Tro Tàn

Khu rừng nhỏ


trước sau

"Đè đối phương trên đất"



Hình Dã bước đến và nhìn thẳng vào mắt cậu. Thịnh Nhậm Tinh trời sinh đã có tuyến lệ hơi nông, đôi khi kích động sẽ rất dễ rơi nước mắt. Lúc này, cậu đang cảm thấy mất mặt, muốn dời tầm mắt đi, rồi lại sinh ra ý niệm không phục dưới ánh nhìn của hắn, thành ra lại ương ngạnh mắt lớn trừng mắt nhỏ với hắn.

Hình Dã cũng không biết tại sao mình lại tới đây. Có thể là do lúc ấy trong văn phòng, Thịnh Nhậm Tinh đã liếc nhìn hắn một cái.

Để rồi khi bọn Vạn Quan Tây rời đi, hắn không đi theo họ, mà là chờ cậu bên ngoài văn phòng. Nhưng lúc Thịnh Nhậm Tinh ra tới, vì đang quá kích động mà cậu căn bản không hề chú ý tới hắn.

Vì thế hắn theo cậu tới đây.

Hình Dã: "Tôi không đánh với cậu." Hắn cúi xuống nhìn tay của Thịnh Nhậm Tinh, lớp da trên đốt ngón tay cậu đã rách toạc tới rướm máu, có thể thấy rõ lực đấm vừa rồi mạnh đến mức nào. "Tay cậu thế nào?"

"Cậu khinh thường ai đấy?" Thịnh Nhậm Tinh lại bị hắn chọc giận. Thấy Hình Dã định nắm lấy tay mình, cậu giơ tay lên tránh đi ngay lập tức. Động tác có hơi mạnh, vô tình va vào bả vai hắn.

Hình Dã hơi nghiêng người, rũ mắt nhìn vệt máu trên áo đồng phục. Hắn chậc một tiếng, nghĩ bụng chắc đêm nay lại phải giặt quần áo nữa rồi. Hắn duỗi tay kéo khóa áo đồng phục xuống, rồi cởi ra ném sang một bên. Hắn nhìn về phía Thịnh Nhậm Tinh: "Cậu muốn đánh nhau à?"

Đáp lại hắn là một cú đá xoay vòng không chút nhân từ của Thịnh Nhậm Tinh.

Vì thế sau khi vừa mới bị thầy cô gọi lên văn phòng, Thịnh Nhậm Tinh lại đánh một trận thứ hai cùng Hình Dã. Quy mô nhỏ hơn so với đợt trước rất nhiều, nhưng lần này lại làm Thịnh Nhậm Tinh không khỏi cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Hình Dã không đánh trả, chỉ là chặn đòn và tránh né, khi khoảng lại lao về phía cậu đôi chút. Một trận chiến đáng nhẽ phải thật nảy lửa tại hắn mà hóa nhạt thếch, đến mức ngọn lửa giận bên trong Thịnh Nhậm Tinh gần như đã dập tắt hoàn toàn.

Hai người đánh từ trên cao xuống dưới đất. Tận đến khi Thịnh Nhậm Tinh đã không còn sức nữa, bàn tay và khuỷu tay cậu kiềm chặt bả vai của Hình Dã, đè đối phương trên đất, cậu mới nghiến răng bảo: "Con mẹ nó cậu là bạn tập của tôi đấy à?"

Hình Dã vẫn giữ một bộ dáng ấy, biểu tình như chưa từng đổi thay.

Thịnh Nhậm Tinh định cáu gắt lên, lại phát hiện mình chẳng thể mắng ra câu nào. Cảm giác như đang hăng say đốt pháo, kết quả là pháo nó tịt ngòi mẹ nó rồi.

Cậu nhìn chằm chằm Hình Dã một hồi, lại buông tay, trở mình nằm ngửa trên đất mà thở gấp.

Sức lực đã tiêu hao sạch, dòng cảm xúc cũng dần trút xuống.

Hình Dã ngồi dậy bên cạnh cậu, vừa vỗ đống đất trên người vừa cúi đầu nhìn cậu: "Còn muốn đánh không?"

Từ góc nhìn của Thịnh Nhậm Tinh, cậu có thể trông thấy đường viền hàm của Hình Dã, cả nốt ruồi nhỏ bên cổ hắn nữa. Mái tóc lòa xòa của hắn phấp phới, nửa che nửa lộ đốt chấm nhỏ kia.

Thịnh Nhậm Tinh nhìn chằm chằm nốt ruồi của hắn đến ngẩn ngơ. Màu mắt của cậu rất nhạt, như một viên hổ phách bọc trong lớp đá vỏ chai. Khi chuyên chú nhìn vào một ai, trông cậu như một con báo trên đồng thảo nguyên vậy.

Có một sự thanh triệt trong nét hoang dã ấy.

Con báo nhỏ giận dữ gầm gừ với hắn: "Đánh cái cu ấy."

Đây mà là đánh nhau á? Đây là luyện quyền. Ngay cả đấm bao cát còn thư thái hơn trò này. Sự u buồn giận dữ trước kia như không thấy bóng dáng đâu, lại thay bằng một cảm xúc khang khác.

Hình Dã nhìn cậu và mỉm cười: "Ừm, quả vậy."

"?"

Thịnh Nhậm Tinh sửng sốt một hồi mới ý thức được hắn đang mắng mình như c̠ôи ŧɦịŧ, chỉ là lúc này cậu đã mất đi khoảng thời gian tốt nhất để phản kích lại rồi. Cậu thầm lặng dựng ngón giữa lên với Hình Dã.

Tiếng chuông thứ hai lại lần nữa vang lên, cũng không biết là vào tiết hay hết tiết rồi. Ngày hôm nay quả thật đã đánh dấu một khởi đầu vô cùng tốt đẹp cho cuộc sống cấp ba kế tiếp của Thịnh Nhậm Tinh.

Thịnh Nhậm Tinh đứng dậy vỗ vỗ đất cát trên người, lúc quay sang nhìn Hình Dã lại hơi hé miệng: "Tôi có nói là tôi động thủ trước."

"?" Hình Dã nhìn cậu.

Thịnh Nhậm Tinh nhíu mày: "Cậu bày ra vẻ mặt gì đấy."

Hình Dã như mới ngộ ra cậu đang nói gì, nhẹ "à" một tiếng.

Thịnh Nhậm Tinh nhìn chằm chằm hắn: "... Không phải cậu tới vì bạn cậu à?"

Hình Dã: "Không phải." Thoạt trông hắn còn có vẻ hơi ghét bỏ.

"?" Thịnh Nhậm Tinh nhìn hắn, vậy hắn tới đây làm gì?

Chớp chớp mắt một chốc, cuối cùng cậu cũng không hỏi, học theo bộ dáng lãnh đạm của Hình Dã mà "ừm" một tiếng, "Tôi về lớp đây."

Trên đường về, hai người đi một trước một sau. Hình Dã theo sau cậu, đi đến khu dạy học bên kia Thịnh Nhậm Tinh mới ngoảnh lại nhìn hắn: "Cậu học bên đây à?"

Hình Dã lắc đầu, chỉ về một hướng ngược lại.

"?" Thịnh Nhậm Tinh lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Hình Dã thế nhưng rất thản nhiên: "Trèo tường phía bên này dễ hơn."

"..."

Khi trở lại phòng học thì đã vào tiết rồi. Lúc giáo viên nhìn thấy cậu thì hơi kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười tươi: "Đây là bạn học mới à?"

Thịnh Nhậm Tinh gật đầu: "Em chào thầy ạ."

"Ừ ừ, mau ngồi xuống đi."

"Em cảm ơn ạ."

Rất ngoan ngoãn và lễ phép, không hề trông giống người vừa mới nhảy ra ngoài cửa sổ rồi tung cước đá người. Nhưng trong mắt những bạn cùng lớp của cậu, đã không ai có thể quên được bộ dáng ban nãy của người này nữa rồi.

Những ánh mắt hiếu kỳ khi trước lặng lẽ thu hồi lại một ít.

Thịnh Nhậm Tinh ngồi xuống chỗ của mình. Trần Dĩnh quay xuống chuyền sách cho cậu, nhân lúc hỏi một câu: "Lão Lý trọc làm gì cậu vậy?" Mập mạp ngồi bên cạnh cậu ta cũng lặng lẽ nhích lại gần một chút.

"..." Hỏi câu cứ như cậu vừa mới bước ra từ Động bàn tơ ấy.

Thịnh Nhậm Tinh tốt tính trả lời: "Không gì nhiều."

Trần Dĩnh yên tâm gật gật đầu, cảm thán: "Không nghĩ tới thật mà, lại có một ngày tớ đi đánh nhau với bọn Vạn Quan Tây cơ đấy." Nói xong lại thở dài thườn thượt.

Thịnh Nhậm Tinh nghĩ dù gì hai người này cũng về phe cậu ban nãy, đang do dự có nên nói đôi ba câu an ủi không. Dù gì bọn họ không giống như mình, có một tên còn quen biết với cậu út của mình nữa.

Xong lại thấy Trần Dĩnh nhăn mi: "Từ đây, Trần Dĩnh tớ cũng là một người có tên tuổi trong trường này!"

"?" Trong lúc nhất thời Thịnh Nhậm Tinh nghe chẳng hiểu cậu ta đang nói gì sất.

Mà mập mạp ở bên cạnh đang dán chặt hai con mắt sáng quắc về phía thầy giáo cũng quyết liệt gật đầu.

"..."

Thịnh Nhậm Tinh nuốt lời an ủi bên miệng trở vào.

"Tiêu Cường, cậu gật gù làm gì đấy? Câu hỏi này dễ lắm à? Nào, lên đây làm cho cả lớp xem nào." Mặt của mập mạp thoắt cái đã tái mét.

Trần Dĩnh cũng vội vàng quay về, cúi đầu xuống ra vẻ rất nghiêm túc.

Thịnh Nhậm Tinh câm nín nhìn bọn họ, mở sách giáo khoa xong lại chợt nhớ đến mình chả biết lớp đang học tới trang nào.

Vì thế cậu gõ gõ vào ghế của Trần Dĩnh: "Trang mấy?"

Trần Dĩnh gật đầu, gõ vào ghế của người đằng trước: "Trang mấy?"

Người đằng trước ngẩng lên từ màn hình điện thoại, quay qua hỏi bạn cùng bàn: "Giảng đến trang mấy rồi?"

Thịnh Nhậm Tinh: "..."

Cuối cùng thầy giáo nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, tốt bụng nhắc nhở: "Lật đến trang 37."

Trần Dĩnh quay xuống: "Trang 37."

Thịnh Nhậm Tinh: "... Cảm ơn."

Tiết này là tiết tiếng Anh, những nội dung thầy đang dạy Thịnh Nhậm Tinh đã học qua hết rồi. Cậu chống cằm, tầm mắt dời qua cây bút mượn của Trần Dĩnh, thứ đang được xoay vòng trong tay cậu.

Trong đầu chợt nghĩ tại sao Hình Dã lại ở đấy, rồi vì sao hắn lại đến rừng cây đánh nhau một trận với cậu. Nghĩ một hồi, lại nhớ đến ban nãy mình vì tức giận mà xuống tay rất nặng, còn Hình Dã thì không đánh trả chút nào.

Cây bút vụt ra khỏi bàn tay. Mắt liếc qua thầy giáo, Thịnh Nhậm Tinh cúi đầu móc điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Hình Dã: [Bạn tập, ăn cơm chung không?]

Tin nhắn được đáp lại rất nhanh: [Lát nữa?]

Thịnh Nhậm Tinh ngẩn ra, vốn cậu đang nghĩ đến buổi tối: [Được.] Lại gửi tin nhắn: [Cậu chọn chỗ đi.]

Hình Dã: [Tan học gặp ngoài cổng trường.]

Thịnh Nhậm Tinh nhìn di động rồi cong khóe môi, định gửi một biểu tượng cảm xúc cho hắn, nhưng SMS làm gì có biểu tượng cảm xúc. Cậu tiếc nuối tự soạn ra một cái hình trông như mặt cười: [^v^]

Cậu buông di động xuống, lại bắt đầu xoay bút. Trong tay cậu, thân bút xoay vòng đủ kiểu, tốc độ nhanh như một con quay.

Rất nhanh, trong hộc bàn đã truyền đến một tiếng rung nhẹ. Thịnh Nhậm Tinh giật mình, với tay ấn mở điện thoại di động.

Hình Dã: [ovo]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện