Trộm Hương

Ngô Đồng


trước sau

"Chờ đi." Hạ Tác Chu không náo loạn cùng Phương Y Trì nữa, đẩy cửa vào phòng mở vòi.

Thật ra thì trực tiếp vác về cũng được, chỉ sợ là quá dọa người.

Phương Y Trì đứng bên ngoài không nói gì, nhìn thấy ánh mắt long lanh của chính mình trong gương, một ý niệm bất ngờ xông tới.

Hạ Lục gia là người tốt, lại là người nhà họ Hạ giàu sang nhất Bắc Bình này, chỉ cần nhấc lên một điểm quan hệ với hắn, ít nhất sau này không ai dám không bán thuốc cho cậu.

Đúng vậy, Phương Y Trì lo nhất chính là chuyện này.

Vì vậy cậu lấy dũng khí, dùng bàn tay lạnh lẽo đẩy cửa phòng tắm.

Hạ Lục gia đưa lưng về phía cậu, đỡ chim lắc lắc, nghe tiếng bước chân, lúc đầu còn chưa để ý, sau đó mới thấy sai sai, cười hỏi, "Còn phải canh giữ tôi từ bên trong sao?"

Phương Y Trì không phải vì việc tốt mà tới, giờ phút này mặt đã đỏ bừng bừng, nào có ý trả lời, chỉ nhắm mắt, tiến tới từng bước từng bước.

Cậu chưa từng làm loại chuyện này, nhưng nghe A Thanh nói, các khách nhân đều thích.

"Cậu nói chút xem, chờ bên ngoài không tốt hơn sao?" Hạ Tác Chu cũng không nghĩ tới Phương Y Trì lại to gan thế, chỉ cảm thấy cậu không nỡ rời xa mình, lập tức vui vẻ, "Vừa dọa cậu rồi sao? Nơi này cũng không có cửa sau, tôi có muốn chạy cũng không chạy được mà."

Phương Y Trì đã tới sau lưng Hạ Lục gia, mặt tỏa cả khói, hoàn toàn chẳng nghe thấy Lục gia nói cái gì, mơ mơ màng màng dán lên, trong nháy mắt đã bị hương vị thuốc lá trùm lên.

Người cậu mềm nhũn, cánh tay như rắn trườn qua eo Hạ Lục gia.

Hạ Tác Chu vẫn còn đang dắt chim đi dạo trầm giọng cười mắng một tiếng.

"Lục gia..." Phương Y Trì nỉ non, cánh tay mò về phía trước.

Cậu không dám nhìn, phải thò cả hai tay qua mới miễn cưỡng đỡ được thứ đồ chơi của Lục gia.

Một màn này lập tức khiến cả hai người cùng run lên.

Hạ Lục gia là bởi cảm thấy tay tiểu tổ tông thật lạnh, lạnh đến mức gia hỏa của hắn đều sắp bị cóng chết.

Phương Y Trì lại cảm thấy Lục gia thật nóng, nóng đến mức thiêu cháy cả người cậu.

Thì ra là như vậy... thì ra chạm vào người khác là loại cảm giác này.

Hạ Tác Chu sửng sốt một hồi, vỗ móng vuốt nhỏ của Phương Y Trì xuống, "Cậu đây là..."

Phương Y Trì giống như từ thiên đường ngã xuống địa ngục, ngơ ngác lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm vết đỏ trên mu bàn tay, nước mắt tuôn ra.

Trời ơi, cậu đã làm cái gì thế này!

"Thật xin lỗi... thật xin lỗi!" Phương Y Trì đụng cửa phòng tắm, lảo đảo xông ra, thời điểm vô tình ngẩng đầu, lại lần nữa đối diện với ánh mắt long lanh của chính bản thân.

Chỉ là lúc nãy trong ánh mắt còn hiện lên tẻ lẻ khát khao, bây giờ chẳng còn lại thứ gì.

Hạ Lục gia hẳn hoàn toàn chán ghét cậu rồi đi?

Phương Y Trì nào dám quay đầu, một đường hoảng hốt chạy thẳng xuống, chốc lát đã chạy vào khu vực khiêu vũ.

Đã có không ít khách đến đây, sàn nhảy phảng phất mấy bóng người áp sát nhau, Phương Y Trì chật vật núp một bên xó xỉnh ít người, bị gió lạnh thổi qua, mới phát hiện trên người mình vẫn còn khoác áo Lục gia.

Hạ Lục gia có lẽ là khách nhân tốt nhất, không ép cậu uống rượu, không dâm tà sờ soạng bắp đùi cậu.

Trừ xem vết thương, ngay cả vạt váy hắn cũng không động qua mấy lần.

Nhưng hôm nay cậu đã đánh mất người khách ấy, ngày sau sợ rằng ngay cả mặt mũi người cũng không thể lại thấy một lần.

Phương Y Trì càng nghĩ càng mất hết ý chí, không nhìn thấy phía trước có người, vô tình va phải, thiếu chút nữa đụng đổ ly rượu trên tay người ta.

"Ai con mẹ nó không có mắt như vậy?" Khách nhân lập tức quay đầu, nắm cằm cậu hung hăng chất vấn, sau khi thấy rõ mặt đối phương liền cười lớn, "Ấy, đây không phải Phương Y Trì sao? Không đi bồi khách trên lầu của cậu, tới sàn khiêu vũ làm gì?"

Trong hiệu ăn này Phương Y Trì thuộc về nhóm người phục vụ lớp trên, những người như vậy không cần phải tới sàn nhảy tìm khách, dù có tới, rất nhiều kẻ đều không dám đụng vào, bởi vì sau lưng bọn họ toàn là những ông chủ càng có tiền có thế.

Nhưng tình huống này không giống, hôm nay chính Phương Y trì đụng vào người khác, là kẻ đuối lý trước, khách nhân muốn làm gì, cũng chẳng tính là quá phận.

Người nọ quả nhiên híp mắt đưa tay, làm bộ muốn sờ đùi cậu, "Chạm một chút, hai ta coi như thanh toán xong."

Lòng Phương Y Trì tràn đầy tuyệt vọng, đã sớm không còn tâm phản kháng, cặp mắt mờ mịt dần dần tụ lại trên người vị khách trước mặt, rồi khẽ nhắm mắt, khóe mắt trượt xuống một chuỗi lệ trong suốt.

Nếu là Lục gia chạm vào... thì thật tốt.

"Phương Y Trì, không đi bám cành cao của cậu đi, còn lao vào đây cướp khách của tôi?" Một tiếng hờn dỗi cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, tay khách nhân cũng khựng lại giữa không trung.

"Nhường đường một chút." Người mới tới, rẽ đám người lại gần, cũng mặc sườn xám, thướt tha đến bên cạnh cậu, dùng bả vai đẩy tay khách nhân ra, bĩu môi khinh miệt, "Ôi chao, thật đúng là cậu."

"Mấy ngày trước nghe nói
cậu bám được Lục gia, lại tưởng cậu đậu đầu cạnh bay lên thành phượng hoàng rồi, hôm nay nhìn lại, ha ha! Bùn đất thì chính là bùn đất, ném cho cậu cây ngô đồng, cũng chả biến thân thành nổi phượng hoàng."

Trong nháy mắt tiếng cười nhạo ngập tràn khắp phòng khiêu vũ.

Bỗng nhiên một giọng nói chen vào: "Nói cái gì thế? Cười vui vẻ như vậy, nói tôi nghe chút xem sao."

Hạ Tác Chu không biết tới từ bao giờ, lười biếng tựa vào cánh cửa, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm, thờ ơ đánh giá những kẻ trong phòng khiêu vũ.

"Lục... Lục gia!" Những kẻ đang cười liền ngu người, chỉ biết đứng im tại chỗ, không ai dám nhúc nhích.

Máy hát vẫn vang lên tiếng nhạc du dương, Hạ Tác Chu tựa như không phát hiện mình vừa gây ảnh hưởng, lại hỏi một lần, "Vừa rồi không phải rất vui vẻ sao? Sao giờ lại câm hết thế?"

Hạ Tác Chu vừa nói, tầm mắt vừa đặt lên người Phương Y Trì.

Thật ra thì Hạ Tác Chu đã tới từ sớm, cũng nghe thấy tiếng cười nhạo trong phòng, hắn vốn muốn nhìn tiểu tổ tông ỷ vào danh tiếng của hắn mà phản bác lại, ai ngờ, Phương Y Trì căn bản không có ý định đó, lại muốn ngậm miệng chịu thiệt đây!

Vậy nào có được.

Phương Y Trì có thể nhịn, Hạ Lục gia lại không nhẫn được thay cậu đâu.

Lúc này có người kịp phản ứng, ân cần tiến lên châm lửa cho Lục gia, lại trực tiếp bị Lục gia đẩy ra. Người đàn ông đút hai tay vào túi quần, cà lơ cà phất lướt tới trước mặt Phương Y Trì: "Nói chút xem nào."

Hắn còn đang muốn nghe Phương Y Trì nũng nịu đây.

Nhưng Phương Y Trì chỉ rụt cổ một cái, nắm chặt quần áo trên người.

Ngược lại là một tên phục vụ khác mở lời trước: "Lục... Lục gia, ngài tới rồi?"

Hạ Tác Chu nhìn chằm chằm Phương Y Trì, thuận miệng ứng một tiếng: "Ờ."

"Bọn tôi... bọn tôi đang... Đúng rồi, bọn tôi đang nói đến Phương Y Trì ấy mà!" Ánh mắt tên phục vụ sáng lên, "Ngài không biết chứ, Phương Y Trì đây còn tưởng mình có thể bước vào cửa nhà Hạ gia cơ, còn đắc ý trước mặt bọn tôi đây!"

"Phải không?" Hạ Tác Chu ngậm thuốc lá, ý vị thâm trường cười một tiếng.

Tâm Phương Y Trì cũng theo đó run lên một cái.

Biết rõ có người đổi trắng thay đen, cậu lại không có tâm tư giải thích.

Giải thích thì có lợi ích gì đây? Thời điểm vừa rồi giúp Hạ Lục gia dìu điểu, phản ứng của Lục gia không phải đã nói lên hết thảy hay sao?

Người ta chỉ có lòng tốt, căn bản sẽ không đụng đến người phục vụ.

"Đúng vậy, còn tưởng rằng mình có thể đậu cành cao hóa thân phượng hoàng cơ, ngài nói xem có buồn cười hay không?"

Đại khái những kẻ trong phòng khiêu vũ đều thấy buồn cười, tiếng chế giễu lại một lần nữa vang lên.

Phương Y Trì chết đứng tại chỗ, giống như bị từng chậu từng chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, hoàn toàn không có mặt mũi ngẩng đầu nhìn Hạ Tác Chu.

Hạ Tác Chu nhai nhai đầu thuốc, thấy cậu thật sự không định làm nũng với mình, dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài, sau đó chợt hất cằm: "Cười cái rắm!"

Tiếng chế giễu im bặt.

Hạ Lục gia xoay người ra khỏi sàn khiêu vũ, đi tới bên cửa lại nghiêng đầu, nửa là không biết làm sao, nửa là dỗ dành, "Đi thôi, Tiểu Phượng hoàng, còn ngẩn ra đấy làm gì?"

Đầu Phương Y Trì ong một tiếng nổ tung, không tin nổi ngẩng đầu, dùng cặp mắt ầng ậc nước nhìn Hạ Tác Chu.

Tựa như vừa hờn vừa vui.

Lòng Lục gia mềm nhũn, "Phải rồi, Phượng hoàng nhà chúng ta muốn cành cao tự thân đến đỡ đây mà." Nói đoạn, quay trở lại, ôm eo đối phương, trực tiếp bế cậu lên.

"Thế nào hửm Tiểu Phượng hoàng, cành cao tôi đây chờ em đã lâu rồi, em có nguyện ý đi cùng tôi không?"

Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện