Triều Tư Mộ Noãn

Tiếp Xúc


trước sau

Advertisement
Hai người ôm lấy nhau vài phút, nghe thấy thanh âm Liễu thẩm khép cửa lại, Thập Nhất mới nhỏ giọng nói: "Tam tiểu thư, đi rồi."

Vệ Kiều khẽ ân một tiếng, bởi vì người kia đang vùi đầu trong lòng nàng, Thập Nhất nhận ra trong lòng ngực truyền đến chuyển động, gương mặt vốn đã đỏ ửng của nàng lại càng thêm đỏ thấu, bàn tay đặt trên bờ vai Vệ Kiều cũng không biết nên làm sao, liền lơ lửng giữa không trung.

Dưới chóp mũi còn quanh quẩn mùi thơm, Thập Nhất ngay cả cúi đầu cũng không dám, cứ như vậy toàn thân cứng ngắc ngồi trên đùi Vệ Kiều, thẳng đến khi nàng mở miệng: "Thập Nhất, xuống đi."

Thập Nhất luống cuống tay chân đứng xuống, sốt sắng không dám nhìn Vệ Kiều, ánh mắt lơ lửng không cố định, gương mặt đỏ ửng nói: "Vậy, ta đi xuống trước."

"Khoan đã." Vừa đi đến cửa, nàng liền bị gọi lại: "Tới đây."

Tiếng nói vẫn là lạnh lùng như trước, xen lẫn sự suy yếurõ ràng, thiếu đi phần sắc bén cùng nhuệ khí, Thập Nhất đánh bạo nhìn về phía Vệ Kiều, thấy gương mặt nàng trắng nhợt, trên trán thấm mồ hôi, Thập Nhất ẩn chứa tâm tư mà hỏi: "Tam tiểu thư, ngài có sao không?"

Vệ Kiều lắc đầu: "Không quá tốt."

"Ta..." Một câu tìm bác sĩ Tô còn chưa kịp nói ra liền nghe Vệ Kiều nói: "Không cần nói cho Tử Ngạn."

Thân thể của mình, bản thân nàng rõ ràng nhất, bậy giờ nói với Tô Tử Ngạn, nhất định lại bị bắt đến bệnh viện truyền dịch, rất có thể ngày mai cũng không thể phân thân, ngày mai nàng còn phải tham gia cuộc họp, vào lúc này tuyệt đối không thể như xe tuột xích, cho nên nàng không thể liên hệ với Tô Tử Ngạn.

Thập Nhất không rõ vì sao nàng lại làm như vậy, nhíu mày nói: "Tam tiểu thư, ngài không thoải mái, vì sao không đến chỗ bác sĩ Tô?"

Vệ Kiều thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi con ngươi thâm u: "Thập Nhất a, ngươi biết cái gì là trách nhiệm sao?"

Sinh ra ở Vệ gia, hưởng thụ sự đãi ngộ như vậy, liền phải đảm nhận trách nhiệm như vậy, Vệ Thiên là do một tay gia gia của nàng sáng lập, là của Vệ gianàng, nhất định không thể đánh mất trên tay nàng, không thể đưa cho Lạc Châu Bình, đây là trách nhiệm của nàng.

Thập Nhất nghe lời Vệ Kiều nói cái hiểu cái không, giờ khắc này nàngbỗng nhiên chán ghét bản thân ngu ngốc, nếu như nàng thông minh một chút, có phải có thể hiệu được ý tứ của Tam tiểu thư hay không?

Nàng mở lớn đôi mắt, ngỡ ngàng hỏi: "Ta có thể làm chút gì đó không?"

Trên gương mặt tái nhợt của Vệ Kiều hiển hiện một tầng ý cười, môi khẽ hé mở nói: "Tới đây lấy tài liệu sắp xếp lại cho tốt."

Rất nhiều tài liệu tán loạn trên bàn làm việc, Thập Nhất căn bản không nhận rõđược cái gì với cái gì, Vệ Kiều khẽ nhắm mắt, để nàng đem tất cả tài liệu đều cầm đến, trước tiên đứng dậy đi về phòng.

Đây không phải lần đầu tiênThập Nhất vào phòngVệ Kiều, chỉ là không giống lần trước, nàng không dò xétquá lâu, mà trực tiếp hỏi: "Đặt lên bàn sao?"

"Để lên giường." Vệ Kiều đáp lại nàng: "Buổi chiều có thể ta không xuống giường được."

Thập Nhất nghe lời nàng nói liền cảm thấy khó chịu, bệnh tình nghiêm trọng như vậy, bị người kia nhẹ nhàng nói ra, càng làm cho trong lòngnàng thắt lại, trong miệng giống như bi nhét một khối bông, thanh âm mơ hồ không rõ: "Vậy ta để lên giường."

Nàng mang tất cả tư liệu đều đặt lên giường, lại xoay người muốn đỡ Vệ Kiều ngồi xuống bên giường, đã thấy người kiatự mình đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống.

Thập Nhất bình tĩnh nhìn nàng, đón nhận ánh mắt của Vệ Kiều nhìn qua, nàng nhẹ nhàng nói: "Còn muốn ta làm cái gì sao?"

Vệ Kiều phất tay: "Đi xuống ăn cơm đi. Nói với Liễu thẩm một tiếng, ta phải làm việc, đừng lên làm phiền ta."

Thập Nhất rủ mắtxuống: "Vậy còn ngài? Ngài không ăn sao?"

Vệ Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, nếu không có gì thay đổi, buổi chiều nàng sẽ lại phát sốt nhẹ, ăn quá nhiều sẽ khiến dạ dày khó chịu, nàng nói: "Không cần."

Thập Nhất vẫn là lo lắng: "Vậy chút nữa ta sẽ lên đây, đem cho ngài một ly sữa, được không?"

Thức ăn béo ngọt, hiện tại Vệ Kiều hoàn toàn không muốn ăn, chỉ là nhìn ánh mắt sáng trong, khuôn mặt tràn đầy lo lắng của đứa nhỏ này, lời nhẫn tâm cự tuyệt liền nói không ra, từ lần đầu tiên mang theo nàng về nhà, cho đến bây giờ là càng ngày càng phá lệ, Vệ Kiều có chút không thông bản thân đang nghĩ cái gì, nàng ngẩng đầu: "Tùy ngươi."

Không phải là không được, mà là tùy ngươi, Thập Nhất thở phào, nói khẽ: "Vậy ta đi xuống trước. Ngài nghỉ ngơi một chút, ta lên sẽ gọi ngài, được không?"

Vệ Kiều đáp lời: "Ân."

Sau khi nói xong nàng liền ngây người, bản thân làm sao lại trở nên nghe lời như vậy?

Chưa kịp nghĩ lại, Thập Nhất đã mở cửa phòng đi ra, theo đó là tiếng bước chân càng lúc càng xa, Vệ Kiều cúi đầu xem tài liệu, vừa rồi bị Thập Nhất sắp xếp lung tung, đã sớm lộn xộn, nàng từ bên trong rút ra vài thứ, xem qua một chút, đôi mắt cay mỏi, nghĩ đến nói lờicủa Thập Nhất, nàng để tài liệu sang một bên, nằm xuống, ngã đầu trên gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Được rồi, nghe lời đứa nhỏ kia một lần thì thế nào chứ?

Khi Thập Nhất xuống lầu Liễu thẩm thấy chỉ có một mình nàng liền không khỏi thắc mắc: "Tam tiểu thư đâu?"

"Tam tiểu thư nói không đói, không ăn cơm trưa."

Liễu thẩm không giống Trương mụ, khi nghe như vậy Trương mụ liền sẽ lãi nhãi như vậy làm sao được, còn bà chỉ là gật đầu nói: "Được rồi, ta lấy cơm cho ngài."

Không có những câu hỏi vì sao làm phiền, Thập Nhất hắng giọng, nàng vừa ngồi xuống bàn ăn cơm, vừa ngẩng đầu nhìn lên gian phòng Vệ Kiều, cửa đóng chặt, yên tĩnh.

"Tiểu tiểu thư." Liễu thẩm thấy Thập Nhất ăn không sai biệt lắm liền đi đến bên cạnh nàng, cười nói: "Vừa rồi thực xin lỗi."

Thập Nhất hoàn hồn, nghĩ đến chuyện vừa rồi, khuôn mặt liền đỏ ửng, vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì."

Liễu thẩm vẫn còn đang tự kiểm điểm: "Lần sau ta sẽ chú ý."

Lần sau.

Thập Nhất nghĩ đến lần sau nếu như nàng lại ngồi trên đùi Vệ Kiều, tiếp xúc với người kia ở khoảng cách gần, đầu mũi tràn đầy mùi hương củangười kia, còn có sự mềm mại của người kia, nhịp tim Thập Nhất đập thật nhanh, giống như nổi trống, từng tiếng từng tiếng thình thịch!

Nàng tựa như đã làm việc trái với lương tâm, đứng lên nói: "Ta ăn no rồi."

Liễu thẩm hỏi: "Không uống chút canh sao?"

Canh này đều là Vệ Kiều căn dặn nấu cho một mình Thập Nhất, bởi vì thân thể nàng thật sự gầy yếu, cho nên Vệ Kiều cố ý căn dặn nàng mỗi ngày bữa trưa bữa tối đều phải uống một chén canh, vừa rồi Thập Nhất đứng dậy gấp gáp, quên mất chuyện này, nàng tiếp nhận chén canh Liễu thẩm đưa tới, ngửa đầu uống hết, Liễu thẩm cười nói: "Tam tiểu thư đối với ngài thật đúng là chu đáo."

Thập Nhất lại muốn đau sốc hông rồi a.

Nàng cố nén cảm xúc muốn đáp lời mà đi vào trong phòng bếp, tự mình rót một ly sữa, đem lên lầu,
Advertisement
còn căn dặn Liễu thẩm buổi chiều đừng lên, Liễu thẩm chính là mang vẻ mặt ta hiểu ta hiểu a, các ngươi cứ tự nhiên, vì vậy Thập Nhất tràn đầy lúng túng mà gõ cửa phòng Tam tiểu thư.

"Vào đi." Thanh âm còn xen lẫn âm điệu buồn ngủ vang lên, Thập Nhất bưng sữa đi vào, bức màn được kéo lại một nửa, ánh sáng mỏng manh từ bên ngoài truyền vào trong gian phòng, trên giường được phủ bởi ánh mặt trời, Vệ Kiều đang tựa ở đầu giường, sắc mặt ẩn ẩn so với vừa rồi càng thêm nhợt nhạt, Thập Nhất đặt sữa trên tủ đầu giường, nói với Vệ Kiều: "Ngài có muốn uống chút sữa hay không?"

Vệ Kiều gật đầu: "Lấy đến đây."

Vừa rồi có chút buồn ngủ, hiện tại uống ly sữa lại nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa tinh thần có thể sẽ tốt hơn một chút, Thập Nhất đưa sữa đến, thấy Vệ Kiều uống xong dùng giấy lau lau khóe môi, lại nói: "Giúp ta sắp xếp tài liệu."

Thập Nhất kinh ngạc: "Ta? Nhưng mà ta không biết."

Vệ Kiều rủ mắtxuống: "Nhìn thấy con số phía trên này sao?"

Tài liệu có tiếng Trung và tiếng Anh, nàng chỉ vào phụ âm mà nói: "Ngươi đem những thứ này để cùng một chỗ, dựa theo con số phía trên, sắp xếp lại thành một phần..."

Thập Nhất nghe âm thanh của người kia hơi thấp, căn dặn rõ ràng, nàng cúi đầu thần sắc rất nghiêm túc: "Như vậy được không?"

Vệ Kiều ho khan hai tiếng, mặt ửng đỏ lên: "Còn có bên này, đem những tài liệu có chữ này lấy riêng ra."

Nàng chỉ vào chữ ở góc trên bên phải tài liệu, Thập Nhất thoáng hiểu được, nàng gật đầu: "Ta hiểu được."

Vệ Kiều hắng giọng, dựa vào đầu giường: "Sắp xếp xong thì gọi ta."

Thập Nhất vừa ngẩng đầu chuẩn bị đáp lời, liền thấy Vệ Kiều đã dựa ở trên gối nhắm mắt lại rồi, rõ ràng là vô cùng mệt mỏi, nàng nhìn vài lần sau đó cúi đầu sắp xếp lại tài liệu, sắp xếp theo lời Vệ Kiều đã giải thích, cũng không quá khó khăn, bốn năm phần văn kiện, chỉ một lát nàng liền tìm ra được quy luật, cẩn thận sắp xếp, còn dùng kẹp kẹp lại, sau khisắp xếp thỏa đáng nàng nhìn thời giantrên điện thoại, lại nhìn Vệ Kiều, cuối cùng vẫn là không đánh thức người kia dậy.

Ngủ thêm một chút a, ngủ thêm nửa tiếng nữa, nàng liền gọi Tam tiểu thư dậy. Trong lòng Thập Nhất nghĩ như vậy, ánh mắt lại lưu luyến nhìn đến gương mặt Vệ Kiều, người này ban đầu khi mới quen chỉ cảm thấy sắc bén lại lạnh lùng, khiến người ta chỉ dám từ xa xa liếc nhìn, không dám nhìn kỹ, chỉ là khi ở chung, nàng phát hiện ra kỳ thật Vệ Kiều cũng không đáng sợ như vậy, người kia cũng có lúc mềm mại, ví dụ như hiện tại.

Có lẽ là do sinh bệnh, sắc mặt Vệ Kiều luôn có chút nhợt nhạt, nghiêng nghiêng dựa vào đầu giườngnhư vậy, đôi mắt nhắm nghiền, Thập Nhất cảm thấy dường như nhìn đến bà bà đang kể truyện xưa cho nàng, lại tăng thêm vài phần cảm giác suy yếu, ánh mắt nàng dần dần trở nên lớn mật phóng túng, nhìn kỹ ngũ quan Vệ Kiều, ánh mắt lướt xuống, rơi vào cần cổ của người kia, trắng nõn, thon dài, xương quai xanh một nửa ẩn vào trong quần áo, một nửa lộ ra bên ngoài, tinh tế xinh đẹp không nói nên lời, Thập Nhất vô thức mà vươn tay ra, đặt giữa không trung, rất lâu mới kéo chăn mỏng đắp lên cho Vệ Kiều, che lêncần cổ của người kia.

Vệ Kiều ngủ vô cùng say, sau khi Thập Nhất sắp xếp xong liền ngồi xuống cái ghế cạnh giường, nàng không dám loạn di chuyển, sợ phát ra tiếng vang quấy rầy Vệ Kiều nghỉ ngơi, ngồi thêm vài phút điện thoại liền rung lên, nàng cả kinh, theo bản năng mà nhìn về phía Vệ Kiều, thấy người kia vẫn say ngủ trong lòng mới thả lỏng.

Là tin nhắn của Đỗ Nguyệt Minh, nhắn cho nàng vài tấm hình, đều là ảnh Đỗ Nguyệt Minh chụp chung vớiThập Nhị, còn có một tập tin nhỏ, Thập Nhất nhấn mở, trong phòng tức khắc truyền đến thanh âm của Đỗ Nguyệt Minh, nàng vội nhìn về phía Vệ Kiều, hạ thấp âm thanh.

"Đến đây, Ti Ti, chào hỏi ân nhân cứu mạng Thập Nhất a di của ngươi, nói cho nàng biết ngươi đã về nhà."

Trong video Thập Nhị đang vui vẻ chạy nhảy, bỗng nhiên cả cái đầu tiến đến trước màn hình, Thập Nhất nhìn thấy không khỏi mỉm cười, khi Vệ Kiều mở mắt ra liền nhìn bộ dạng Thập Nhất cười nhẹ trước màn hình, đuôi lông mày cong lên, trong mắt như có ánh sao, cười rộ lên bên khóe miệng có một đồng tiền nho nhỏ, không cần trang điểm, bờ môi hồng nhạt, khóe môi nâng lên thành một đường cong, khoảng cách giữa hai người không xa, nàng còn có thể nghe được trong điện thoại của Thập Nhất truyền đến thanh âm: "Ti Ti, gọi Thập Nhất a di."

Là Đỗ Nguyệt Minh, cùng chú chó kia.

Vệ Kiều không biết nghĩ đến cái gì, nàng bình tĩnh nhìn sườn mặt Thập Nhất, đôi mắt đen như mực, thâm sâu, thật lâu sau ánh mắt rủ xuống nhẹ nhàng hắng giọng một cái, Thập Nhất nghe được thanh âm liền quay đầu, vừa để điện thoại xuống vừa nói: "Tam tiểu thư, ngài tỉnh rồi?"

"Ân." Vệ Kiều thấy bộ dạng cẩn trọng như vậy của nàng lại nhịn không được mà nói thêm một câu: "Bị điện thoại của ngươi đánh thức."

Truyện convert hay : Cuồng Thiếu Trở Về
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện