Đám lính gác trước lầu Ngũ Phượng, nhìn thấy Trịnh Cán đều trợn mắt há mồm, Vương tử đến đây làm gì, đâu có ththấy Đức Chính phi gọi đến, ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng chúng vẫn vội vã quỳ xuống thỉnh an:Chúng thuộc hạ kính lạy Nhị Vương tửTrịnh Cán hắn hắng giọng chắp tay sau lưng rồi ừ một cái, từ giọng điệu cho đến cử chỉ đều toát ra vẻ chứng chạc khác xa so với số tuổi của hắn:Đứng dậy đi. Đức chính phi có trong đó không.Hắn liếc một tên thị vệ đứng gần nhất rồi hỏi, thấy vương tử hỏi đến tên này vội vàng nở nụ cười cầu tại rồi cúi người thật thấp :Kính bẩm Nhị Vương tử Đức Bề trên vừa mới đến, dạ,, Đức chính phi cũng cùng ở bên trongCha hắn cũng đến đây ư, qua sách lịch ssử mà hắn đọc hắn đã thấy được sự sủng ái mà Trịnh Sâm dành cho Đặng Thị Huệ, hắn còn nhớ rất rõ, chỉ vì muốn làm cho người mẹ hiện giờ của hắn vui mà Trịnh Sâm đã cho may hàng vạn cái đèn lồng treo ở Long trì quả thật xa xỉ hết mức. Nhưng lúc này Trịnh Sâm tuy sủng ái Đặng Thị Huệ nhưng vẫn chưa đến mức bỏ bê việc nước, Vẫn còn biết cân nhắc lợi hại, Chưa yêu chiều Đặng Thị Huệ quá đángHắn vẫy tay ra hiệu cho bọn lính gác tránh sang một bên rồi nghênh ngang đi vào, ngay sau lưng hắn là Tiểu Thuận Tử khom lưng chay theo. Đám còn lại thì phải đợi ở ngoài cửa.Một tên lính gác hỏi:Các ngươi có nhận thấy không, vương tử Cán quả thật là khí độ hơn người, tuổi mới có bao nhiêu mà đã trong ngoài chững chạc, đối đáp đắc thể,Một tên ngươi hầu theo Trịnh Cán đến cũng lên tiếng:Chúa ta sinh được một người con như vậy quả thật là điềm lành. Vương tử cán sau này tất thành đại nghiệp/Cả đám thị vệ và đám hạ nhnhân đều gật đầu cho là phải tuy nhiên trong đám thị vệ lại có một tên vẻ mặt thoáng hiện sự không hài lòng. Hắn vội nói:Triệu huynh, đệ đi nhà xí một lát. Tên đội trưởng thị vệ họ Triệu gật đầuĐi nhanh lên đấy nhé, không biết Đức bề trên sẽ ra lúc nào đâu.Được mà huynh yên tâm.Chưa nói dứt lời tên thị vệ đã nhạy nhanh như một làn khói, vừa chạy vừa ôm bụng.Vị đội trưởng họ Triệu kia cười ha hả:Các ngươi xem, tetên khốn Trần Giá kia ăn phải thứ gì mà chạy còn hơn Tào Tháo đuổi.Trong khi cả đám còn đang cười nhạo thì tên thị vệ Trần Giá kia đã nhanh chân chạy một mạch ra cửa Tuyên Vũ. Hắn chạy thẳng sang một quán trà ven đường nhanh chóng ghé vào ttai tên chủ quán nói nhỏ mấy câu rồi lại nhanh chóng chạy vào phủ chúa. Tên chủ quán này nghe xong liền nhanh chóng viết một phong thư rồi đưa cho một tên tiểu nhị căn dặn:Nhanh, chạy đến phủ Hân quận công Nguyễn Đĩnh giao tận tay cho Vương tử Tông.Tên tiểu nhị vừa đi, tên chủ quán đã thở dài,Thế sự quả là khó lường, quân tâm đã có phần bị lệch về Trịnh Cán rồi sao………….Khuôn viên của Ngũ Phượng lầu rộng có đến mấy mẫu có vô số hoa viên, trồng đủ mọi thứ, trtrân cầm dị thú, thổ mộc quái thạch đều có cả, Trịnh Cán nhìn mà hoa hết cả mắt, không ngừng tự nhủ, vua chúa ngày xưa quả thật là xa hoa, ăn chơi đến bực này cho dù tỷ phú thời hiện đại cũng không làm nổi. hắn đi đến một con đường lát đá xanh vô cùng tinh xảo, phía trước hắn một tên thị vệ đang đi trước dẫn đường,hành lang dài có đến gần một trăm mét có điểm hậu mã quân túc trực, bao lơn lượn vòng kiểu cách tuyệt đẹp. dát bạc khảm trai hết sức trân quý, hắn đưa tay vỗ vỗ vào bao lơn rồi hỏi Tiểu Thuận Tử:Này TiểuThuận Tử, ngươi đến đây bao giờ chưa.Tên này dạ một tiếng rồi mới nói:Năm xưa, nô tài làm việc ở nhà Thái Miếu phía sau nội cung này, chưa bao giờ được bước chân vào đây. Không ngờ trong này lại đẹp như vậy.Thế nếu ngươi muốn đi từ Thái Miếu ra chính môn chả lẽ ngươi phải đi vòng.ĐÚng thế thưa nhị vương tử, trong Chính phủ (1) đâu phải muốn đi chỗ nào cũng được. phải tuân theo chế độTrịnh Cán gật gật đầu, ‘ mẹ nó thật đúng là lắm loại quy tắc’.Đi đến gần ttẩm điện thì hắn nghe thấy tiếng của mẹ hắn từ trong đó vọng ra:Đức bề trên, thiếp thích chai nước hoa của bọn Tây dương này, mau mua cho thiếp đi.Tiếng của Chúa Trịnh Sâm lại vang lên:Nhưng Ái phi à, chỉ một chai nước con con, sao có thể đáng giá mười xe ngọc quý, nàng, nàng rõ ràng là bị chúng lừa.Lại nghe giọng giận dỗi của Tuyên phi:Đức bề trên mà không mua cho thiếp, thần thiếp sẽ nhịn không ăn,Đang lúc Trịnh Sâm không biết làm thế nào thì một giọng nói non nớt từ ngoài vang lên:Mẫu thân, sao người lại có thể vì một chai nước hoa mà làm cho phụ vương phải nhọc lòng.Cả Trịnh Sâm và Đặng Thị Huệ đều nhìn ra cửa, kẻ vừa lên tiếng chính là Trịnh Cán, hắn cũng không ngờ, mình vừa mới đến ĐẠi Việt không bao lâu thì đã gặp một sự kiện được ghi trong sử sách. Đó chính là cha hắn vì muốn mẹ hắn đẹp lòng nên đã dùng mười xe ngọc quý chỉ đổi lấy một lọ nước hoa của đám người tây dương đến truyền đạo, ở thời hậu thế khi đọc đến đoạn này, hắn không tiếc lời thóa mạ Trịnh Sâm là phá của, còn Đặng Thị Huệ là đồ tham lam hư vinh, bà là một phần làm cơ nghiệp hơn hai trăm năm của họ Trịnh tan thành mây khói.Cán nhi ra mắt Phụ Vương, Mẫu hậuTrịnh Sâm cười ha hả, đến gần bế thốc hắn lên :Nào nào Vương nhi, chỉ là một chút giẫn dỗi của mẫu thân con, đâu đến nỗi khiến cho ta phải nhọc lòng.Rồi Trịnh Sâm lại nói:Con ta tuổi mới bao lớn, mà đã có thể nghĩ được như vậy, tiền đồ sau này tất bất khả hạn lượng.Đặng Thị Huệ ở bên cạnh thấy Trịnh Sâm khen con minh thì cũng thôi không làm mình làm mẩy nữa mà tiến đến bám vào tay Trịnh Sâm nũng nịu:Đức bề trên thấy không, con do thiếp sinh ra mà lại không hề hướng về mẫu thân nó chút nào.Quả thật nhìn qua cảnh này thật là một gia đình hạnh phúc, Trịnh Sâm đã lâu không vui vẻ như vậy, ông một tay dìu Đặng Thị Huệ, một tay ôm Trịnh Cán, ngồi xuống ghế vui vẻ nói:Ái phi nói thật lạ, đây cũng là con của ta. Cái gì mà hướng về với không hướng về, nàng yên tâm. Món đồ kỳ lạ kia ta sẽ mua cho nàng,Nghe vậy. Đặng Thị Huệ vui vẻ quỳ xuống lậy tạ:Thần thiếp cảm tạ đức bề trên.Lúc này Trịnh Sâm mới uống xong một chén Sâm thang do cung nữ mang vào. Ông mới quay ssang véo vào má Trịnh Cán rồi hỏi:Nào nào Vương nhi, cho phụ thân biết, con đến đây là gì.Hắn đang định trả lời là đến thăm mẫu thân, thì đột nhiên linh cơ máy động, liên làm ra vẻ một bộ dáng nghi ngờ sâu sắc sâu đó mới dùng cái giọng trẻ con của mình bảo với Trịnh Sâm:Phụ vương, vừa rồi con có chỗ không hiểu định