Trở Về Năm Cấp 3

Chương 37


trước sau

Advertisement

Đối với Mộng Dao mà nói, chuyện đáng để chúc mừng gần nhất chính là đợt huấn luyện thể thao cuối cùng cũng hoàn thành. Hiện tại chỉ chờ tới ngày mai thi đấu, tất cả sẽ kết thúc.

Sau khi tan học Mộng Dao xoa bóp đôi vai đau nhức, giãn cơ cổ, cảm giác thoải mái hơn nhiều, cô quay đầu muốn kêu Tống Tư Đình về nhà, ánh mắt bất giác liền bay tới trên người Lục Tiểu Xuyên, vừa vặn, anh cũng đang nhìn cô.

Trong nháy mắt kia, Lục Tiểu Xuyên nhanh chóng đem đôi mắt từ trên người cô rời đi, mang theo cặp sách đi khỏi.

Mộng Dao ngây ngốc, trong lòng hơi hoảng loạn.

"Dao Dao, cậu cùng Lục Tiểu Xuyên, lại làm sao vậy?" Tư Đình cảm thấy có gì đó không đúng, mấy hôm nay cũng không thấy hai người gặp nhau nói chuyện câu nào.

"A, không có gì." Mộng Dao miễn cưỡng nở ra một nụ cười.

"Cậu không định nói ra, thì thôi, chúng ta đi vậy."

Mộng Dao cả đêm cũng không thể nào ngủ ngon, cô cảm giác thân thể cô càng ngày càng yếu, càng ngày càng không có tinh thần, tính đi ngủ bao lần, vẫn mãi không ngủ được, thôi vậy, đợi thời điểm ngồi trên xe tới trường học cô cũng có thể ngủ, nếu xui xẻo thì đứng vậy.

Thay quần áo xong, đi theo đoàn người ra ngoài, mặt trời chói chang, sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt.

Lục Tiểu Xuyên đi ở phía sau cô vội tiến về phía trước bước mấy bước lớn hỏi: "Cô không sao chứ." Anh vỗ vỗ bả vai cô.

"A? Không có việc gì."

"Còn không có việc gì, có bệnh gì sao, hay là cô buổi sáng vẫn chưa ăn sáng."

"Vẫn chưa ăn."

"Thật là." Lục Tiểu Xuyên vừa tức vừa từ trong túi lấy ra một thanh chocolate: "Sắp tới giờ thi rồi, cô ăn trước cái này đi, bằng không chút nữa lại ngất xỉu."

Mộng Dao còn chưa kịp cự tuyệt, anh đã nhét vào tay cô.

Thất thần đi theo phía sau nữ sinh, Mộng Dao hơi lảo đảo một cái, Tống Tư Đình vội vàng đỡ cô, còn may vẫn chưa ngã: "Mộng Dao, nếu cậu khó chịu thì nói ra, không nên nhảy thể thao, mình thật sợ cậu lúc rơi xuống sẽ ngất xỉu."

"Không có việc gì, mình ăn cái cái này, hẳn là sẽ có chút thể lực, nói như thế nào đi nữa, lớp tập luyện lâu như vậy, thiếu đi mình đội hình sẽ không hoàn chỉnh."

"Nếu cậu cảm giác cố không nổi nữa, nhất định nói cho mình, ngàn vạn đừng để lại ngất."

"Ừm."

Đến thời điểm lớp bọn họ lên biểu diễn, Mộng Dao đi theo lên trên đài, ấn đội hình hoàn hảo.

Cô chuyên tâm làm mỗi một động tác, luyện tập lâu như vậy, cũng chỉ có lúc này đây, cô không có phân tâm.

Sau khi chấm dứt, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay, Mộng Dao chân đã mềm không thể đi đường, Tống Tư Đình đưa cô trở về vị trí của lớp đứng, lúc này, Mộng Dao đã nói không ra hơi.

Dù tránh được một lần cũng không tránh được cả đời. Đoạn 1: Thời gian tham gia game trên mạng, Khanh Nhượng Nhượng không ngờ nhân vật của mình lại câu được một con rùa v...

Lục Tiểu Xuyên không màng ánh mắt của người khác, đi lên bế Mộng Dao lên, anh cùng giáo viên nói một tiếng, Mộng Dao vô lực phản kháng, cứ như vậy bị anh bế trở về phòng học.

Mộng Dao ngồi vào trên bàn liền tiến vào giấc ngủ, Lục Tiểu Xuyên ngồi ở một bên, xem cô ngủ đến bộ dáng gắt gao, thở dài một hơi.

Anh càng ngày càng rõ ràng, chính mình đối với cô có cảm tình thế nào, cho nên, anh không thể buông tay.

Anh nhất định sẽ làm cô thích anh sau đó bọn họ nói không chừng có thể trở về, cô cũng không cần chịu khổ như vậy.

Chờ thời điểm Mộng Dao mở mắt, cô cảm giác thể lực của mình đã khôi phục không sai biệt lắm, cô trước kia ngủ hơn phân nửa đều là nằm mơ, nhưng từ lúc trở về, cô mỗi lần ngủ đều say như chết, trừ bỏ có hai lần nhìn thấy người con gái thần bí kia, còn có nghe được giọng nói của người đó, cô cảm giác mỗi lần cô ngủ, giống như là di động nạp điện, điện đầy, di động cũng có thể vận hành.

Duỗi người một cái, cô híp mắt nhìn đồng hồ trong lớp một chút, đã 6 giờ chiều.

Cô lúc này mới chú ý tới, trong lớp không một bóng người......

"Cô rốt cuộc cũng tỉnh." Lục Tiểu Xuyên khoanh tay, dựa ở cửa, ném đồ vật trong tay về phía cô, Mộng Dao hoảng sợ nhìn cái chai nước hướng cô bay tới, đôi tay theo bản năng vươn ra, may mà tiếp được.

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nhanh uống đi, thi đấu thể thao được hạng nhất, giáo viên đề nghị đi chúc mừng, bọn họ đã đi ăn cơm, sau đó 7 giờ sẽ đi ca hát, tôi biết bọn họ đi nơi nào, cô uống xong, tôi đưa cô đi, tôi ở bên ngoài chờ cô." Lục Tiểu Xuyên hết sức lạnh nhạt đem lời nói ra, sau đó bang một cái đẩy cửa đi ra ngoài.

Anh lại làm sao vậy? Lúc nóng lúc lạnh, nói tức giận liền tức giận.

Bất quá nhìn thấy anh mua đồ ăn cho cô, cô cũng không cùng anh so đo.

Nhưng mà cô không biết chính là, người nào đó lại bắt đầu lạt mềm buộc chặt......

9 giờ từ KTV đi ra, trời đã tối đen, giáo viên sắp xếp nam sinh nào đưa nữ sinh nào về nhà, như vậy tương đối an toàn, mà Lục Tiểu Xuyên, trong bóng tối sớm đã nhắm chuẩn con mồi, trộm mang cô đi.

"Này." Mộng Dao không dám lớn tiếng, sợ làm cho người khác chú ý, anh lôi kéo tay cô cũng không buông ra, cũng không biết muốn túm cô đi nơi nào.

"Tôi chỉ là có chút lời muốn nói với cô." Anh muốn nói sự thật với cô, anh ở trong mộng cũng mơ thấy cái nhân duyên kia.

"Tôi với cậu không có lời nào để nói, cậu buông ra!"

"Không buông." Anh dẫn cô đi đến bờ sông, đẩy cô đến bên lan can, hai tay khóa trọn cô ở bên trong, đèn đường rọi xuống gương mặt anh có chút mông lung, gió nhẹ nhàng thổi những ngọn tóc ngắn của anh, Mộng Dao chỉ nhìn đến khóe miệng anh cười xấu xa: "Cô có biết không, hiện tại tôi đặc biệt muốn trói cô lại, khiến cậu cả đời này không thể rời khỏi tôi."

"Tên điên." Cô đỏ mặt.

"Trương Mộng Dao, cô nói tại sao cô lại không thích tôi, cô nói lý do cho tôi, đừng nói cái gì mà có người yêu thích cái lời này chó má, tôi không tin."

"Bởi vì cậu, cậu vô lại, cậu ngu ngốc!" Mộng Dao dẫm chân anh.

"Này." Lục Tiểu Xuyên càng ngày càng tới gần cô, cơ hồ đã hoàn toàn dán lên người cô, anh làm bộ làm tịch muốn hù dọa: "Hiện tại đáp ứng ở bên nhau với tôi, nếu không tôi sẽ ném cô từ nơi này xuống, biết đâu ngày mai, cô sẽ được người ta vớt lên, chậc, chết thật là thảm a."

"Cậu cho rằng tôi ngốc sao!" Mộng Dao trừng mắt liếc anh một cái: "Cậu không có khả năng làm việc này."

"Sao tôi lại không có khả năng chứ?" Đôi mắt Lục Tiểu Xuyên dường như phát ra ánh sáng.

"Bởi vì cậu không phải loại người này, được rồi cậu mau thả tôi ra, hơn nửa đêm lại nổi bệnh tâm thần à, tôi và cậu đã nói rõ, tôi và cậu căn bản không có khả năng."

"Cứ như vậy cự tuyệt tôi sao?" Nghe được cô lại lần nữa nói lời cự tuyệt, tim Lục Tiểu Xuyên bất chợt hơi nhói, dáng vẻ bên ngoài chẳng hề để ý, còn cùng cô cợt nhả, sau đó buông cô ra, dựa người vào bên cạnh cô.

Hai người cứ như vậy im lặng ngây người một hồi, hôm nay buổi tối không lạnh lắm, gió cũng ấm áp, thổi đến tâm tình thoải mái.

"Trương Mộng Dao."

"Ừm."

"Cậu cảm thấy, hiện tại sinh hoạt thế nào?" Chịu không nổi không khí xấu hổ này, Lục Tiểu Xuyên bắt đầu nói sang chuyện khác.

"Chẳng ra gì cả, ở tuổi này, nên làm chuyện gì thì làm, tuy rằng thân thể chúng ta hiện tại còn trẻ, nhưng mà." Cô dừng một chút, tiếp tục nói: "Tôi đang nghĩ đến sinh hoạt trong tương lai, không chỉ nghĩ về nó một lần. Tôi khẳng định chính là, nếu tôi hiện tại bắt đầu nỗ lực, tương lai tôi sẽ tốt hơn, nhưng tôi không có cái tinh lực đó, tôi chỉ nghĩ, bình bình đạm đạm sống qua ngày."

"Ừm, đúng, cô nói thật đúng, cái tuổi này, nên làm chuyện gì thì làm." Cho nên bọn họ ở tuổi này, nên yêu đương, sau đó, kết hôn.

Trời ạ, anh cư nhiên đã suy nghĩ cùng cô kết hôn.

Trách không được cô nói anh là tên điên.

"Đúng vậy, cho nên cậu hiện tại đang làm cái gì, Lục Tiểu Xuyên cậu đừng quên, cậu còn có bạn gái, cho dù sống lại một lần, câu cũng không thể cứ như vậy......" Như vậy cái gì a, cô nói không được nữa, sao cô có loại cảm giác ác cảm.

"Bạn gái?" Lục Tiểu Xuyên ở trong đầu xẹt qua hai chữ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Cô nói cô ta sao?"

"Cậu xem cái phản ứng của cậu, thật là đại ngốc." Mộng Dao trong lòng hận chết anh.

"Trương Mộng Dao, cô có biết có việc gọi là thắt chặt marketing không?"

"Sao cơ?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện