Trò Đùa Tình Yêu

Hình ảnh cậu hào tắm rửa


trước sau

Advertisement

Vừa dứt lời, Diêu Lan Hạ nghẹn họng không nói nên lời.

Hai người không nói gì nữa, bầu không khí trong xe rất ngột ngạt, xe đã chạy lên đường cao tốc, Diêu Lan Hạ quay đầu nhìn biển chỉ đường đang lùi về sau một cách nhanh chóng ở bên ngoài, ‘tủ lạnh di động’ bên cạnh không ngừng tỏa ra khí lạnh, trong nửa tiếng đi xe, cô chỉ cầu trời rằng mình sẽ không bị chết ngộp trong xe.

Lúc bầu không khí căng thẳng đến mức làm người khác khó thở, thì điện thoại Lưu Nguyên Hào đổ chuông.

Anh nhìn lướt qua tên hiện trên màn hình, rồi khẽ nhíu mày kiếm.

“Cậu Hào, tại tôi không biết dạy con, nên Thành Kiệt mới không hiểu quy tắc, mạo phạm đến cậu và vợ cậu... Mong cậu giơ cao đánh khẽ, tôi chắc chắn sẽ đến nhà xin lỗi cậu! Cậu Hào...”

Đọc truyện tại đây.

Điện thoại vang lên tiếng khóc van nài của người đàn ông trung niên, trong lòng Diêu Lan Hạ lạnh lẽo, chắc chắn là ba Khang Thành Kiệt, tổng giám đốc tập đoàn Vạn Khoa.

Diêu Lan Hạ lắng tai nghe, trong lòng cũng căng thẳng, mặc dù cô không biết rốt cuộc Lưu Nguyên Hào đã làm gì anh ta, nhưng thấy Khang Thiên Lâm sốt ruột như thế, chắc chắn kết cục của Khang Thành Kiệt rất thê thảm.

Lưu Nguyên Hào hơi mất kiên nhẫn xoa mi tâm, lười biếng cắt ngang lời ông ta: “Ông Khang ngày kiếm tỷ bạc, nên tôi có thể thông cảm chuyện ông không có thời gian dạy dỗ con trai mình...”

“Cậu Hào, cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ nó thật nghiêm khắc! Mong cậu giơ cao đánh khẽ, cho nó về nhà trước, tôi xin cậu...”

Lưu Nguyên Hào nhíu mày, hờ hững đáp: “Ông Khang, bát nước đổ đi rồi khó mà lấy lại được, nếu tôi đã quyết định thay ông dạy dỗ cậu ta miễn phí, thì tôi nhất định phải làm tới cùng.”

“Cậu Hào, tôi...”

“Ông Khang, nếu ông muốn con trai ông trở về nguyên vẹn, thì tốt nhất ông đừng nên làm phiền tôi nữa.”

Nói xong, Khang Thiên Lâm chưa kịp cầu xin lần nữa, Lưu Nguyên Hào đã cúp máy, rồi anh tiện tay ném điện thoại xuống ghế giữa hai người.

Diêu Lan Hạ hít ngụm khí lạnh, lần này, cô thật sự không dám nói gì nữa.

Lưu Nguyên Hào dễ dàng bóp chết Khang Thành Kiệt – một trong bốn cậu chủ ở Thủ đô, huống hồ là cô và Lục Thu Trà?

Trên đường đi, hai người luôn giữ im lặng, Lưu Nguyên Hào đan hai tay vào nhau rồi để lên chân, tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bầu không khí trong xe vẫn chưa buông lỏng một giây nào.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại đang đặt giữa hai người bỗng sáng lên, làm Diêu Lan Hạ giật mình, cô cúi đầu nhìn, rồi híp mắt lại ngay.

Trên màn hình hiển thị cái tên khiến Diêu Lan Hạ buồn nôn.

Mai Khánh Vân!

Vẫn là nhạc chuông đơn điệu đó, nhưng lần này, Lưu Nguyên Hào chẳng thèm để ý đến, huống chi là nghe máy.

Diêu Lan Hạ làm bộ như không nhìn thấy, mỉm cười đầy ngụ ý nhắc nhở anh: “Anh không nghe thử xem là ai gọi à?”

Nhưng Lưu Nguyên Hào chỉ im lặng, hơn nữa...

Anh còn vươn tay úp điện thoại xuống ghế.

Điện thoại bị úp xuống ghế thì chuyển sang chế độ rung, một lúc sau thì ngừng hẳn.

Diêu Lan Hạ mỉm cười đắc ý, chẳng phải trong mắt Lưu Nguyên Hào, Mai Khánh Vân cũng chỉ như thế thôi sao?

Xe dừng trước cổng biệt thự biệt thự Di Cảnh, Dương Sâm mở cửa xe, rồi Lưu Nguyên Hào và Diêu Lan Hạ bước xuống.

Diêu Lan Hạ đứng trong gió đêm, nhìn trộm bóng dáng của Lưu Nguyên Hào, anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen đóng thùng, đôi chân dài thẳng tắp lại mạnh mẽ, dưới bóng đêm, anh càng toát ra sức hấp dẫn.

Nhưng dù anh hấp dẫn đến đâu đi chăng nữa, thì với cô, Lưu Nguyên Hào cũng chỉ là người chồng trên danh nghĩa mà thôi.

Cô hiểu rất rõ quy tắc, trước mặt người khác hai người sẽ diễn kịch, còn khi về đến nhà thì mạnh ai nấy ở.

Cô vốn cho rằng Lưu Nguyên Hào sẽ ngồi lên xe quay về ngay, ai ngờ anh lại nói Dương Sâm rằng: “Tám giờ sáng mai cậu lái xe tới đây đón tôi.”

“Vâng, Boss.”

Rồi anh ta lái xe rời đi, chỉ còn hai người đứng đó.

Không ngờ anh lại muốn ở lại?

Lưu Nguyên Hào nhìn thẳng vào mắt Diêu Lan Hạ, lạnh lùng chế giễu: “Cô còn không đi vào? Đang đợi ai à?”

Diêu Lan Hạ thầm ai oán: “Cậu Hào không về với mẹ của con anh đi, sao lại ở lại đây thế?”

Giọng điệu cô hơi ghen tuông.

Rất tốt, cuối cùng người phụ nữ này cũng có chút phản ứng rồi.

Lưu Nguyên Hào nhấc đôi chân dài, tự đi vào nhà trước, hoàn toàn không quan tâm đến người phụ nữ đang chất vấn phía sau.

Diêu Lan Hạ nhún vai, đuổi theo anh.

Đèn pha lê treo trong phòng khách rộng lớn được bật sáng, Lưu Nguyên Hào vươn tay cởi cổ áo, rồi nhàn nhã ngồi xuống sofa, hai chân gác lên bàn kính thấp, đôi giày da sáng bóng gác qua mặt bàn, chân anh rất dài, nên dễ dàng vượt qua chiều dài chiếc bàn.

Diêu Lan Hạ tháo giày, lúc cô cúi đầu nhìn mới nhận ra gót chân mình đã bị rách da, trên nước da trắng nõn, vết thương màu đỏ này càng trở nên chói mắt.

Mà cơn đau ở đầu gối càng rõ ràng hơn.

Ha!

Lần này, cô thương tích đầy mình rồi.

Diêu Lan Hạ nắm chặt áo gió, định đi lên lầu thay đồ.

“Cô tới đây.”

Trong phòng khách, giọng nói mệt mỏi của Lưu Nguyên Hào bỗng vang lên, mang theo sự uy nghiêm, ngang ngược không cho người khác từ chối.

“Tôi đi thay đồ, thay xong tôi sẽ xuống đây ngay.” Nói xong, Diêu Lan Hạ nắm chặt tay vịn bước lên bậc thang.

“Cô học cách mặc cả từ khi nào thế? Cô cảm thấy tôi quá nhân từ với cô, hay cô nghĩ rằng cô đã có tư cách mặc cả với tôi?”

Lưu Nguyên Hào quan sát cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, như muốn nhìn xuyên qua người cô.

Diêu Lan Hạ đành phải lùi một bước, rồi nhích từng bước một tới trước mặt anh, vóc dáng gầy gò mặc áo khoác gió đứng cạnh ghế sofa như cây móc đồ, đang treo một chiếc áo lên đó.

Lưu Nguyên Hào từ từ ngước mắt lên, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt người phụ nữ, đôi môi cô đỏ mọng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, hiếm khi anh nghiêm túc nhìn cô như thế, không, phải nói là nhìn cô với cảm xúc như thế.

Mỗi lần Lưu Nguyên Hào nghĩ đến cảnh tượng Khang Thành Kiệt động tay động chân với cô, anh đều muốn giết người!

Quả thật người phụ nữ này có thể khiến đàn ông thay lòng đổi dạ, bằng không, lúc trước cô cũng sẽ không...

Chết tiệt...

Dáng vẻ mặc anh xử trí không hề lên tiếng phản kháng của cô, đã làm Lưu Nguyên Hào nổi giận, nên anh vội chuyển đề tài, lạnh lùng hỏi: “Nhà cô bị sao thế?”

Hả? Diêu Lan Hạ bị câu hỏi bất ngờ của anh làm cho ngẩn người.

Nhà? Nhà gì thế?

À! Đúng rồi! Là nhà cô thuê, chẳng lẽ Lưu Nguyên Hào đang nói chuyện khóa cửa nhà cô bị người khác động tay động chân ư?

Sao anh lại biết chuyện này?

Vẻ mặt nghiền ngẫm của cô đã lọt vào mắt anh, dáng vẻ sửng sốt lúc nãy, đã làm một Diêu Lan Hạ luôn thông minh nhạy bén bỗng trở nên hơi chậm chạp ngốc nghếch, nhưng khoảnh khắc mơ màng đó lại khiến người khác

Advertisement
trong lòng ngứa ngáy.

“Cô nói thật đi, đừng hòng trả lời qua loa với tôi, cũng đừng hòng lừa được tôi.” Lưu Nguyên Hào quay mặt đi, không muốn nhìn thấy Diêu Lan Hạ nữa, thái độ cũng trở nên lạnh lùng xa cách.

Mặc dù Diêu Lan Hạ không ưa Diêu Yến Anh, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài: “Chỉ là trò đùa ác ý của mấy đứa trẻ không hiểu chuyện thôi, tôi đã giải quyết xong xuôi hết rồi.”

Lưu Nguyên Hào ngước mắt lên, nhếch miệng cười, nhưng không vạch trần cô: “Ngay cả mấy đứa trẻ cũng không bắt được, xem ra tôi đã đánh giá cao cô rồi.”

Diêu Lan Hạ khẽ cười đáp: “Cậu Hào còn chuyện gì nữa không? Nếu hết rồi thì tôi đi thay đồ.”

Lưu Nguyên Hào hừ lạnh: “Diêu Lan Hạ, rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin đấy?”

Diêu Lan Hạ nhíu mày, tưởng anh vẫn muốn tiếp tục, nhưng một lúc sau người đàn ông ngồi trên ghế sofa vẫn không phản ứng lại.

Cô thật sự không hiểu nổi anh.

Thế là cô nhấc chân đi lên lầu, không để tâm đến lời nói của anh nữa.

Đến khi bóng dáng của Diêu Lan Hạ đi lên lầu, rồi biến mất ở cửa phòng ngủ, Lưu Nguyên Hào mới mở mắt ra nói: “Rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin, mà dám đối xử với tôi như thế?”

Hôm sau, Diêu Lan Hạ thức dậy như thường lệ, cô mặc váy ngủ đi ra ngoài, rồi nhìn xuống lầu, nhưng không thấy bóng dáng Lưu Nguyên Hào đâu, chẳng phải anh nói tám giờ đến đón anh à?

Giờ mới bảy rưỡi mà người đâu rồi?

Hay là vì không muốn nhìn thấy cô, nên anh đi trước rồi?

Diêu Lan Hạ xoay người đi vào phòng ngủ, định cởi váy ngủ ra, thì cửa phòng tắm bỗng mở ra.

Lưu Nguyên Hào quấn khăn tắm màu trắng ở bên hông, rồi xỏ dép lê đi ra ngoài, dáng người cao lớn nhưng chỉ quấn một chiếc khăn che đi vị trí quan trọng nào đó, cơ bụng anh rắn chắc mạnh mẽ, múi nào ra múi nấy, nắng sáng dịu nhẹ chiếu lên da anh, từng giọt nước long lanh từ từ chảy xuống dưới...

Diêu Lan Hạ đang cầm dây váy ngủ chết lặng tại chỗ!

Hình ảnh trai đẹp bước ra khỏi phòng tắm được trình diễn sống động.

Mà khoan đã!

Anh vào đây lúc nào thế? Còn tắm rửa, gội đầu nữa!

Ánh mắt lạnh lùng của Lưu Nguyên Hào đã nhìn thấu sự hoài nghi của cô: “Tôi không dùng kem đánh răng hãng này, hôm nay trước khi cô về đi mua cái mới đi.”

Diêu Lan Hạ: “...”

Lưu Nguyên Hào mất kiên nhẫn quấn khăn tắm đi tới phòng quần áo, rồi mở cửa ra: “Còn nữa, trước tám giờ xuất phát, cô đi chuẩn bị bữa sáng đi.”

Diêu Lan Hạ: “...”

Để đối phó với sự kiểm tra bất ngờ của Lưu Nguyên Hào, Diêu Lan Hạ đã mua một số nguyên liệu bỏ vào tủ lạnh rồi, nên nấu một bữa sáng không có gì khó, nhưng... hôm nay Lưu Nguyên Hào phản ứng như thế là sao?

Diêu Lan Hạ tràn đầy nghi ngờ đi xuống lầu, chuẩn bị phần ăn cho hai người theo bữa sáng thường ngày.

Cô ép hai ly sữa đậu nành tươi ngon, rồi luộc hai quả trứng, nướng mấy miếng bánh mì sandwich, còn xếp mấy miếng trái cây đã cắt sẵn vào dĩa.

Vì thời gian có hạn, nên cô không kịp làm món cơm Tàu chính thức, đành phải kết hợp Trung Tây.

Cô vừa bày bữa sáng ra bàn, thì Lưu Nguyên Hào đã thay đồ xong, quần tây chỉnh tề phối với áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, giờ cả người anh đều tỏa ra ánh sáng.

Còn Diêu Lan Hạ vẫn mặc váy ngủ, mái tóc dài tùy ý vén ra sau đầu, cô chỉ mới rửa mặt qua loa thôi...

Thấy mình sắp trễ giờ, Diêu Lan Hạ vội nói: “Tôi nấu bữa sáng xong rồi, giờ tôi... đi chuẩn bị đi làm.”

Lưu Nguyên Hào nhanh chóng lướt qua bữa sáng, rồi nhíu mày nói: “Cô ngồi xuống đi.”

“...”

“Cô không hiểu lời tôi nói à?”

Được! Tôi nhịn!

Diêu Lan Hạ ngồi xuống, Lưu Nguyên Hào từ tốn ăn bữa sáng, còn cô thì ước gì mình có thể ăn xong trong vòng một nốt nhạc.

“Tôi vẫn chưa ăn xong, mà cô gấp cái gì?”

Diêu Lan Hạ: “...”

Anh không cho phép người khác ăn nhanh hơn anh à?

Diêu Lan Hạ ăn một lúc, nhìn tốc độ của anh, rồi lại uống mấy hớp sữa đậu nành, nhìn anh lần nữa, sốt ruột đến mức muốn ăn giúp anh luôn.

Cuối cùng, đến khi Diêu Lan Hạ đang sốt ruột muốn chết, thì Lưu Nguyên Hào cũng ăn no.

Diêu Lan Hạ đặt ly sữa xuống, rồi gấp gáp chạy lên lầu! Trễ giờ rồi, chắc chắn là trễ giờ rồi! Không ngờ Lưu Nguyên Hào lại ăn sáng mất nửa tiếng!

Lưu Nguyên Hào nhìn theo bóng lưng cô, tim như chảy qua dòng nước ấm.

Xe Dương Sâm đã đậu ở bên ngoài, Lưu Nguyên Hào nhìn ra sân viện đầy nắng sáng thông qua ô cửa sổ sát đất, anh khoanh hai tay trước ngực, ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ nhịp nhàng lên cánh tay.

Diêu Lan Hạ thay đồ xong thì chạy xuống lầu, không ngờ Lưu Nguyên Hào vẫn còn đứng đó.

Cô để mặt mộc, mặc váy ngắn, tóc dài xõa ra sau, bộ đồ công sở già giặn, nhưng theo từng bước đi, băng gạc trên đầu gối lại thoắt ẩn thoắt hiện.

“Lên xe.”

Diêu Lan Hạ: “Bệnh viện và công ty anh không cùng một hướng đi... đúng không?”

Lưu Nguyên Hào giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Cô tưởng tôi muốn đưa cô đi à? Tôi đi cắt băng khánh thành, nên tiện đường đưa cô đi thôi.”

Diêu Lan Hạ nhàn nhã lên xe, thảo nào, anh sẽ không bao giờ đích thân đưa cô đi làm cả.

Cô đúng là tự mình đa tình, Diêu Lan Hạ, đến khi nào mày mới có thể hết ngốc đây?

Diêu Lan Hạ xuống xe, đi vào bệnh viện, chiếc xe sang trọng màu đen nhanh chóng rời đi.

Dương Sâm sợ hãi hỏi: “Boss, chúng ta đi cắt băng khánh thành ở đâu vậy ạ?”

Sao anh không hề biết hôm nay có lễ cắt băng khánh thành vậy...

Lưu Nguyên Hào lạnh lùng nhìn Dương Sâm như muốn lột da róc thịt: “Chúng ta về công ty!”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện