Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Con Gái


trước sau

Advertisement
Editor: DiiHy

-----------------o0o---------------

Chưa đến giờ cơm tối, Phó Ti Thận đã đến đón người.

"Bye bye chú, bye bye anh Niên Cao."

Tinh Tinh miễn cưỡng cầm theo cái túi nhỏ, xoay người vẫy tay chào tạm biệt với Bách Kỳ Ngọc và Niên Cao.

"Bye Bye em Tinh Tinh."

Niên Cao cũng lắc lư bàn tay nhỏ, cậu không nỡ để Tinh Tinh đi, cậu còn cho rằng Tinh Tinh sẽ ở lại ăn tối xong mới về.

"Cái đó..."

Bách Kỳ Ngọc do dự nhìn Tinh Tinh, không nhịn được tiến lên trước một bước lại dọa cho Phó Ti Thận hú hồn, vội vàng ôm lấy Tinh Tinh nhảy về sau một đoạn.

Tinh Tinh: "???"

Niên Cao: "???"

Bách Kỳ Ngọc: "..."

Bị một lớn hai nhỏ nhìn chằm chằm, Bách Kỳ Ngọc lúng túng sờ mũi, ngây ngô cười hai tiếng giải thích: "Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, hai đứa mau về đi, ha ha ha..."

Xấu hổ...

Không thể chịu được bầu không khí kì lạ này, Phó Ti Thận vội vàng ôm Tinh Tinh tạm biệt chú cháu Bách gia rồi nhanh chân chuồn mất.

Rất giống con thỏ non bị sói già truy đuổi.

"Tiểu Thận đến sớm quá."

Được đặt ngồi trên ghế trẻ em, để mặc cho Phó Ti Thận cài dây an toàn cho mình, Tinh Tinh vừa chơi với con khủng long nhỏ Niên Cao cho bé, nãi thanh nãi khí* nói.

*Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô.

"Còn không phải vì mi à, tiểu tổ tông."

Phó Ti Thận bất đắc dĩ chọc nhẹ vào chóp mũi Tinh Tinh.

Hóa ra sau khi Bách Kỳ Ngọc mất kiểm soát, suýt chút nữa làm Tinh Tinh bị thương, hai anh vệ sĩ lập tức thông báo toàn bộ sự việc cho Phó Ti Thận.

Sau khi nhận được tin, Phó Ti Thận không còn tâm trí tụ tập với bạn bè, nhanh chóng phi đến cứu người... Phi! Đón người, ngay cả nỗi sợ hãi Bách Kỳ Ngọc lúc trước cũng bị ném ra sau đầu.

Kết quả khi đến nơi, Tinh Tinh vốn nên khóc lóc đáng thương lại chơi vui đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, còn không muốn về nhà.

Loading...

Khoảng cách chênh lệch này không thể chấp nhận được.

Xe khởi động, từ từ rời khỏi Bách gia.

Tinh Tinh chơi cả ngày nên giờ đang hơi buồn ngủ, đột nhiên nhìn thấy tấm biển màu vàng được thiết kế theo hình vòng cung quen thuộc, lập tức tỉnh táo hẳn: "Tinh Tinh muốn ăn hamburger!"

"Nghĩ đẹp nhỉ! Con nít không được ăn quá nhiều đồ ăn dầu mỡ."

Phó Ti Thận lãnh khốc vô tình từ chối.

"Ô..."

Phía sau xe truyền đến tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, Phó Ti Thận lập tức đầu hàng, "Được được được, đừng khóc, ngàn vạn lần đừng khóc nữa!"

Cam chịu đánh tay lái, dừng xe ở trước cửa tiệm hamburger.

Phó Ti Thận xuống trước, mở cửa xe chuẩn bị ôm Tinh Tinh ra.

Vừa mới quay người, khóe mắt xẹt qua một bóng dáng quen thuộc.

Lập tức quay người lại, nhưng hắn chỉ thấy toàn những khuôn mặt xa lạ.

Sững sờ đứng im tại chỗ, Phó Ti Thận thì thào: "Là ảo giác sao?"

"Tiểu Thận... Tiểu Thận..."

Tinh Tinh đợi rất lâu nhưng Phó Ti Thận vẫn không để ý đến bé, hai má phồng lên không vui, ngồi trong xe ra sức vươn tay kéo áo của hắn.

Còn một đại bảo bảo ở đây này, sao lại có thể làm lơ bé?

"Hả? À, xin lỗi."

Phó Ti Thận bị lôi tỉnh, xoay người ôm lấy Tinh Tinh, nhưng lại quên cởi dây an toàn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất không đứng lên được.

Cũng may tay hắn dài kịp thời chống xuống chỗ ngồi bên cạnh Tinh Tinh, không đè lên người bé.

Nhưng bộ dạng lúc này cũng rất chật vật.

"Con không sao chứ?" Tinh Tinh cau mày lo lắng.

Bé do dự nhìn của hàng hamburger, mùi thơm của đồ ăn trong đó không ngừng bay ra, sau đó nắm chặt bàn tay nhỏ, kiên quyết nói: "Hay... Hay là Tinh Tinh không ăn hamburger nữa, chúng ta về nhà đi."

Ăn hamburger không quan trọng bằng con trai. Tinh Tinh hiểu điều này.

"Không sao, con không sao."

Dở khóc dở cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Tinh Tinh, Phó Ti Thận đứng dậy tháo dây an toàn rồi ôm cô bé ra khỏi xe, đi vào cửa hàng hamburger.

Trước khi bước vào, Phó Ti Thận cẩn thận quay đầu lại nhìn, nhưng vẫn không thấy gì cả.

"Tiên sinh, xin hỏi anh muốn gọi món gì?"

Giọng nói ngọt ngào của cô nhân viên ở quầy bán đồ đã kéo suy nghi, của Phó Ti Thận trở về, hắn nhìn vào menu cười cười, dựa vào trí nhớ gọi một suất ăn cho hai người.

Trong lúc chờ đồ ăn mang lên, Phó Ti Thận dẫn Tinh Tinh đến một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, hai người ngồi đối diện nhau nhưng ánh mắt hắn như có như không nhìn ra ngoài.

Giống như đang tìm kiếm ai đó trong đám đông.

"Tiểu Thận đang tìm ai à?"

Biểu hiện của hắn rất rõ ràng, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi như Tinh Tinh cũng hiểu được Phó Ti Thận đang tìm ai đó.

"Hình như con vừa nhìn thấy An Nhiên."

Phó Ti Thận vô tình nói ra lời trong lòng, vừa nói xong hắn mới chợt nhận ra người đang ngồi trước mặt chính là thủ phạm khiến bạn gái mình bỏ đi, lập tức im miệng không nói nữa.

Chỉ là tâm trạng trở nên rất kém.

Tinh Tinh còn nhỏ, chuyện gì cũng không biết, hắn không thể trách cô bé, chỉ có thể tự mình hờn dỗi.

Nếu... Nếu như hắn mạnh hơn một chút thì tốt rồi, ngay cả người trong lòng hắn cũng không bảo vệ được.

Nhận ra tâm trạng Phó Ti Thận không tốt, Tinh Tinh lại không rõ nguyên nhân là gì nên vô thức trở nên cẩn thận.

Trong lúc ăn thỉnh thoảng cô bé cũng len lén nhìn sắc mặt người đối diện, sợ đến mức không dám ăn quá nhiều.

Mãi một lúc sau, Phó Ti Thận mới phát hiện ra Tinh Tinh ăn rất ít, nghĩ ngợi hỏi: "Sao ăn chậm vậy, đồ ăn sắp nguội rồi kìa."

"Tiểu... Tiểu Thận không vui." Tinh Tinh nhỏ giọng nói.

Giọng nói yếu ớt như tiếng mỗi kêu, nhưng lại xuyên qua không gian ầm ĩ, lọt vào tai Phó Ti Thận một cách rõ ràng.

Động tác hơi cứng ngắc, Phó Ti Thận lập tức vuốt mặt, cầm cái hamburger trên bàn lên cắn.

"Sao con lại không vui được, con rất vui khi được đi ăn hamburger với Tinh Tinh!"

Phó Ti Thận nhai đồ ăn trong miệng, nói chuyện mơ hồ không rõ, nhưng dáng vẻ lại có chút hài hước của hắn đã làm Tinh Tinh bật cười.

Tinh Tinh cũng học theo dáng vẻ của Phó Ti Thận, cầm hamburger lên mở miệng cắn một miếng to, ăn đến nỗi khắp mặt đều dính đầy salad và sốt cà chua, trở thành một con mèo mướp nhỏ.

Một lớn một nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên mở miệng cười lớn.

Bầu không khí căng thẳng khi nãy đã tan biến, dần trở nên ấm áp hòa thuận.

Tối về đến nhà, Tinh Tinh nắm lấy bàn tay to lớn của Phó Ti Thận, từ từ đi vào cửa.

Năng lực hồi phục của trẻ
Advertisement
con rất mạnh, vết thương ở đầu gối của cô bé gần như đã khỏi hắn, quá trình phục hồi chức năng sắp kết thức, bây giờ Tinh Tinh có thể tự mình đi đường.

Chỉ là lúc trước bị đau nên bây giờ Tinh Tinh đi đường rất cẩn thận, nhón chân đặt xuống đất làm cho cả người lắc lư như con vịt nhỏ.

Hồn nhiên đáng yêu.

Toàn bộ quá trình Phó Ti Thận đều nín cười, lúc Tinh Tinh ngẩng đầu lên hắn liền khôi phục lại vẻ mặt đứng đắn, giống như người vừa cười nhạo đứa nhỏ không phải là hắn.

"Chúng ta về nhà rồi!"

Vừa vào cửa, Tinh Tinh liền hét lên, nhưng không ngờ lại thấy một người xa lạ đang ngồi trong phòng khách: "Hả? Cô là ai vậy?"

Phó Ti Thận đi đằng sau cũng nhìn sang, sau đó lạnh mặt, lạnh lùng nói: "Cô đến đây làm gì?"

Trên ghế sô pha ở phòng khách có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất thanh nhã đang ngồi.

Cô gái rất chú trọng ăn mặc, phong thái và cách cư xử cũng cho thấy là một người có giáo dưỡng, là loại thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ.

Giúp việc đang mang trà cho khách, nhìn thấy Phó Ti Thận dẫn Tinh Tinh về, vội vàng gật đầu chào hỏi: "Nhị thiếu gia, tiểu thư Tinh Tinh."

"Ừ, vất vả rồi, chị dẫn Tinh Tinh đi thay quần áo đi, nơi này để tôi."

"Vâng."

Đem Tinh Tinh giao cho người giúp việc, sắc mặt Phó Ti Thận rất khó coi, đứng đối diện với vị khách không mời mà đến đang ngồi trên ghế sô pha kia, nhìn cô ta từ trên cao xuống.

"A Thận."

An Nhiễm ngẩng đầu nhìn Phó Ti Thận, mỉm cười ưu nhã như gió xuân, "Sao tối nay anh không đến bữa tiệc?"

"Tôi không biết cô cũng đi."

Phó Ti Thận nói, không đợi An Nhiễm vui mừng, hắn đã nói thêm một câu: "May mà tôi không đi, không ngờ cô lại chạy đến nhà tôi."

Ngụ ý là không muốn nhìn thấy An Nhiễm.

Bị từ chối tận mặt như thế, An Nhiễm không xấu hổ hay tức giận mà còn bày ra vẻ mặt ủy khuất đau lòng: "Em chỉ muốn đến thăm bác gái, nghe nói gần đây bác gái bị ốm, lâu rồi không ra ngoài, nên em hơi lo lắng."

"Vậy thì cô đến không đúng rồi, mẹ tôi đã ra ngoài đi du lịch, bây giờ tôi cũng không biết bà ấy đang ở đâu."

Cho nên bây giờ cô còn không mau cút đi?

Ý muốn tiễn khách của Phó Ti Thận quá rõ ràng, dù An Nhiễm có tốt tính đến mấy thì vẫn chỉ là một cô gái trẻ.

Cô ta hơi bực bội.

Miễn cưỡng cười nhẹ, khóe mắt hơi hồng hồng, An Nhiễm cố nén nước mắt, giọng khàn khàn: "A Thận, chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, anh thật sự muốn đối xử với em như vậy sao?"

Dáng vẻ yếu đuối lại giả vờ kiên cường rất dễ làm cho người ta đau lòng.

Nếu là trước kia, nhìn thấy An Nhiễm khóc Phó Ti Thận còn có vẻ áy náy khó xử, hắn cảm thấy mình không nên làm bạn bè xấu hổ.

Nhưng sau khi nếm được bài học nhớ đời, hắn đã học được.

Bạn bè chân chính sẽ không đâm sau lưng hắn, cũng không tính kế hắn hết lần này đến lần khác.

Lúc này Phó Ti Thận khoa trương lùi về sau một bước dài, cảnh giác nhìn An Nhiễm không cho cô ta chạm vào mình.

"Đừng nha, chúng ta cùng lắm chỉ mới quen biết gần đây mà thôi, tôi cũng không có người bạn nào lợi hại như cô."

Lợi hại đến mức bố mẹ nuôi móc tim móc phổi nuôi dưỡng mình cũng không hề kiêng dè gì mà lợi dụng. Phó Ti Thận tự nhận IQ mình không đủ cao để chơi với loại người này.

Không chơi nổi thì tốt nhất không chơi.

Quay đầu thấy Tinh Tinh được giúp việc ôm từ trên lầu xuống, Phó Ti Thận vội vàng chạy lại, ôm lấy bé, hướng về phía An Nhiễm nói: "Cô nhìn cho rõ, con gái tôi đã lớn như thế này, con bé rất đáng yêu, tôi không ngu đến nỗi lấy cái thứ người quỷ kế như cô về làm mẹ kế của con gái tôi."

Nếu hỏi ở cái nhà này, ai giống Tinh Tinh nhất thì khẳng định chính là Phó Ti Thận.

Anh trai hắn là tập hợp tất cả những ưu điểm của bố và mẹ. Còn Phó Ti Thận có khuôn mặt tinh tế đẹp đẽ được thừa hưởng trọn vẹn từ mẹ hắn.

Là con trai, đường nét trên khuôn mặt của hắn sắc nét và nam tính hơn, cũng không bị người khác nhận nhầm là con gái.

Cũng bởi vậy, khi Phó Ti Thận ôm Tinh Tinh đứng cùng một chỗ, hai gương mặt một lớn một nhỏ gần như giống hệt nhau, đúng là rất khó để nói hai người bọn họ là hai người xa lạ.

Cho nên nói bọn họ là bố con, thật ra... Cũng không phải là không được.

Chí ít trong mắt người ngoài không biết rõ chân tướng thì đúng là như vậy.

Nhưng đây là vấn đề sao?

Lúng túng đứng ở một bên cầu thang, người giúp việc vẫn giữ nguyên tư thế khi bị cướp mất đứa bé, cẩn thận nhìn trộm vẻ mặt lúc xanh lúc xám của vị khách nữ.

Nhị thiếu gia, sao cậu có thể làm con gái nhà người ta mất mặt trước người khác như thế?

---------------Hết Chương 27---------------

27/05/2021

Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện