Trở Thành Mẹ Của Năm Vị Lão đại

Chương 32


trước sau

Advertisement

Cố Nguyên vô cùng hào phòng mới hai người bạn cùng phòng ăn một bữa thật lớn, cuối cùng khi nhìn hóa đơn, mới hơn một ngàn, thật rẻ quá, mắt cũng không thèm chớp mà quẹt thẻ tính tiền.
Vương Nguyệt Hàm với Trần Vũ Đình mới đầu còn nơm nớp lo sợ, sợ Cố Nguyên không đủ tiền trả, ngay cả đồ ăn cũng không dám gọi nhiều, nhưng sau khi nhìn Cố Nguyên từ trong túi móc ra ba tấm thẻ đen, còn phân vân nên dùng cái nào trước, cái này là ai đưa vân vân, lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Lại nhìn mấy tấm thẻ bị Cố Nguyên tiện tay bỏ vào túi bên hông, hai người quay mặt nhìn nhau, trong lòng càng khẳng định chắc chắn, bạn cùng phòng của bọn họ sợ là người rất có máu mặt nha !!! Sau đó thì không còn do dự nữa mà ăn tới thỏa thích !!!
Cố Nguyên rất có tiền, Cố Nguyên đối với các cô rất rất tốt! Mắt lấp lánh.jpg
Cơm nước xong, buổi chiều có lớp huấn luyện biểu diễn cơ bản, người dạy là một vị giáo sư rất có danh tiếng trong trường, Lữ Nham, Lữ Nham trong giờ học tình cờ nhắc đến một chuyện, nói là công ty giải trí Tinh Ảnh gần đây muốn quay một bộ phim truyền hình cổ trang quy mô lớn, nữ chính dự định sẽ chọn người mới, vẫn đang tiến hành casting: "Các em có hứng thú thì có thể thử một lần.”
Nghe Lữ Nham nói như vậy, mọi người đều hăng hái, sôi nổi hỏi thăm, có vài nam sinh hỏi thăm đến nhân vật nam chính.
Giáo sư Lữ Nham cười nói: "Nam chính đã chọn xong rồi, là Lạc Quân Thiên, nhưng các em có thể đi thử vai phụ.”
Nhưng đây là dự án chính Tinh Ảnh đầu tư năm nay, đạo diễn của bộ phim cũng là người cực kỳ nổi tiếng trong giơi, Ninh Tam Việt, vai phụ chắc chắn cũng không dễ đoạt đâu, sở dĩ ông kêu mọi người đi thử vai nữ chính, là bởi vì lần này đạo diễn quyết định sẽ chọn nữ chính là người mới, nhằm mang đến cảm giác mới mẻ trên màn ảnh.
Những sinh viên phía dưới nghe thấy tên Lạc Quân Thiên, bầu không khí lập tức sôi trào, mấy cô gái phát ra tiếng hét chói tai: "Tớ muốn đi, tớ nhất định sẽ đi! Quân Thiên chờ em!”
Ngay cả hai bạn cùng phòng bên cạnh Cố Nguyên cũng vô cùng hưng phấn, hai mắt tỏa sáng: "Chúng ta cũng đi đi, nhất định phải đi, cho dù không chọn được, nhưng nói không chừng có thể nhìn thấy Lạc Quân Thiên nha!”
Cố Nguyên nghe mà vẻ mặt mơ hồ: "Lạc Quân Thiên?”
Trần Vũ Đình gật đầu mạnh: "Đúng đúng, Lạc Quân Thiên đó!”
Cố Nguyên sợ sự thiếu hiểu biết của mình bị bại lộ, lập tức yên lặng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm Lạc Quân Thiên.
Rất nhanh đã hiện ra rất nhiều tin tức, nhanh chóng xem sơ qua một lần, cuối cùng cô cũng tương đối hiểu rõ.
Trong xã hội thông tin phát triển như này, lưu lượng tiểu thịt tươi hay là minh tinh thực lực đều nổi lên không ngừng, Lạc Quân Thiên chính là huyền thoại trong giới điện ảnh và truyền hình. Nghe đồn Lạc Quân Thiên xuất thân từ thế gia y học, ban đầu chỉ là một thành viên trong một nhóm nhạc nam do một công ty văn hóa nghệ thuật đưa ra, lúc ấy Lạc Quân Thiên chỉ mới mười ba tuổi, được là ca sĩ chính trong nhóm, dựa vào giọng hát trong sáng của thiếu niên đã làm cho nhóm nhạc nổi tiếng khắp cả nước, được vô số người săn đón, từng tạo nên kỳ tích của nền âm nhạc.

Sau đó, năm Lạc Quân Thiên mười tám tuổi, ba thành viên trong nhóm xảy ra một số chuyện mâu thuẫn, quyết định giải tán, Lạc Quân Thiên không còn hát nữa, tiến vào giới diễn xuất, bắt đầu đi quay phim.
Bộ phim truyền hình đầu tiên của anh nhận được rất nhiều lời khen ngợi, lập lại kỉ lục rating trong năm, đồng thời giành được nhiều giải thưởng lớn, mấy năm sau anh vẫn luôn liên túc phát triển, tham gia vào nhiều bộ phim, từng bước tạo nên tên tuổi huyền thoại như hiện tại.
Năm nay Lạc Quân Thiên đã hai mươi bốn tuổi, đối với người khác thì đây có lẽ là độ tuổi mới tốt nghiệp, vừa bước chân vào xã hội, nhưng người này đã trở thành một ảnh đế dày dặn kinh nghiệm trong giới, diễn xuất vô cùng tinh tế, ngoại hình cũng hoàn mỹ, dẫn tới không ít fan hâm mộ.
Điều khiến người hâm mộ tiếc nuối nhất, chính là Quân Thiên của bọn họ đã không mở giọng hát trong suốt tám năm qua !!!
Vị ảnh đế có hàng ngàn người hâm mộ cả trong nước và ngoài nước như này, vậy mà lại muốn nhận vai trong bộ phim truyền hình này ? Phải biết lần cuối cùng anh ấy quay phim truyền hình là hai năm trước đó nha!
Cũng trách không được một đám nữ sinh gào thét chói tai, vị này so với Lục Chi Khiêm cũng không sai biệt lắm, nhưng so với cọng rau già Lục Chi Khiêm thì trẻ hơn nhiều thôi.
Sau giờ học, một đám người đều nóng lòng muốn đi thử, hỏi thăm một chút, thời gian còn lại rất gấp rút, vì thế không dám chậm trễ, tất cả đều tự về thay quần áo trang điểm rồi đi thẳng tới giải trí Tinh Ảnh.
Vốn Cố Nguyên muốn đi cùng hai người Trần Vũ Đình, không ngờ bởi vì cô mới trở lại trường học, phía văn phòng trường yêu cầu cô đi xác định một ít thông tin tuyển sinh, châm trễ chút thời gian, lúc quay lại thì hai người kia đã vội vã đi mất rồi.
Kỳ thật Cố Nguyên đối với ảnh đế Lạc Quân Thiên gì đó cũng không có hứng thú lắm, chỉ là cô nhớ tới cô hội mình bỏ lỡ trước khi bị ngủ đông kia, luôn cảm thấy đây chính là cơ hội ông trời muốn bù đắp cho cô, để cho cô làm lại một lần nữa.
Bây giờ cũng không vội vàng, cô cầm ô đi ra khỏi cổng trường, chuẩn bị bắt xe.
Nào ngờ cái giờ này lại khó bắt xe tới vậy, cô đứng ở ven đường vẫy tay nửa ngày, cũng không thấy một cái bóng xe nào dừng lại.
Đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ, đột nhiên có một chiếc xe từ sau vụt nhanh qua, nước mưa lập tức bắn tung tóe khắp nơi.
Cố Nguyên vội vàng muốn trốn, nhưng căn bản là không thể kịp nổi, trên váy dính đầy bùn đất.
Cố Nguyên có chút ảo não nhìn váy, váy của cô bẩn thỉu như vậy rồi, thôi thì nghĩ cũng đừng nghĩ đi casting thử vai nữa !!!
Lúc này chiếc xe vừa nãy lại lùi lại, dừng trước mặt Cố Nguyên, cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt đang cười đắc ý.
Cố Nguyên nhíu mày: "Hoắc Tư Giai? ”
Người lái xe là Hoắc Tư Giai, bên cạnh còn có mấy chị em tốt của cô ta, bây giờ bọn họ đang nhìn bộ dáng nhếch nhác của mình cười cợt !!
"Cố Nguyên không phải trong nhà cậu rất có tiền sao, sao không lái xe đi vậy, bắt xe ngoài làm gì ?"
"Này, Cố Nguyên, cậu có tiền mời mấy đứa Trần Vũ Đình đi ăn nhà hàng, mà lại không có tiền đi xe à?"
"Ha ha, người ta thật sự là mặc váy mới của VL đấy, các cậu còn cười người ta!
"Oa, mẫu mới của VL nha, thật lợi hại, nhưng sao lại bẩn thỉu như vậy, thật đáng tiếc thật đáng tiếc mà!"
Nhìn mấy bạn tốt líu ríu cười nhạo Cố Nguyên, tâm tình Hoắc Tư Giai hiển nhiên cũng ffacwj biệt tốt, nhướng mày nói: "Cậu có thể gọi kim chủ lái xe đưa cậu đi mà, đây đối với cậu mà nói, chắc là chuyện nhỏ đi? ”
"Kim chủ có tiền như vậy, chắc phải lái một chiếc xe sang gì gì đó nha !!"
Cố Nguyên hừ lạnh một tiếng, lười để ý tới đám nữ sinh này.
Một đám nhóc con mà thôi, hại người cũng chẳng ích ta!
Sau khi đám người cười lớn lái xe rời đi, Cố Nguyên một mình cầm ô đứng trong mưa phùn mông lung, nhìn chiếc váy bẩn thỉu của mình, thở dài, cô vẫn nên về nhà thôi.
Trong lòng không ngừng mặc niệm, ông trời nhất định phải giáng kiếp nạn cho mấy người này, trước tiên phải cho bọn họ chịu đựng nỗi khổ tâm chí, đau đớn gân cốt, đói khát về mặt thể xác, thiếu thốn về vật chất, rối loạn trong công việc, cho nên động tâm nhẫn nại,....
Đang suy nghĩ miên man, bên tai truyền đến một giọng nói lười biếng: "Đáng thương như vậy?”
Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trong cơn mưa phùn, một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi đang từ từ dừng trước mặt mình, cửa sổ xe hạ xuống, cô có thể nhìn thấy con trai Nhiếp Ngộ của cô đang nắm tay lái, nhướng mày nhìn cô, trong đôi mắt màu nâu nhạt còn mang theo ý cười chế giễu.
Lúc này Cố Nguyên hiển nhiên không có tâm tình cùng tên Nhiếp Ngộ này đấu trí đấu dũng, chỉ thản nhiên nhìn anh một cái, ngay cả nói cũng không nói một lời, cầm ô đi về phía trường học.

"Này, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Nhiếp Ngộ thăm dò lên tiếng.
"Không có gì!"
Nếu như bây giờ người ở đây là con trai Kỳ Sâm, Cố Nguyên nói không chừng sẽ ủy khuất ôm lấy con trai mà khóc lóc kể lể, nhưng người này là Nhiếp Ngộ, thôi thì quên đi.
Đứa con trai này không đủ thân thiết, không đủ tri kỷ như áo bông nhỏ Kỳ Sâm, không thể trông cậy vào được !!!
"Lên xe đi!" Nhiếp Ngộ nhìn bóng lưng mẹ mình không thèm quay đầu lại, rất tức giận hô to.
"Tại sao?" Cố Nguyên thật không rõ, mình đang phiền lòng rồi, đứa con trai này không thể để cho mình thanh tĩnh chút sao hả?
"Con đưa người đi."
Nhiếp Ngộ rất phiền não nói: "Không phải người đang cần đi xe à, lão tử đưa người đi còn không được sao? ”
Cố Nguyên sửng sốt, nhìn Nhiếp Ngộ đang tức giận lấy tay giật tóc.
Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Nguyên, Nhiếp Gặp qua mặt khác, cao ngạo lại lạnh lùng, giọng điệu cũng không tốt: "Con chưa bao giờ tùy tiện chở người, mẹ không muốn lên xe, vậy càng đỡ phiền phức."
Cố Nguyên thoáng dừng lại, nghĩ nghĩ một lúc mới phản ứng lại, lập tức không do dự, vội vàng leo lên xe: "Ta lên, phải lên chứ! Con đúng là con trai yêu quý của mẹ mà !!"
Sau khi lên xe, Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm, lúc này khí thế của người làm mẹ một lần nữa trở về, bắt đầu dặn dò Nhiếp Ngộ: "Con không phải là lão tử của ta, mà ta là mẹ con, sau này nói chuyện chú ý một chút đi.”
Nhiếp Ngộ liếc mắt nhìn Cố Nguyên, ghét bỏ nói: "Xảy ra chuyện gì, quần áo cũng bẩn thỉu muốn chết. ”
Cố Nguyên nhún nhún vai: "Không sao, không cẩn thận bị bẩn.”
Nhiếp Ngộ hừ lạnh một tiếng: "Bớt lừa người đi, con đều thấy hết rồi.”
Mặc dù lời nói dối bị chọc thủng, nhưng Cố Nguyên vẫn mặt không đỏ, tâm không loạn, liếc mắt nhìn con trai mình: "Thì ra con đã đến từ trước rồi? Hừ, vậy mà chỉ nhìn mẹ con bị bắt nạt mà không quan tâm ?"
Nhiếp Ngộ cầm tay lái: "Mẹ đâu cần tới con quản !!"
Cố Nguyên: "... Mệt cho ta còn cảm thấy con là đứa trẻ ngoan đó! ”
Nhiếp Ngộ cười nhạo: "Đâu có, Quý Kỳ Sâm mới là con trai ngoan của người! ”
Cố Nguyên: "Ôi, con trai, con đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo."
Sau một lúc, chiếc xe lái qua một ngã tư, Nhiếp Ngộ nhìn phía trước rồi đột nhiên hỏi: "Người phụ nữ lái xe vừa rồi là ai vậy?" 
Cố Nguyên: "Bạn cùng lớp của ta." 
Nhiếp Ngộ: "Tại sao cô ta lại bắt nạt mẹ?" 
Cố Nguyên: "Ai biết được, mấy cô gái nhỏ ấy mà, thích bắt nạt tới bắt nạt lui, bình thường."
Nhiếp Ngộ: "Rất tốt."
Cố Nguyên: "Tốt á? Mẹ con bị bắt nạt, con còn nói là tốt ??"
Nhiếp Ngộ: "Nhìn phía trước.”
Cố Nguyên nghi hoặc, vội vàng nhìn về phía trước, kết quả vừa nhìn đã bị dọa cho hú hồn.
Nhiếp Ngộ đột nhiên tăng tốc, đâm thẳng về phía trước, mà phía trước hiển nhiên chính là xe của Hoắc Tư Giai !!!
"Này, dừng lại!"

Cố Lộc hô to: "Anh muốn làm gì, anh không muốn chết sao? ”
Nhiếp Ngộ căn bản không thèm để ý tới cô, lái xe đâm thẳng về phía trước, sau đó là tiếng phanh bén nhọn, cùng với tiếng ma sát kim loại vang lên.
Cố Nguyên a a lớn tiếng thét chói tai, sợ tới mức nhắm mắt ôm đầu phảng phất như gặp tận thế vậy.
Nhiếp Ngộ gầm nhẹ: "Đừng kêu nữa, không sao đâu! ”
Cố Nguyên run rẩy mở mắt ra, chỉ thấy mình vẫn ổn, con trai mình cũng khỏe mạnh, xe của con trai mình... Cũng tốt luôn !
Mà bên ngoài, chiếc xe của Hoắc Tư Giai bị cọ không nhẹ, cửa xe nghiêng ra ngoài, bên hông xe xuất hiện từng vết trầy xước, người trên xe thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy ôm nhau thét chói tai không ngừng.
Còn có thể hét to như vậy, hẳn là vẫn còn ổn.....
Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm, không có mạng người thì tốt.
Nhiếp Ngộ bình tĩnh nhíu mày, vẻ mặt chắc chắn cười cười nhìn mấy cô gái trên xe bên kia.
Hoắc Tư Giai là người đầu tiên nhìn chiếc xe bên này, bởi vì trời mưa khó nhìn, hơn nữa Nhiếp Ngộ lại ngồi ở ghế lái nên cô ta không nhìn thấy Nhiếp Ngộ, ngược lại nhìn thấy Cố Nguyên đang quay đầu nhìn qua.
Hoắc Tư Giai hét lên: "Là Cố Nguyên, là Cố Nguyên đụng phải bọn mình!”
Mấy nữ sinh khóc nấc lên.
"Cố Nguyên sai người lái xe đụng vào chúng ta, cô ta muốn mạng của chúng ta!"
"Trời ơi, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát, chúng ta phải báo cảnh sát!"
"Cô ta không muốn sống hay sao mà lái xe đâm chúng ta ??
Đối mặt với một đám phụ nữ khóc lóc, Nhiếp Ngộ lười biếng cười, nói: "Mẹ, hài lòng với mọi thứ vừa thấy chứ ?"
Cố Nguyên nghe được lời này, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có sấm sét ầm ầm vang lên, tạo nghiệt mà, đây là chuyện gì chứ? Còn nữa, con trai nhà cô kiếm đâu ra cái lời kịch cũ rích vậy chứ ???
"Con làm gì vậy?"
"Con đây báo thù cho người đó, không phải bọn họ bắt nạt mẹ sao ??"
"!!!!”
Cố Nguyên trợn to hai mắt, kinh hãi đến mức không nói nên lời, cái này, cái này là báo thù cho cô ???
Lấy một cái siêu xe đâm siêu xe ?? Con có bị điên không ???
Nhiếp Ngộ khinh bỉ nhìn mấy cô gái sắc mặt trắng bệch đối diện: "Nhìn thấy không, có tiền chính là ghê gớm như vậy đấy, loại xe rách này gặp phải siêu xe chính hiệu của con thì chỉ là đồ chơi nhựa thôi, thấy sợ không ??
Nói xong liền nhanh chóng khởi động xe, rời đi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện