Trò Đùa Tình Yêu

Cãi nhau? một trải nghiệm rất mới lạ


trước sau

Advertisement

Lưu Nguyên Hào lạnh nhạt liếc nhìn Diêu Lan Hạ, lơ đãng nói: “Tối mai đến nhà ba mẹ ăn cơm.”

Còn tưởng rằng thứ chào đón cô sẽ là những lời trào phúng của anh, ai ngờ anh lại quăng cho cô một quả bom như thế.

Nhà họ Lưu? Nếu nói trên đời này có chỗ nào mà cô không muốn đến nhất, thì đó chính là nhà họ Lưu. Huống chi còn là một bữa tiệc tại nhà, đúng là ác mộng!

Diêu Lan Hạ bất giác mím chặt môi, nhà họ Lưu, chỉ cần nghĩ đã thấy sau lưng rét lạnh.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Nhưng đối mặt với Lưu Nguyên Hào, cô tuyệt đối sẽ không để lộ ra một chút lo lắng nào: “Được.”

Cô trả lời một chữ, thái độ giống như khá tùy tiện đối với chuyện này.

Cuối cùng Lưu Nguyên Hào cũng dời mắt khỏi đống tài liệu, ngước lên nhìn cô: “Không hỏi lý do à?”

Đương nhiên muốn biết vì sao rồi, cứ thế qua đó mà không chuẩn bị tâm lý gì hết, chẳng phải là sẽ bị đánh te tua tơi tả à?

Diêu Lan Hạ đứng thẳng người, cố gắng không để lộ cảm xúc của bản thân: “Vì sao?”

Lưu Nguyên Hào lại cúi đầu xuống tiếp tục xem hồ sơ rồi: “Ngày mai Huyên về nước, trong nhà mở tiệc đón.”

Huyên?

Diêu Lan Hạ suy ngẫm cái tên này một lúc, mãi một lúc sau mới nhớ ra, Lưu Nguyên Hào có một đứa em trai cùng cha khác mẹ, tên là Lưu Nguyên Huyên.

Năm năm trước cậu ta ra nước ngoài du học, trong khoảng thời gian đó không quay về lần nào, lúc trước bên ngoài có rất nhiều lời đồn về hai cậu chủ nhà họ Lưu, nhưng chỉ là đồn đãi bậy bạ, lan truyền giống hệt như mấy trích đoạn máu chó trong phim Hàn.

Nhưng cô cũng không biết chú em này tròn hay méo nữa.

“Được, tối mai tôi sẽ đến tham gia.”

Diêu Lan Hạ trả lời xong, yên lặng chờ phản ứng của Lưu Nguyên Hào, lần này đến nhà cũ, sẽ đi cùng nhau hay tự đi riêng rồi gặp nhau ở trước cửa? Trước khi đến có sắp xếp gì khác không?

Không lẽ không thông báo gì với cô à?

Ai ngờ Lưu Nguyên Hào giống như đã bỏ qua chuyện này rồi, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Người đàn ông đó xem tài liệu xong, ngón tay thon dài cầm bút máy kí tên soàn soạt, ngón tay thon dài có khớp ngón rõ ràng đối lập với cây bút máy màu đen, đẹp đến mức người ta không thể rời mắt được. Ngòi bút lướt nhanh trên giấy, lối viết chữ thảo mạnh mẽ cứng cáp hiện trên giấy, ngòi bút tì xuống như muốn đâm thủng trang giấy vậy.

Tay đẹp, chữ cũng đẹp.

Diêu Lan Hạ nhìn đến ngây người.

Lưu Nguyên Hào đặt hồ sơ xuống, thấy Diêu Lan Hạ vẫn còn ở đây, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính: “Còn có việc gì sao?’

Diêu Lan Hạ đột nhiên hoàn hồn, không có dặn dò gì, vậy coi như ngầm thừa nhận trình tự là tự đi riêng.

Lưu Nguyên Hào anh ghét tôi đến cỡ nào thế, ngay cả ngồi chung một chiếc xe cũng không muốn.

Anh ghét cô, vậy cũng tốt, cô cũng chả thèm anh.

“Tôi là bác sĩ điều trị cho anh, bây giờ phải kiểm tra tình hình hồi phục sức khỏe, phải kiểm tra xong mới biết ngày mai có được xuất viện hay không.”

Lưu Nguyên Hào nhíu chặt đôi mày kiếm: “Không cần kiểm tra, ngày mai tôi nhất định sẽ xuất viện.”

Diêu Lan Hạ cong môi cười: “Xin lỗi anh Lưu, đây là bệnh viện, tôi là bác sĩ, anh phải nghe lời tôi.”

Mấy năm qua Lưu Nguyên Hào chưa từng bị ốm lần nào, lần này đương nhiên cô phải sử dụng quyền của bản thân rồi, còn mấy mục đích riêng trong lòng kia, sao cô có thể để Cậu Hào phát hiện được chứ?

Cậu Hào rõ ràng là căng thẳng, nhưng vẫn giơ cánh tay ra.

Việc tham dự bữa tiệc tại nhà của nhà họ Lưu không phải là chuyện đùa, nhất định phải sửa soạn lại một lần từ đầu đến tận chân, đặc biệt là mùi thuốc sát trùng trên người cô, cái bà Lưu kia ghét nhất.

Ngày mai là cuối tuần, Diêu Lan Hạ dậy thật sớm, lật tung tủ quần áo lên nhưng lại không tìm được một bộ quần áo ra hồn nào cả.

Là một người phụ nữ, Bác sĩ Diêu cảm thật bản thân thật đúng là vô cùng thất bại.

“Phù!”

Thở hắt ra, Diêu Lan Hạ xách túi ra ngoài, đi mua quần áo!

Ngày trước khi tham gia tiệc tùng, Lưu Nguyên Hào sẽ chuẩn bị sẵn lễ phục đưa đến cho cô, Diêu Lan Hạ biết anh sợ cô ăn mặc quá giản dị làm anh mất mặt.

Nhưng bây giờ thì sao, tim người ta còn đang ở chỗ Mai Khánh Vân kia, làm gì còn rảnh rỗi mà nhớ đến người vợ tào khang này nữa.

Tiệc nhà là nhỏ, thể diện là lớn, mua xong một bộ quần áo và giày, Bác sĩ Diêu xót ruột đến không muốn sống nữa, phí diễn này đắt thật!

Thật ra lúc trước Lưu Nguyên Hào đã cho cô một tấm thẻ phụ, nhưng xài thẻ phụ thì bên Lưu Nguyên Hào cũng sẽ có thông báo đã chi bao nhiều tiền, Diêu Lan Hạ không muốn để anh nhìn thấy.

Thấy số tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng trên tin nhắn của điện thoại nhanh chóng giảm xuống, cô thật sự rất muốn chửi thề!

“Chào cô.”

Diêu Lan Hạ vừa đau lòng bước xuống bậc thang, một giọng nam từ phía trên truyền xuống, cơn giận của Bác sĩ Diêu lại bùng lên.

Ngửa đầu lạnh lùng quát: “Gọi ai đó!”

Người đàn ông đối diện chắc chưa đến hai mươi lăm, mặc một bộ đồ theo phong cách hip hop đang hot hiện nay, tóc nhuộm vàng khè, khi cười lên trông vừa sáng sủa vừa vô lại.

“Vậy, chị gái?”

Diêu Lan Hạ nhíu chặt mày lại, hôm nay tâm trạng của cô đã khó chịu sẵn, lại gặp phải một tên thiếu niên phản nghịch tự chọc chửi: “Ai là chị của cậu? Có biết nói chuyện không thế?”

Cậu trai trẻ tuổi nghiêng đầu cười vẻ nghịch ngợm: “Người đẹp? Được không?”

Chàng trai trẻ cong môi, ánh mắt vô tội đến mức làm Diêu Lan Hạ mắng không ra lời.

Thấy Diêu Lan Hạ đã nguôi lửa giận, chàng trai mới cười tủm tỉm nói: “Người đẹp, người đẹp, tôi muốn hỏi thăm, muốn đến Quốc Tế Phương Đông thì phải đi đường nào vậy?”

Quốc Tế Phương Đông? Đó chính là khách sạn sáu sao sang trọng nhất, đắt đỏ nhất của Thủ Đô.

Diêu Lan Hạ không khỏi quan sát lại tên lưu manh này một lần nữa, tuy mặc thương hiệu thời trang lung tung, nhưng cái quần jean rách của cậu ta Diêu Lan Hạ cũng biết, là thiết kế mới nhất trong quý này của nhãn hàng xa xỉ nước Pháp, giá hơn hai trăm triệu, hành lý lại có logo của Hermes, khóa kéo lại treo móc khóa giới hạn số lượng được chế tạo thủ công của CUCCI.

Hừm, không ngờ là một cậu ấm, chẳng trách vừa mở miệng đã hỏi Quốc Tế Phương Đông.

Diêu Lan Hạ chỉ ngã tư phía trước: “Đi thẳng, quẹo phải, lại đi thẳng, nằm bên tay phải.”

“Được, cảm ơn... người đẹp!”

Chàng trai khom người, nói cảm ơn rồi kéo vali sải bước đi mất.

Diêu Lan Hạ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu lại nhìn, đã không thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa.

Lạ thật, sao cứ có cảm giác đã từng gặp cậu ta ở đâu rồi nhỉ?

Ngồi xe buýt về, Diêu Lan Hạ vừa đến cổng khu chung cư, đột nhiên trợn tròn hai mắt, sao xe của Lưu Nguyên Hào lại ở đây?

Một niềm vui nho nhỏ đột nhiên dâng lên từ đáy lòng, tay đang cầm túi của Diêu Lan Hạ bất giác nắm chặt lại, không lẽ tối nay anh muốn họ đi cùng nhau?

Ai ngờ, sau khi cửa xe mở ra, người bước ra lại là tài xế Dương Sâm của Lưu Nguyên Hào.

“Mợ chủ, cậu chủ bảo tôi đến đưa đồ cho cô.” Dương Sâm mỉm cười.

Diêu

Advertisement
Lan Hạ hơi hụt hẫng, lần nào chờ mong cũng đều thất vọng, sao cô còn chưa rút được bài học chứ!

“Đồ gì vậy?”

Dương Sâm mở cửa sau ra, xách ra hai cái túi, vừa nhìn thay nhãn hiệu trên hai cái túi xách đó, Diêu Lan Hạ khẽ nhíu mày.

“Cậu chủ nói bữa tiệc tôi hôm nay, mợ... đem theo hai thứ này, là quà tặng cho cậu hai.”

Diêu Lan Hạ cười khổ sở, cuối cùng vẫn là sợ cô làm mất mặt anh, ngay cả quà tặng cũng đã chuẩn bị sẵn, anh đúng là rất chịu chi tiền để giữ sĩ diện.

“Nếu mợ chủ không còn việc gì, tôi xin phép đi về.”

Dương Sâm muốn đi, Diêu Lan Hạ quýnh lên: “Lưu Nguyên Hào anh ấy... thế nào?”

“Ồ! Mười giờ sáng nay cậu chủ đã xuất viện, đang ở công ty, mợ chủ cứ yên tâm, cậu chủ đã khỏe rồi.”

Diêu Lan Hạ gật đầu: “Vậy là tốt, anh về đi.”

Diêu Lan Hạ thay bộ lễ phục mới mua được, váy dài chấm đất trễ vai màu đen, kiểu dáng bó sát đơn giản, sẽ không quá nổi bật, cũng sẽ không quá cổ hủ.

Giày cao gót đính đá màu đỏ, khi mang vào dù là kiểu dáng hay là độ thoải mái thì đều không có gì để chê cả.

Diêu Lan Hạ nhìn bản thân trong gương, có hơi hoảng hốt, người ta nói phụ nữ sẽ trang điểm vì người họ yêu, đã bao lâu rồi cô không ăn mặc lộng lẫy thế này nhỉ?

Do dự một lúc, Diêu Lan Hạ lấy điện thoại, cắn môi gọi cho Lưu Nguyên Hào.

Tiếng chuông vừa đổ được vài tiếng đã có người nghe máy, Diêu Lan Hạ hoảng sợ, không ngờ anh lại nghe máy nhanh đến thế.

Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói của Lưu Nguyên Hào: “Chuyện gì?”

Giọng nói trầm thấp thuần hậu như dòng chảy dưới biển sâu, cách sóng điện từ những vẫn dễ nghe đến phát nghiện, Diêu Lan Hạ vò vò vạt váy, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

“Tôi đã nhận được đồ rồi...” Diêu Lan Hạ muốn nói cảm ơn, nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt xuống, hai chữ này, cô thật sự không thể nói nên lời với Lưu Nguyên Hào.

Khoảng lặng đầu dây bên kia giống như đang chờ cô nói tiếp, dựa theo tính cách của Lưu Nguyên Hào, có thể ráng kiên nhẫn chờ điện thoại của cô, cô đúng là nên mừng thầm.

Hít sâu, Diêu Lan Hạ dứt khoát dời sang đề tài khác: “Lúc anh xuất viện tôi không có mặt, phải uống thuốc đúng giờ, tránh để bệnh tái phát.”

Trong văn phòng nằm trên tầng cao nhất của cao ốc quốc tế MBK ở trung tâm thương nghiệp CBD của Thủ đô, Lưu Nguyên Hào tay trái cầm điện thoại, tay phải lật hồ sơ, mày khẽ nhíu.

Lời dặn dò của bác sĩ do Diêu Lan Hạ nói ra làm động tác tay đang lật giở tài liệu của Lưu Nguyên Hào mạnh hơn, như muốn vò nát giấy, người phụ nữ này, rốt cuộc còn có bao nhiêu cách để chọc giận anh nữa?

Thư ký đứng ở đối diện chờ lấy hồ sơ thấy vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi, hoảng sợ cúi đầu không dám nói tiếng nào.

Lưu Nguyên Hào bưng ly cà phê lên, vừa định uống, trong đầu lại xuất hiện một giọng nói, anh chỉ ly nước, thư ký lập tức hiểu ý, giơ tay lấy bình nước rót cho Lưu Nguyên Hào một ly nước ấm.

Đặt ly cà phê sang một góc bàn, Lưu Nguyên Hào cầm ly nước uống một ngụm rồi mới đặt điện thoại lên tai lần nữa.

Diêu Lan Hạ chờ đến sốt ruột, cái tiếng sột soạt kia là đang làm gì thế? Ngay lúc cô chờ đến mất hết kiên nhẫn, tiếng nói của Lưu Nguyên Hào từ từ vang lên: “Bỏ lại bệnh nhân, tự ý rời vị trí làm việc, sao? Chuyện quan trọng để sau này đền bù sao?”

Diêu Lan Hạ cắn môi, giọng nói bình tĩnh của Lưu Nguyên Hào làm cô cảm thấy lập trường của bản thân rất xấu hổ: “Hôm nay không phải ngày trực của tôi, hơn nữa anh đã khỏe rồi.”

Giọng điệu có hơi cứng ngắc.

Ngón tay thon dài của Lưu Nguyên Hào gõ lên mặt bàn gỗ lim, một cái rồi lại một cái, tiết tấu mang theo tức giận: “Tôi thấy là cô không muốn đi trực nữa, nếu cô muốn bãi công thì tôi có thể giúp cô.’

Cuối cùng Diêu Lan Hạ cũng không nhịn được nữa, Lưu Nguyên Hào anh châm chọc mỉa mai cái gì chứ: “Tôi không rảnh đâu mà cãi nhau với anh, tối nay gặp nhau tại nhà cũ.’

Diêu Lan Hạ lập tức cúp máy, ngay từ đầu đã không nên gọi rồi!

Thư ký đổ mồ hôi đầy trán, lại nhìn Lưu Nguyên Hào, thấy vẻ mặt anh lại có hơi bình thản, đưa bút ký chữ rồng bay phượng múa, đuổi người đi.

“Cãi nhau?”

Tỉ mỉ thưởng thức hai từ này, đôi môi mỏng của Lưu Nguyên Hào cong lên một độ cong như đang cười.

Buổi tối, tại nhà cũ của nhà họ Lưu.

Nhà cũ của nhà họ Lưu nằm ở khu vực trung tâm của khu biệt thự Đông Giao, kiến trúc theo kiểu châu Âu thế kỷ trước, biệt thự chính cao ba tầng, hai tòa nhà trắng hai bên nối liền nhỏ hơn, có hai tầng, đằng trước là một khoảng sân lớn, kiến trúc này cực kỳ nổi bật so với các biệt thự khác trong khu.

Bóng đêm buông xuống, hai chiếc xe hơi màu đen lần lượt đỗ ngoài cửa lớn, xe Lưu Nguyên Hào mở cửa ra trước, dáng người anh cao lớn, mặc bộ đồ vest Armani may thủ công của Ý, anh bước xuống đứng bên cạnh xe, dáng đứng thẳng tắp, hiên ngang như một vị thần, cơ thể tỏa ra khí thế mạnh mẽ làm áp suất không khí xung quanh như giảm xuống.

Diêu Lan Hạ mặc bộ váy dài thướt tha, tóc dài búi thanh lịch, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, cô trang điểm nhẹ nhàng như một đóa tường vi mới nở, tỏa mùi hương nhàn nhạt trong gió đêm.

Chỉ trong chớp mắt, giống như quay lại khoảng thời gian nào đó trong quá khứ.

Hai bóng người yên lặng giằng co vài giây, Diêu Lan Hạ giẫm trên giày cao gót bước sang đó, đưa tay khoác cánh tay anh, ngay khoảnh khắc ấy, tim cô đập lên thình thịch, giống như giành lấy được thứ bảo bối quý hiếm gì đó vậy.

Lờ mờ có bất an.

Lờ mờ có vui sướng.

“Tôi biết cô không muốn đến, nhưng đã đến thì ráng mà chịu đựng cho tôi, nhớ kỹ thân phận của cô, nhớ kỹ cô có giá trị gì.”

Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi vừa mới xuất hiện đã bị anh đập nát hoàn toàn, tim Diêu Lan Hạ đau nhói, cắn răng nói: “Anh yên tâm đi, tôi biết!”

“Tốt nhất là cô nên biết.”

Giọng điệu của Lưu Nguyên Hào có sự sắc bén, phẫn nộ mà Diêu Lan Hạ khó phát giác.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện