Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: UwU

Beta: Kỷ Kỷ

Hôm nay là ngày diễn ra tiệc mừng thọ của ông Ninh, từ sáng sớm Ninh Thiều Vận đã kéo Hạ Miên dậy cùng trang điểm.

Thật ra chủ yếu là Ninh Thiều Vận làm, mái tóc ngắn ngủn của Hạ Miên chỉ có mấy tấc, hôm nay lại không thể đội mũ, chỉ có thể để nhà tạo mẫu tỉa qua một chút, duỗi thẳng cho có tinh thần hơn.

Ninh Thiều Vận mặc một thân sườn xám thêu hồng mai* màu vàng nhạt, phác họa dáng người muôn vẻ thướt tha.

Hạ Miên nhìn chằm chằm cô ấy đến nỗi chảy nước miếng.

Ninh Thiều Vận bị cô chọc cười, trêu chọc nói, "Sao giống biếи ŧɦái quá vậy."

Hạ Miên híp mắt đứng lên, ngả ngớn kéo tay người đẹp nói, "Đứng trước mặt mỹ nhân như chị Ninh đây, không thành biếи ŧɦái chẳng khác gì không tôn trọng dung mạo này cả."


"Lần đầu tiên tôi nghe có người giải thích từ lưu manh như thế đấy." Vinh Tín cười lớn đi vào, "Anh Bạch nói cô có lý, quả nhiên là như vậy."

Vinh Tín vẫn là bộ dáng hoa hoa công tử trước kia, nhìn thấy Hạ Miên trang điểm xong, nhịn không được huýt sáo, "Wow trang điểm đẹp thật, ai làm vậy, có thể đến công ty tôi làm nhân viên tạo hình được không, quá tuyệt."

Lần này so với lần trước đi gặp bà Hoắc không giống nhau, Hạ Miên chỉnh trang khéo léo, cô không tính đội tóc giả, nếu đã không làm được tiểu tiên nữ thì chuyển thành trung tính cho lành.

Áo sơ mi rộng dài tới đùi, thắt lưng mảnh ở giữa, niên đại này vẫn chưa có leggings, cô mặc một cái quần màu đen, dưới đi đôi giày ủng ngắn, cúc áo cài đến tận cổ rồi dùng khăn lụa thắt thành nơ bướm.

Phối hợp với mái tóc ngắn trông hiên ngang nhưng lại không mất đi sự nghịch ngợm của thiếu nữ, làm người trước mắt sáng ngời.


Ninh Thiều Vận cười nói, "Là tự Hạ Miên làm, đẹp đúng không, nhà tạo mẫu còn phải lấy kinh nghiệm từ con bé đấy, đáng lẽ đeo thêm một đôi bông tai vụn kim cương còn đẹp hơn, tiếc là chưa bấm lỗ."

Đang nói chuyện nhà tạo mẫu đã qua đây, trong tay cầm một đôi khuyên tai kẹp* cười nói, "Phối hợp với Hạ tiểu thư thật táo bạo, truyền rất nhiều cảm hứng cho tôi, nếu chưa bấm vậy dùng cái này thay thì sao?"

(P/s: hay còn gọi là ear cuff, là loại bông tai không cần bấm lỗ.)

Ánh mắt của nhà tạo mẫu đương nhiên không tồi, Hạ Miên nhận lấy khuyên kẹp đeo lên.

Vinh Tín giơ ngón cái huýt sáo, "Xinh đẹp!"

Nói xong còn huých huých Ninh Thiều Bạch bên cạnh, "Đúng không anh Bạch."

Hôm nay Ninh Thiều Bạch cũng thu dọn nhân mô cẩu dạng của mình, một bộ tây trang màu xám phác họa vai rộng chân dài, đặc biệt còn làm hiện lên tư thái "tối không tốt đừng có chọc", rất có khí chất của tổng tài lãnh khốc trong tiểu thuyết ngôn tình.


Nhưng đúng là đẹp trai thật.

Ninh Thiều Bạch nhìn Hạ Miên một cái, lười nhác đáp, "Làm sao, cô cũng muốn tôn trọng dung mạo của tôi hả?" Hạ Miên lắc đầu điên cuồng để bản thân thanh chóng tỉnh táo lại: Anh ta không phải tổng tài bá đạo, anh ta là chị em tốt của mình!

Vì thế căn cứ vào nguyên tắc xã giao giữa những cô bạn thân, Hạ Miên cười nói, "Tôi cảm thấy hai ta có thể tôn trọng lẫn nhau."

Ninh Thiều Bạch trợn mắt, "Cô có chỗ nào đáng tôn trọng?" Anh đánh giá trên dưới một lượt, "À kiểu tóc này rất đáng để tôn trọng đấy, cực kỳ có tinh thần."

Nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.

Hạ Miên tức giận đuổi theo, "Có bản lĩnh thì đừng chạy! Khen tôi một chút chết người sao!"

Vinh Tín duỗi cổ nhìn Ninh Thiều Bạch nhanh chóng trốn vào xe, lắc đầu buồn rười rượi, "Đây vẫn là anh Bạch đẹp trai phóng khoáng lãnh khốc vô tình của mình ư?"
Ninh Thiều Vận đứng một bên che miệng cười trộm.

Biệt thự Ninh gia ở phía Đông thành phố, so với căn của Hoắc gia thì lớn hơn nhiều, sân lát gạch xanh, hai bên là mặt cỏ thoáng mát rộng rãi, phong cách có chút bóng dáng của biệt thự đời sau, hiện giờ cũng coi như khí phái.

Lúc này khắp sân đều là những dãy bàn dài, bên trên có các loại trái cây, đồ ăn nhẹ và rượu tự phục vụ, không ít người sau khi bước vào trầm trồ tán thưởng.

Phạm Tú Chi đang vội chiêu đãi khách, hôm nay bà ta búi tóc cao, tùy ý để mấy lọn rũ bên tai, đây là kiểu đang lưu hành nhất hiện giờ, một thân lễ phục màu mận cắt may khéo léo xứng với trang sức trân châu, nhìn vào trông vừa giỏi giang vừa quý phái.

"Vẻ hào hoa này thật tao nhã, chúng tôi phải học hỏi Phạm tổng rồi, lần sau có mở tiệc phải dựa vào mới được."
Niên đại này vốn sùng bái văn hóa phương Tây vì biết rất ít về nó, sự mới mẻ và cảm giác thần bí khiến mọi người chạy theo như chạy vịt.

Trước khi có sự ra đời của các khách sạn do nước ngoài đầu tư, phương thức ăn tiệc tự phục vụ kiểu Tây quả thật làm người ta thấy thú vị.

Hiển nhiên Phạm Tú Chi rất đắc ý, "Không thành vấn đề, Vệ tổng đừng thấy nó đơn giản, thực ra có không ít vấn đề rắc rối đâu."

"Đầu tiên là thợ bánh làm tây không dễ tìm, còn cả sâm banh ở mỗi bàn nữa, rồi nhân viên phục vụ bưng bê như thế nào đều phải qua huấn luyện chuyên môn."

"Phiền vậy sao?" Mọi người kinh ngạc cảm thán, Phạm Tú Chi nhân cơ hội kéo theo Ninh Thiều Dương bên cạnh nói, "Mấy thứ này đều được Tiểu Dương nhà tôi xử lý, không phải thằng bé đi du học mấy năm à, nó quen biết không ít bạn nước ngoài, lần đại thọ 70 tuổi của ông lần này nhất định phải tỏ lòng hiếu thảo."
Lập tức có người hâm mộ khen, "Không hổ là tinh anh hải ngoại, cháu mới hai mươi tuổi đúng không, về sau Phạm tổng có phúc rồi."

"Nghe nói cháu nó bắt đầu tham gia hạng mục Bắc thành rồi nhỉ? Không phải gia đình chuyên sản xuất đồ điện sao, vượt ngành hả, vậy thật không dễ dàng."

Phạm Tú Chi cười không khép miệng được, "Sau khi đi học về thằng bé tâm đắc không ít, tôi cũng muốn để nó rèn luyện một chút, rốt cuộc tư tưởng nước bạn rất tiến bộ, để xem bản lĩnh của nó đến đâu."

"Nói chứ không uổng công thằng bé ra nước ngoài học ngày học đêm, học hành và bản lĩnh là hai chuyện khác nhau, mọi người biết vụ mua cổ phiếu lúc trước, đầu tư hạng mục Bắc thành, còn cả nhà đất ở Hải Nam chứ, đều là chủ ý của nó cả đấy."

Đám người nghe xong không chủ mà vây quanh bà ta, những dự án được nhắc đến đều là trọng điểm sắp tới bọn họ cần chú ý.
"Nhà bà cũng đầu tư vào Hải Nam sao?" Có người hỏi, "Hiện giờ giá cả đã lên đến đỉnh rồi, một tuần có thể tăng gấp đôi, lúc trước tôi sợ không dám đầu tư, giờ muốn cũng chả có mà mua."

Phạm Tú Chi nỗ lực đè nén sự đắc ý, "Đây ít nhiều cũng là công của Tiểu Dương, không gạt mọi người, lúc ấy giá đất rất cao, tôi do dự không biết nên làm thế nào, mà người ngoại quốc lại có gì mà tiên đoán rủi ro tương lai, Tiểu Dương tính xong nói có thể mua, tôi mới cắn răng quăng tiền vào đấy, ông xem hiện giờ đã tăng gấp ba rồi."

Lời vừa dứt bà ta lại nghênh đón thêm một đống lời khen, nhưng cũng có người nhìn không quen nói, "Không phải gần đây cổ phiếu rớt giá rất mạnh à? Ngày trước giá bà mua chắc không rẻ đâu nhỉ."

Phạm Tú Chi không để bụng cười đáp, "Vậy ông chưa biết rồi, chơi cổ phiếu lên lên xuống xuống là chuyện bình thường, giờ giá xuống thấp lại rất đúng lúc, Tiểu Dương nhắc tôi đầu tư không ít, coi như bù vào chỗ lỗ."
"Aiz mấy thứ đó chưa là gì cả," Phạm Tú Chi nhịn không được cười tươi, "Mọi người từng nghe tên di động Ma Hách bao giờ chưa?"

"Nghe rồi! Loại đó dùng tốt hơn Big Brother nhiều, hình như mới ra đã có mấy nhà đài dùng thử," có người nắm bắt tin tức nhanh nói, "Phải đợi đến nửa năm sau mới chính thức tung sản phẩm ra thị trường."

"Nghe nói là do du học sinh Trung Quốc nghiên cứu phát minh, bây giờ về nước mở công ty, phía trên rất coi trọng."

Phạm Tú Chi hỏi, "Chẳng lẽ lại không? Hôm nay chủ nhiệm Tề đến đây chính là vì chuyện này đấy."

"Lúc trước tôi muốn gặp mấy du học sinh đó còn chẳng được, đâu ngờ hôm nay bọn họ sẽ đến đây."

Đám người nghe xong lập tức kích động.

"Gì cơ? Phạm tổng mau nói xem chuyện là như thế nào?"

Phạm Tú Chi cười đắc ý, "Mấy học sinh nghiên cứu kia là đàn anh của Tiểu Dương. Hôm nay tôi mời được lãnh đạo của bọn họ đến đây, hai bên chuẩn bị hợp tác."
Thái độ của mọi người bằng mắt thường cũng có thể thấy càng thêm nhiệt tình:

"Đây chính là ổn kiếm không bồi mua bán(?)."

"Phạm tổng quả là nữ trung hào kiệt!"

"Phạm tổng tính hợp tác với công ty Ma Hách thế nào? Là cổ phần tham dự hay tiêu thụ?"

"......"

"Phạm tổng, dựa vào giao tình giữa chúng ta, khi nào cần giúp đỡ thì gọi một tiếng, tôi đây chết cũng không từ."

"......"

Hạ Miên buồn cười, Vinh Tín thì nhịn không được hô hố ra tiếng, "Phạm Tú Chi này thật biết khoác lác, ỷ vào việc không ai biết anh của Ninh Thiều Dương, cái gì cũng dám nói."

"Em mau nhìn biểu tình của Ninh Thiều Dương kìa, chỉ hận không thể chui xuống đất, cái gì bà ta cũng ấn lên đầu Tiểu Dương nhà tôi, đợi đến khi quay người sợ sẽ bị Ninh Thiều Dương hố bằng chết."

"Nói em nghe nha, công ty Ma Hách kia lúc mới tiến hành nghiên cứu, là anh Bạch quyên tiền đầu tư đấy." Vinh Tín ghé vào tai Hạ Miên nhỏ giọng, "Cho nên anh Bạch chiếm 40% cổ phần, 60% dư lại chia đều cho ba thành viên trung tâm, tóm lại anh Bạch mới là cổ đông lớn nhất."
Tuy Hạ Miên biết Ninh Thiều Bạch có quan hệ với Ma Hách, nhưng nghe xong vẫn rất kinh ngạc, "Nghiên cứu và phát triển điện thoại cần rất nhiều tiền đúng không?"

"Cũng tạm." Vinh Tín trả lời, "Chưa kể ánh mắt của anh Bạch rất ác, cái nhóm nghiên cứu và phát triển kia đều là những thiên tài đi đường vòng, huống hồ đừng quên Thiều Bạch biết kiếm tiền."

"Ở nước ngoài thì không cần rõ ràng như vậy, nhưng đây là trong nước," Nói xong hắn liền kích động, "Mấy vụ cổ phiếu hay bất động sản Hải Nam gì đó của Phạm Tú Chi, đều là những thứ anh Bạch chơi dư."

"Mấy tháng trước bọn anh mới rút khỏi cổ phiếu không lâu, thị trường chứng khoán đã bắt đầu hạ giá, rớt xuống một nửa, gần đây cũng mới bỏ nhà đất ở Hải Nam, dựa vào hiểu biết của anh đối với Thiều Bạch, bên đó nhất định sắp toi rồi."
Đương nhiên sẽ toi, hơn nữa bong bóng mà bất động sản tạo ra còn đáng sợ hơn cổ phiếu rất nhiều, cổ phiếu thì chỉ cần không sở hữu nữa, sẽ có một ngày từ từ tiêu thụ được, nhưng thị trường bất động sản ở Hải Nam lúc ấy thì đã ép chết không ít người.

Vinh Tín vui sướng khi người khác gặp họa, "Phạm Tú Chi còn đang rất đắc ý."

Hạ Miên đột nhiên hỏi, "Anh đi theo bác sĩ Ninh kiếm được lời nhiều hay ít."

"Lúc trước bỏ ra tiền vốn bảy tám vạn, hiện giờ thì dư dả mở công ty giải trí....."

Ánh mắt Hạ Miên chói đến mù nhìn Ninh Thiều Bạch.

Ninh Thiều Bạch cảnh giác, "Muốn làm gì?"

Hạ Miên nịnh nọt kéo lấy tay anh, "Lão đại, anh nói xem hai ta có phải chị em tốt không......"

Nhìn ánh mắt mu nhỉốn gϊếŧ người của Ninh Thiều Bạch, Hạ Miên vội vàng sửa miệng, "Có phải anh em tốt không? Anh không thể mang mỗi anh Vinh mà bỏ quên tôi chứ? Lão đại, làm ơn!"
Ninh Thiều Bạch rút tay ra, "Chờ cô có tiền vốn rồi tính sau."

"Cứ yên tâm!" Hạ Miên đáp, "Tôi sẽ không keo kiệt như anh Vinh đâu, góp hai mươi vạn được không!"

Vinh Tín kinh ngạc, "Em đào đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Hạ Miên đắc ý hất cằm, "Anh đoán xem?"

"Tôi đoán cô đánh chú ý lên sân của Hoắc gia chứ gì?" Một giọng nói nhuyễn manh không khách khí truyền đến: "Cả ngày chỉ nghĩ làm cách nào hãm hại lừa gạt người khác không tốt đâu."

Hạ Miên quay đầu, quả nhiên là Phạm Tiểu Uyển, đi bên cạnh cô ta là Chu Thiến Thiến.

"Phạm tiểu thư đoán sai rồi." Hạ Miên cười hì hì đáp, "Đã bảo không có khả năng phán đoán thì đừng có mở mồm ra nói linh tinh rồi mà, sao cô lại không nghe lời khuyên chân thành của tôi vậy? Đó nhìn xem, lại hành động ngu ngốc nữa rồi?"

Phạm Tiểu Uyển trầm mặt, Chu Thiến Thiến cười lạnh đáp thay, "Phạm tiểu thư chấp làm gì, cô ta chỉ có chút miệng lưỡi nhanh nhạy mà thôi, sắp đến lúc phải khóc rồi đấy."
Hôm nay Chu Thiến Thiến cũng mặc sườn xám, trên người đầy trang sức trân châu, đúng là tư thái danh xứng với thực, chói mù mắt người xem.

Hiện giờ cô ta vì nguyên nhân nào đó mà rất tự tin, mở miệng rất đắc ý, "Hạ Miên, nhớ vụ đánh cược giữa chúng ta, đến lúc ấy đừng có đổi ý."

Hạ Miên hơi mỉm cười, "Tốt, con người tôi rất giữ chữ tín. Có thủ đoạn gì cứ tung ra đây! Xem có thể thắng nổi không."

Chu Thiến Thiến thay đổi sắc mặt.

Hạ Miên trợn mắt, lẩm bẩm nói, "Đúng là ăn đánh rồi vẫn không nhớ."

Động tĩnh của bọn họ bên này rốt cuộc cũng làm mọi người chú ý, hai mắt Ninh Thiều Dương sáng ngời, lập tức bước nhanh đến đón, "Anh cả, chị Vận, anh Vinh đến rồi hả."

Lúc ánh mắt rơi xuống người Hạ Miên chần chờ một chút rồi cũng nhận ra, hắn hơi nhíu mày nhưng rất nhanh đã đổi thành biểu tình khéo léo nói, "Hạ tiểu thư, hoan nghênh."
Hạ Miên đáp, "Cảm ơn!"

Mấy người họ vốn đã đủ bắt mắt, không nói đến dung mạo xuất sắc của Ninh Thiều Bạch và Ninh Thiều Vận, riêng quả đầu của Hạ Miên đã có khả năng gây chú ý gần như trăm phần trăm.

Thấy không ai biết bọn họ nên nhóm khách khứa không dám tùy tiện hành động, đành đợi chủ nhân bữa tiếc đến chiêu đãi xong mới chậm rãi xông qua.

Phạm Tú Chi nheo mắt, rất nhanh đã lại đây tiếp đón, "Ồ là Tiểu Bạch và Tiểu Vận đó hả."

Bà ta nhìn trang phục của Ninh Thiều Bạch mà không nhịn được cười , "Tiểu Bạch như này trông rất có tinh thần nha, nhìn qua chẳng thấy giống bác sĩ chút nào, ai không biết còn tưởng giám đốc của công ty lớn ghé thăm đấy."

Đến đây Phạm Tú Chi nói đùa, "Hay là chuẩn bị bỏ y sang thương, đón nhận gia sản ông phân cho?"

Có người nghe xong mới phản ứng kịp, "Hai vị đây là......"
"Ôi coi tôi này!" Phạm Tú Chi vội vàng giới thiệu, "Đây cũng là hai đứa nhà tôi, Tiểu Vận và Tiểu Bạch."

"Khó trách mọi người không biết, hai đứa này không lưu luyến gia đình như Tiểu Dương, chúng nó ở nhà không cãi bướng với tôi thì cũng là bám ông nội."

"Tiểu Bạch và Tiểu Vận rất độc lập, mấy năm trước Tiểu Vận gả vào Hoắc gia, tính tình dịu dàng hiền thục nhưng không thích giao lưu, cho nên mọi người chưa gặp là phải."

"Tiểu Bạch thì 18 tuổi đã đi du học, năm nay mới về, hiện giờ đang làm bác sĩ ở bệnh viện Yến đại! Công việc bình thường rất bận, căn bản không có thời gian về nhà."

"Gì mà không có thời gian, đại thọ của ông mà cháu trai cháu gái bây giờ mới đến là thế nào? Bộ coi mình là người ngoài hả, Phạm tổng, không phải bữa tiệc hôm nay đều do một mình Tiểu Dương xử lí đó chứ?"
Hiển nhiên người này đang tâng bốc Phạm Tú Chi, Ninh Thiều Bạch nghe Phạm Tú Chi cái gì cần nói đã nói hết, không kiên nhẫn cãi nhau với bà ta.

Trực tiếp lấy ra thiệp mời đặt lên tay mụ, "Chúng tôi vốn là người ngoài."

"Dì Phạm đây tự mình đưa thiệp, thời gian địa điểm rất rõ ràng, sao tôi lại không biết điều cho được." Anh cười nhạt, "Yên tâm, tôi biết Ninh gia hiện giờ đều là công của dì Phạm, sẽ không đoạt với Ninh Thiều Dương đâu."

"Hôm nay đến đây cũng giống như mọi người, chúc thọ cho ông xong là đi ngay."

"Rất nhẹ nhàng." Ninh Thiều Bạch cười nhìn Phạm Tú Chi, "Tuy tôi là con vợ cả nhưng lại học y, không đoạt được nổi bật của Tiểu Dương nhà dì."

Ninh Thiều Vận cũng đặt thiệp mời vào tay bà ta, "Phạm tổng cao quý nhiều việc, bình thường chúng tôi không dám quấy rầy, nhận được thư mời, có thể tham gia tiệc mừng thọ là rất vinh hạnh rồi."
Vinh Tín và Hạ Miên thấy vậy cũng học theo trả cho Phạm Tú Chi, "Cảm ơn đã mời."

Bốn phía lập tức yên tĩnh, không ít người hai mặt nhìn nhau, những lời này của Ninh Thiều Bạch kết hợp với của Phạm Tú Chi ban nãy, đã thể hiện rất rõ bọn họ căn bản không phải mẹ con hòa thuận hay hôm nay đến đây để tranh gia sản .

Mà người vốn sẽ thừa kế Ninh gia là Ninh Thiều Bạch lại bị Phạm Tú Chi chèn ép có nhà không thể về, hiện giờ tự mình kiếm ăn bên ngoài.

Nhưng như vậy cũng đúng, dù sao mọi việc của Ninh gia hiện giờ đều do Phạm Tú Chi xử lý.

Phạm Tú Chi không ngờ Ninh Thiều Bạch sẽ trực tiếp xé rách mặt với bà ta.

Mấy ngày nay thấy anh không có bất kỳ động tĩnh nào, đoán chắc anh sẽ dựa vào ông để trả thù.

Và với thái độ lấy đại cục làm trọng của ông, đáng ra trước mặt mọi người Ninh Thiều Bạch vẫn phải diễn với bà ta.
Vì vậy mụ mới cất công kêu trợ lí đưa thiệp mời tận tay bọn họ, thật không ngờ.....

Trong lòng Phạm Tú Chi mừng thầm, đúng là tuổi trẻ bồng bột.

Cả mặt Ninh Thiều Dương đỏ bừng, hắn lấy hết thiệp mời trên tay Phạm Tú Chi lại nhìn thoáng qua, nỗ lực giảng hòa, "Anh chị nói gì vậy, đây vĩnh viễn là nhà mọi người mà."

"Tiểu Dương, đừng nói nữa." Phạm Tú Chi lộ ra một nụ cười khổ, "Sau này vẫn còn thời gian."

"Anh chị con cố chấp thế nào, chẳng phải từ nhỏ đã biết rồi sao?"

Nói tới đây bà ta bất đắc dĩ lắc đầu, "Một du học sinh đi biền biệt gần sáu bảy năm không một lần về thăm nhà; đứa còn lại thì giận dỗi Hoắc gia rồi bỏ đến thành phố Minh, sau khi trở lại còn chẳng bước nổi đến cửa chính Ninh gia."

Bộ dáng Phạm Tú Chi thật thương tâm đau khổ, "Hiện giờ đứa muốn làm bác sĩ, đứa thích làm nghệ thuật gia, ông nói chia tài sản còn chẳng để ý, kiên quyết không cần."
"Tôi sợ nếu mình không dùng thiệp mời kíƈɦ ŧɦíƈɦ bọn nó, có lẽ tiệc mừng thọ hôm nay không đứa nào tới mất."

Hạ Miên xem thế đủ rồi, đẳng cấp của Phạm Tú Chi quả nhiên cao hơn đám ruồi bọ kia nhiều, nói xong vừa tẩy trắng cho mình vừa giãi bày câu chuyện Ninh Thiều Bạch, Ninh Thiều Vận không cần gia sản.

Nếu tí nữa Ninh Thiều Bạch và Ninh Thiều Vận ra nhận, vậy không khác gì vả thẳng vào mặt mình.

Không chỉ như thế, bà ta nhận ra nếu Ninh Thiều Bạch bốc đồng phản kháng sẽ càng có ích, bắt đầu chọc giận anh.

"Thế Sâm Sâm đâu?" Phạm Tú Chi thăm dò, sau đó quay đầu nói với nhóm người xung quanh, "Chắc mọi người chưa biết nhỉ, khoảng thời gian trước Tiểu Vận vì giận dỗi Hoắc gia mà bỏ nhà đi, hại Sâm Sâm thiếu chút nữa xảy ra chuyện, thằng bé mới 6 tuổi, đúng là hù chết người."
"Sau khi ông nội nghe tin thì trằn trọc cả đêm không ngủ, còn nghĩ hôm nay thế nào cũng gặp được cháu."

Con cái vĩnh viễn là vảy ngược của cha mẹ, sắc mặt Ninh Thiều Vận bắt đầu lạnh xuống.

Ninh Thiều Bạch vỗ bả vai cô ấy, nhàn nhạt đáp lại Phạm Tú Chi, "Dì thật sự rất quan tâm ông đấy nhỉ?"

Phạm Tú Chi nhíu mày, nghe Ninh Thiều Bạch nói tiếp, "Bằng không sao lại ăn nói lung tung thế, rõ ràng chính ông đã dặn không cho chúng tôi đưa thằng bé đến đây mà."

"Khi nào chưa bắt được kẻ súc sinh cấu kết với bọn buôn người bắt cóc Sâm Sâm thì Ninh gia vẫn chưa an toàn, loại súc sinh này vốn có suy nghĩ không ổn định, nhỡ đâu lần trước không thành nhân cơ hội này thực hiện tiếp thì sao, rất nguy hiểm."

Lời anh vừa dứt, mọi người ồ lên.

"Sao thế? Ninh gia có người cấu kết bắt cóc trẻ con à?"
"Đây là bắt cóc tống tiền hả?"

"Vậy phải trông thằng bé cho cẩn thận, không đưa đến đây là đúng rồi."

"Phạm tổng phải điều tra kĩ đấy, bằng không để loại súc sinh này chạy thoát nó sẽ càng táo bạo hơn."

"Loại người này mà bị bắt được đáng bị gϊếŧ."

Phạm Tú Chi duy trì nụ cười trên mặt đáp, "Thằng bé có việc gì đâu, chẳng qua là hai đứa nghĩ nhiều thôi......"

"Chắc vậy đấy!" Ở đây phần lớn đều là phú hào, bọn họ cực kỳ ghét việc bắt cóc tống tiền, "Tốt nhất nên bớt nghĩ lại."

Ninh Thiều Bạch nói, "Ông đã đích thân dặn không được đưa trẻ con tới."

Anh liếc mắt nhìn Phạm Tiểu Uyển một cái, "Tiểu Uyển cũng biết ông rất nghiêm nhỉ, nếu không xảy ra chuyện này, ông đã chẳng phải nói như thế."

Sau đó quay đầu hỏi, "Phải không Phạm Tiểu Uyển."

Phạm Tiểu Uyển nghẹn lại, cô ta tính nói không đúng, nhưng làm vậy chính là trái lời ông; mà nếu đáp phải......
Phạm Tiểu Uyển nhìn cô mình Phạm Tú Chi, không dám mở miệng.

Ninh Thiều Bạch cong môi nói đùa, "Dì thật có ý, miệng thì nói chúng tôi lâu không về thăm ông, thân thể thì lại che ở đây không cho vào, làm sao, sợ đòi tài sản hả?"

"Yên tâm đi, đã nói không cần là không cần." Dứt lời Ninh Thiều Bạch liền dẫn nhóm Ninh Thiều Vận đến đại sảnh.

Vai vế gần như bị đảo lộn, người theo sau Phạm Tú Chi không biết vì sao lại cảm thấy xấu hổ thay bà ta.

"Đứa con riêng này cũng thật lợi hại."

Phạm Tú Chi nheo mắt, trông bất đắc dĩ thở dài, "Tuổi trẻ khí thịnh, tôi là mẹ kế, ngoài việc nhường thì có thể làm gì đây?"

Tác giả có lời muốn nói: Ước gì suy nghĩ trong đầu có thể trực tiếp biến thành chữ rồi tự soát lỗi luôn có phải tốt không.

Editor có lời muốn nói: Nhiều người cứ thắc mắc Big Brother là điện thoại gì, ở đây tôi có hình ảnh minh họa. Tôi thì muốn edit nó về thuần việt lắm nhưng lại không biết làm sao cho chuẩn, ai biết tên khác của điện thoại này thì cứ bình luận nhé.
Sáng mai còn một chap nữa !!

Cầu ☆ and follow me

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện