Hoàng Đình Bảo không biết hắn hỏi thế là có ý gì nhưng cũng trả lời:-Bẩm điện hạ, hạ quan nhờ ân trên mưa móc hiện tại đã làm đến tước Quân Công, quan hàm Chính nhất phẩm Tả Đô đốc Trung Nhuệ Phủ, kiêm trấn thủ Sơn Nam (1).Trịnh Cán gật cái đầu bé xíu của mình rồi nói:-ồ, vinh thăng đến hàm nhất phẩm(2), tước đã đến Quận Công.Hắn giơ ngón tay lên làm bộ tính toán một hồi rồi nói:-Vậy là lão đã làm quan to đến cùng cực có phong nữa cũng không có chỗ mà phong, Thứ cho ta nói thẳng, ta đã từng nghe cao luận của một vị danh sỹ, làm đến mức như lão thì một là tạo phản, hai là đợi người khác đặt điều chém đầu đi thôi.Hoàng Đình Bảo nghe xong thì đầu óc lùng bùng, vừa đứng lên chưa được bao lâu, lão lại vội vả quỳ xuống dập đầu binh binh,-Điện hạ minh giám, hạ quan trung thành cảnh cảnh, không dám có dị tậm. tuyệt đối không dám a, xin ngai xem xét, ắt là có kẻ đặt điều nói xấu hạ quan.-HừVậy mà ta ở ngoài lại nghe thấy một câu khác, không biết lão có mốn nghe hay không, Thấy Huy Quận công thét ra lửa trong lịch sử phải lo sợ cuống cuồng Trịnh Cán cũng cảm thấy mình thật là oai phong lẫm liệt.-Chỉ là bọn dân đen đồn thổi xin điện hạ bất tất phải tin bọn chúng,Trịnh Cán cười rồi thủng thẳng đọc:-Trăm Quan có mắt như mờĐể cho Huy Quận vào sờ Chính Cung!Đến nước này thì Hoàng Đình Bảo sợ hãi thật sự, câu này mà truyền đến tai chúa thì cho dù lão có là đại la kim tiên cũng không thoát khỏi bị chém cả nhà, thằng nhãi này nó định ép mình chết hay sao, đau khổ không biết kêu ai, lão đành phải tiếp tục dập đầu lia lịa, luôn miệng vấn an, hạ quan bị oan, bị kẻ xấu dặt điều, đương đường một vị quận công mà lại bị một thằng nhóc ép cho không thể thở nổi. lão dập đầu thế nào hắn cũng mặc kệ, rồi lại liếc mắt cho Tiêu Thuận Tử, gã này thấy chủ tử nhìn mình thì đau khổ nhăn nhó, chủ nhân của ta, ngài thật là chiếu cố nô tài, việc tốt thì ngài nhận, còn việc ác ại giao cho ta. Tiểu Thuận Tử móc trong người ra một phong thư dán kín rồi nói:-Ngài mau đứng dậy, Vương tử nhà ta anh minh thần võ, gương sáng treo cao, tự biết phải trái, ngài cũng phải tự biết mình/-Đa tạ thuận công công, bản quan đã biết bản quan đã biết.Trong lúc đỡ Hoàng Đình Bảo dậy, Tiểu Thuận Tử nhanh tay nhét vào ngực lão phong thư rồi nháy mắt. lão nhìn hết sang bên Trịnh Cán rồi lại nhìn xuống ngực, trong lòng không khỏi thắc mắc tên này trong hồ lô bán thuốc gì, đã vất vả truy cho lão đến bực này, ép lão phải về phe mình rồi lại thần thần bí bí đưa thư.Trịnh Cán không nhìn đến ánh mắt của lão mà đưa tay lấy thêm một cái bánh nữa rồi nói:-Bánh của nhà Quận công rất ngon, ta rất vừa ý, hy vọng sau này đến phủ quận công còn cho ta ăn thêm nhiều bánh nữa/Hoàng Đình Bảo là cao quan bậc nào, lão vừa nghe thì đã hiểu ý tứ của Trịnh Cán, ý hắn đây chính là bảo lão, lần này lão ứng đối hắn rất vừa lòng. Sau này hãy làm cho hắn vừa lòng hơn nữa thì lợi ích cho lão không hề thiếu. nghe ra như thế lão không dám chậm trễ vội vã cúi đầu sát đất:-Lần này bánh hoa quế đúng thượng ý được Điện hạ ban khen, đám gia nô nhà thần vô cùng cảm tạ. chỉ mong sau này điện hạ đến ngự dụng nhiều hơnÝ của lão chính là hôm nay lão đã làm đúng ý của hắn. mong hắn sau này đừng nhắc lại chuyện cũ, mong hắn sau này sau này chính là cho lão nhiều lợi ích hơn.Cả hai cùng nhìn nhau cười ha hả:-Lão hồ ly-Tiểu hồ ly-Chuyện hôm nay ta hy vọng không có ai biết-Điện hạ yên tâm, hạ quan tự biết nặng nhẹTạm biệt nhau xong xuôi, TRịnh Cán lại chui vào trong cái giỏ đựng thức ăn, Tiểu Thuận Tử cáp vào nách rồi nghênh nganh rời phủ.Đợi gã đi khuất, Hoàng Đình Bảo vội vã chạy đến thứ phòng xé ngay phong thư ra, trời ạ, chữ của điện hạ xấu như gà bới, khiến lão một vị từng thi đỗ bản vàng phải toát mồ hôi để luận, đọc xong bức thư, lão lại còn toát mồ hôi hơn nữa, chuyện trong thư mà là thật tuyệt đối là một việc trọng đại, quan hệ đến rất nhiều nơi. Làm sao nhị điện hạ có thể biết được, lão bắt đầu nghi ngờ khả năng phán đoán của chính mình. Hay đúng là đứcThái Vương TRịnh Kiểm đã nhập vào người điện hạ. lão quát lớn:-Hoàng Ngũ,-Quận công cho gọi con ạ,-Ngươi mau cho ngươi mời cấp sự trung(3) Nguyễn Huy Bá đến đây nói ta có việc gấp cần nhờ cậy,-Vâng, Quận công.Còn lại một mình trong phòng, Hoàng Đình Bảo tay run rẩy cầm lấy lá thư đọc lại một lần nữa, lão sống hay chết chính là thời khắc này đây. Lão cấp tốc mài mực hạ bút như mưa trên giấy thượng hạng, viết liền một lúc bốn đạo thư rồi dán phong bì niên phong cẩn mật, giao choTrương Thành mang đến tận nơi, không được chậm chễ, rồi lão lại gọi mấy tên Đô đốc đồng tri, Chỉ huy thiêm sự thân tin đến, dặn dò bọn chúng cả nửa ngày, mới cho chúng rời đi. Lần này có lẽ lão đã dốc hết vốn liếng, còn lại chính chỉ là chờ gió đông mà thôi.…………..Quốc Tử Giám, Kinh thành Thăng LongVăn Miếu - Quốc Tử Giám thời Lê Trung Hưng rất khác so với bây giờ. Quý độc giả đừng nên nghĩ nó chỉ có mấy tòa nhà diện tích vài trăm mét vuông như hiện nay . Văn Miếu thời này có Điện Đại Thành (nhà Đại học của quốc gia) có tả hữu ở phía đông, phía tây và 4 nghi môn. Nhà Minh Luân có 2 giảng đường phía đông và phía tây, và cửa nghi môn Sùng Nho 4 mặt xây tường. Hàng năm việc tu bổ, xây dựng thêm, lát gạch và dọn cỏ, theo lệ cũ do lính ở các huyện, xã và các phường ở hai huyện Thọ Xương và Quảng Đức đảm nhiệmCó Phán Thuỷ Đường trên gò Kim Châu ở hồ Văn Cứ đến mùng Một và ngày rằm hàng tháng, học trò lại tập trung về Quốc Tử Giám học tập.Nhà Đại Bái có làm hai cột đá hình bút lông dựng phía trước Cửa Đại Thành 3 gian 2 chái, lợp bằng ngói đồng. Đông vu và Tây vu mỗi dãy đều 7 gian. Đằng sau có cửa nhỏ 1 gian, điện Canh phục 1 gian 2 chái. Nhà bếp 2 gian. Kho tế khí 3 gian 2 chái, cửa Thái Học 3 gian có tường ngang lợp bằng ngói đồng. Nhà bia phía đông và phía tây mỗi dãy đều 12 gian. Kho để ván khắc in sách 4 gian. Ngoại nghi môn 1 gian xung quanh đắp tường. Cửa Hành mã ngoài tường ngang 3 gian. Nhà Minh Luân 3 gian 2 chái. Cửa nhỏ bên tả và bên hữu đều 1 gian, có tường ngang. Nhà giảng dạy ở phía đông và phía tây 2 dãy, mỗi dãy đều 14 gian. Phòng học của học sinh tam xá ở phía đông và