thật ra cậu cũng cảm thấy nhóm người Thiên ca không cần thiết phải hại cậu, thế nhưng, bây giờ cậu có một chút đặc biệt.

Phải biết rằng Nhiễm Văn Ninh trước đây chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm có được lúc cày phim, nếu cậu mà nói ra thì có khả năng cậu sẽ thật sự bị túm vào viện nghiên cứu mất.

Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh cũng không dự kiến được rằng trong cuộc sống tiếp theo của cậu, người không có điểm đặc biệt hay bản lĩnh đều sẽ không được thả vào trong mộng cảnh đặc thù.

Nghe được vấn đề của Nhiễm Văn Ninh, Thiên ca suy nghĩ một chút, nói: "Mộng cảnh này là một mộng cảnh hữu danh, cũng là mộng cảnh công năng, nhìn chung khá an toàn.

Những kiến thức này, lúc cậu vào làm việc cũng sẽ phải đi học, lúc ấy sẽ hiểu hơn một chút.

Mộng cảnh hữu danh, đúng như tên gọi, nó đều có tên có tuổi, mộng cảnh công năng có nghĩa rõ ràng, rằng nó có tác dụng riêng của nó, hơn nữa còn có ích với những người như chúng ta."
Nhiễm Văn Ninh nghe xong mới hiểu, thì ra khiến người lãng quên kí ức trong mộng cảnh đặc thù cũng là một chức năng của mộng cảnh này.

"Anh nói rằng nó có tên, vậy thì tên của mộng cảnh này là gì?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.

"Tên của nó là Dưới ánh trăng, Dear Anna." Thiên ca nhìn vầng trăng trên bầu trời, nói như vậy.

Tên còn rất hay, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mộng cảnh này cũng không nguy hiểm, nhưng nếu nó có liên quan tới cậu, cậu vẫn hi vọng tìm được chân tướng cho đến cùng.

Thiên ca nói tiếp: "Nếu cậu muốn ở lại, vậy thì chúng ta cũng không cần ở mãi trong giấc mộng này.

Bột phấn trong tay cậu là tín vật của mộng cảnh này---- nó là móng tay của Dear Anna, có nó rồi cậu có thể tự do ra vào, bây giờ cậu có thể tỉnh dậy được rồi."
Nhiễm Văn Ninh nhắm chặt mắt mình lại, đây là một phương pháp cậu thường dùng để ép bản thân mình tỉnh dậy, dùng sức, nhắm mắt lại là được rồi.

Lần này, cậu không thấy buồn ngủ, chỉ có một màn đen kịt và cõi hư vô, dần dần, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình có xúc giác, cậu biết mình đã tỉnh dậy.

Thứ cậu nghe được đầu tiên là giọng nói còn mang theo chút ngái ngủ của Thiên ca, hắn nói rằng cậu đột nhiên đổi ý, sau đó cậu bị người lay lay.

"Nhiễm Văn Ninh, đứng dậy, mau mau."
Thiên ca hệt như còn có chút chưa tỉnh ngủ, nhưng hắn vẫn nói với Nhiễm Văn Ninh: "Xế chiều cậu còn sẽ phải làm một ít thủ tục nhậm chức, nhớ đấy."
Vậy nên, Nhiễm Văn Ninh bèn hủy hẹn phỏng vấn với công ty đã hẹn lúc chiều, sau đó cậu theo chân Thiên ca chạy qua lại giữa mấy tòa nhà làm thủ tục, thật ra phần lớn thủ tục đều là Thiên ca làm, Nhiễm Văn Ninh chỉ có nhìn giấy tờ rồi kí tên mà thôi.

Thiên ca nói, vì Nhiễm Văn Ninh là người hắn giới thiệu vào làm nên trong giai đoạn đầu, hắn sẽ phụ trách Nhiễm Văn Ninh, đồng thời hắn còn là người bảo đảm an toàn của Nhiễm Văn Ninh suốt kì thực tập của cậu.

"Cầm, đây là thẻ vào cổng kiêm phiếu ăn của cậu, trong đó đã có một ngàn đồng rồi.

Còn đây là thẻ phòng, thẻ lương của cậu, còn cái này là giấy tờ của cậu, bao gồm ba phần, một phần cho cậu."
"Còn đây là điện thoại di động chuyên dùng cho công việc của cậu, ở trên đã có cài phần mềm sau này cậu sẽ dùng, có chuyện liên quan tới công việc thì hẵng dùng cái điện thoại này.

Tờ giấy này cậu giữ, chiều đi bệnh viện, là cái tòa nhà lúc trước đó, đi kiểm tra tổng quát." Thiên ca đưa cho Nhiễm Văn Ninh một cái túi.

"Thiên ca, anh sẽ dắt tôi mãi đúng không?" Nhiễm Văn Ninh nhận lấy cái túi, hỏi.

"Cái này phải xem cậu ra sao nữa, xong kì thực tập sẽ phải phân vào trong ban.

Đến lúc đó, cậu sẽ có hai hướng lựa chọn, một là giống tôi, chọn làm người dẫn đường, loại khác thì yêu cầu khá là cao, là người khai thác, nhưng mà vào làm việc chính thức rồi thì hai bên cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau."
"Nếu cậu lựa chọn đi theo hướng giống tôi, sẽ có tỉ lệ nhất định cậu đi theo tôi, thế nhưng chức vị của tôi không cao, năng lực cũng không quá mạnh, quyền ưu tiên lựa chọn người mới thường sẽ được giao vào tay người lợi hại hơn." Nghĩa bóng là, Thiên ca tôi có khả năng chỉ có thể dẫn dắt cậu suốt thực tập kì thôi, nếu sau này cậu pro rồi thì sẽ có đại thần chọn cậu.

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy khá đáng tiếc, thực lực gì thì hiện tại cậu còn chưa hiểu rõ, nhưng chỉ xét nhân phẩm thôi thì Thiên ca thật ra là một người rất tốt, nếu đổi người, cậu không biết mình có thể ở chung được hay không.

Buổi chiều, lúc làm kiểm tra tổng quát, Nhiễm Văn Ninh nhận ra rằng bệnh viện này có rất nhiều khoa tâm thần, xem chừng là để ứng phó mộng cảnh.


Sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho cậu xong, lại dặn dò cậu phải tới đây kiểm tra đúng hạn, đặc biệt là trạng thái tinh thần của bản thân, Nhiễm Văn Ninh gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Trên đường trở về kí túc xá mới, Nhiễm Văn Ninh mới biết hình như người mới đều được cho ở khu vực này, tạm thời có thể gọi nó là "Tân thủ thôn" nha.

Xem ra, những căn hộ một người này cũng không khác nhau là bao, Nhiễm Văn Ninh cũng không cảm thấy quá hứng thú với phòng khác.

Hai ngày nay, cậu nên chuyển đồ từ nhà trọ mình sang đây.

Nhiễm Văn Ninh nghĩ vậy, bèn bắt tay vào làm, cậu rời khỏi khu sân vườn, chuẩn bị gọi xe.

Hôm nay thế mà xe lại tới rất nhanh, không chờ bao lâu đã có một chiếc taxi, Nhiễm Văn Ninh vừa vào xe đã bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.

"Ây cha, nhóc, cậu không bị lừa đi à nha? Hôm qua chú còn lo cho cậu lắm." Chú tài xế nói.

Nhiễm Văn Ninh cảm ơn chú tài xế vì đã chờ cậu hôm qua, rồi nói: "Cháu tìm được việc làm ở đây rồi, đang tính chuyển chỗ ở lại đây."
"À à, vậy thì tốt, cậu em nói địa chỉ hiện tại cho chú biết, chú trực tiếp chở cậu về." Tài xế nói như vậy.

Nhiễm Văn Ninh kinh ngạc, cậu vốn chỉ muốn tài xế chở mình đến nơi gần trạm xe buýt hôm qua là được rồi, trực tiếp về thẳng nhà trọ thì phải trả bao nhiêu tiền xe đây.

Nhưng Nhiễm Văn Ninh chưa kịp từ chối, đã nghe được tài xế nói: "Cậu có thể trả tiền trực tiếp ở công ty, đây là phúc lợi."
"A?" Nhiễm Văn Ninh mở miệng, có chút ngốc.

"Người lái xe đưa đón xung quanh đây đều là người của vườn tây, nếu cậu đã vào làm việc rồi, chúng ta cũng

Advertisement
xem như là đồng nghiệp." Tài xế nói như vậy.

Đúng vậy, vườn tây là tên khuôn viên này.

Vì nơi này nằm sát bên dãy núi phía tây ở phía tây thành phố, nên người ta lấy tên này đặt cho nó, người ở trong có làm gì cũng không có liên quan gì tới cái tên này.

Nhiễm Văn Ninh sau đó cũng không biết nên nói gì, hóa ra vòng qua vòng lại hết cả ngày, người xung quanh đây đều là cùng công ty cả?
"Nơi làm việc của cậu không tệ, nơi này cũng tính là một chi nhánh rất lớn, phục vụ rất tốt, phương diện nào cũng đầy đủ, thật ra có nhiều chi nhánh rất nhỏ, còn định kì yêu cầu người bên trạm xe phái người đi hỗ trợ nữa cơ." Tài xế tiếp tục nói.

Nhiễm Văn Ninh tranh thủ lúc này để trò chuyện với tài xế thêm một chốc, cũng hiểu thấu vườn tây một phần, có điều, cậu cũng phát hiện rằng những gì tài xế biết phần lớn đều chỉ là bên ngoài, nói ví dụ như chuyện về mộng cảnh, tài xế chỉ biết người trong vườn tây đang nghiên cứu về nó, nhưng nội dung chi tiết ra sao, chú ấy cũng không biết nhiều như Nhiễm Văn Ninh.

Tài xế đưa Nhiễm Văn Ninh tới nơi, sau đó dặn cậu xem kĩ điện thoại di động dành cho công việc của mình, vì dọn nhà thì sẽ có người phục vụ.

Nhiễm Văn Ninh quay về nhà trọ của mình xong xuôi mới mở cái điện thoại đó lên lần đầu, nội dung bên trong ít đến nỗi keo kiệt, chỉ có mỗi giao diện quay số bình thường cùng mấy tính năng cơ bản của di động, ngoài ra còn có một phần mềm có icon màu đen, mặt trên còn có một hình tam giác đảo màu trắng.

Tên phần mềm cũng rất đơn giản, chỉ có mỗi một kí tự latinh D.

Nhiễm Văn Ninh đoán kí tự này là bắt đầu cho chữ dream, sau đó cậu mở app, quan sát thẻ căn cước đã đăng kí mà mình sẽ sử dụng về sau này, bên trong chỉ có độc nội dung về khuôn viên mà thôi.

Bên trên có thông báo kết quả khám tổng quát ở bệnh viện của cậu gần đây, miền thông tin cá nhân có một vài tin tức cơ bản của cậu, trên miền trạng thái hiển thị "thực tập sinh".

Miền thông báo công việc hiện nay vẫn trống rỗng, miền người liên hệ cũng chỉ có mỗi tên Trần Hạo Thiên, bên cạnh có hai dấu ngoặc, bên trong có mấy chữ "người phụ trách".

Đến lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới xem như là biết họ tên đầy đủ của Thiên ca.

Lướt đến miền phục vụ hằng ngày mới có điểm đặc biệt, có dịch vụ gọi công nhân vệ sinh đến phòng để quét dọn, dịch vụ xe đưa đón phục vụ cho công việc, thậm chí còn có cả dịch vụ gọi món đưa lên thẳng phòng mình nữa cơ.

Nhiễm Văn Ninh đúng thật là tìm được dịch vụ dọn nhà thuê, cậu gõ thời gian, địa điểm, họ tên, số lượng hàng hóa cần chuyển, sau đó chỉ việc ngồi chờ người của vườn tây tới cửa.

Nhiễm Văn Ninh là nam giới, đồ đạc ít, sắp xếp đồ rất nhanh, gom hết đồ lại thành một nùi là xem như dọn đồ xong rồi.

Nhiễm Văn Ninh đột nhiên có cảm giác công việc này rất ổn, ít ra cũng có đãi ngộ tốt, tiền lương lại cao, còn nguy hiểm thì hiện tại cậu còn chưa có cảm nhận trực tiếp gì, mộng cảnh sọ người lúc ban đầu cũng chỉ có thể xem như đáng sợ thôi, tới giờ mọi thứ vẫn là kiểu có sợ hãi nhưng không có bất kì nguy hiểm nào.

Khi quay về "Tân thủ thôn", Nhiễm Văn Ninh đang hì hụi xách vali hành lí cuối cùng của mình vào trong phòng khách thì đột nhiên trông thấy có một cô gái đang nhìn chằm chằm hành lí của mình.


Thật ra kí túc xá cho "tân thủ" có phân khu nam nữ riêng, đây là lần đầu tiên Nhiễm Văn Ninh trông thấy phái nữ ở đây.

Cô bé kia như cảm nhận được tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh, bèn xoay người lại vẫy tay với cậu, sau đó cười nói: "Anh mới đến hay sao?"
Lúc cô bé nọ cười, bên má cô có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, trông cực kì đáng yêu.

Nhiễm Văn Ninh cũng xem như là một người dễ làm quen, đáp lời: "Đúng vậy, anh tên Nhiễm Văn Ninh, mới vừa vào đây hôm nay thôi."
"Tên em là Trịnh Giai Giai, thật ra em tới cũng chưa lâu bao nhiêu đâu, nhưng em qua hơn nửa thực tập kì rồi.

Giờ em đang chờ bạn cùng lớp đi chung đến lớp lí thuyết ạ." Trịnh Giai Giai cười, nói.

Vừa nghe thấy có người từng trải, Nhiễm Văn Ninh liền có hứng thú, hỏi: "Bình thường mấy em đi học là học cái gì thế?"
"Nhiều thứ lộn xộn lắm ạ.

Còn anh nha, Nhiễm Văn Ninh, anh có chức vị thế nào vậy?" Trịnh Giai Giai hỏi.

"Người dẫn dắt anh nói anh còn chưa phân ban được, thật ra anh cũng không biết chức vị của anh là gì." Nhiễm Văn Ninh thành thật đáp.

Trịnh Giai Giai vừa nghe thấy Nhiễm Văn Ninh nhắc tới phân ban thì biết ngay đã có chuyện gì, cô bé cũng không cười nữa, lại nghiêm túc nói với Nhiễm Văn Ninh: "Vậy thì anh rất là mạnh, sau này anh còn phải học nhiều hơn em nữa.

Em không thể phân ban giống anh được, người dẫn dắt của em nói tư chất của em bình thường, chỉ có thể làm người dẫn đường thôi."
Nhiễm Văn Ninh luôn nghĩ hai phân ban này cũng khác nhau không lớn, nhưng bây giờ thì hình như hướng làm kẻ khai thác khó hơn hướng làm người dẫn dắt nhiều lắm lắm.

Nhiễm Văn Ninh hỏi Trịnh Giai Giai bình thường mình bắt đầu thực tập vào lúc nào, Trịnh Giai Giai đáp, sau khi xác định đủ người rồi thì sẽ mở lớp, bình thường đều phải học lí thuyết trước, nhưng lúc sau, tham gia lớp thực hành thì phải học thêm rất nhiều thứ, lớp thực hành được mở trong mơ, kì thực tập thường sẽ kéo dài chừng một tháng.

"Tiếc cái là sĩ số của lớp em ít lắm, cộng em lại nữa thì nguyên lớp em chỉ có bốn người thôi, mỗi ngày đều phải nhìn mặt nhau mãi, sắp nhìn mãi đâm chán rồi, còn không bằng vào mộng." Trịnh Giai Giai pha trò.

Chào tạm biệt Trịnh Giai Giai xong, Nhiễm Văn Ninh bắt đầu kiếp chờ đợi nhàm chán.

Thiên ca còn phải đi làm, không thể vào mộng cảnh chơi cùng cậu, hơn nữa cậu đã sớm vứt xừ cục đá kia đi rồi.

Hỏi Thiên ca khi nào cậu bắt đầu thực tập được thì Thiên ca chỉ nói cậu kiên nhẫn chờ, sẽ đến nhanh thôi.

Diện tích của vườn tây lớn, nhưng người đi lại không nhiều, đặc thù công việc vẫn là ngủ mà.

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy trong vỏn vẹn có mấy ngày cậu đã dạo chơi nơi này tới quen ngõ quen nẻo, trừ mấy nơi ngăn cậu vào, nơi khác cậu đều dễ dàng đi lại.

Trên nóc tòa nhà chính, Nhiễm Văn Ninh nằm trên ghế trong hoa viên, băn khoăn có phải công việc này là chăn nuôi lợn, còn cậu là một con lợn trong số đó hay không, mấy ngày nay thật sự cậu đã trở nên lười biếng rất nhiều.

Đột nhiên, túi áo bên trái áo cậu run lên, đó là nơi cậu thường để di động cho công việc.

Trong nháy mắt, Nhiễm Văn Ninh bật dậy, tinh thần tỉnh táo, cậu mở di động, nhìn nhìn, miền công việc trong app D có một thông báo: "Thân mời anh Nhiễm Văn Ninh sau 1:00 trưa đến phòng 304 dãy A bắt đầu tiết học."
Cuối cùng, kì thực tập của Nhiễm Văn Ninh cũng đến rồi.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------.


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện