Triền Miên Sau Ly Hôn

Sao có thể nói quên là quên được


trước sau

Advertisement
Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở, Lương Hạnh ngồi đó đợi mấy phút nhưng cũng không có ai gọi tới nữa.

Cuối cùng cô vẫn cắn răng khóa máy, kéo chăn lên nằm xuống giường.

Nhưng cô cũng không hiểu là do trong lòng cảm thấy mất mát hay bị gì đó mà nhất thời không còn buồn ngủ nữa. Lương Hạnh tắt đèn trằn trọc một hồi cũng không ngủ được, thính lực cũng trở nên nhạy bén hơn nhiều, dường như ngay cả tiếng sáo trúc ở cổng chung cư cô cũng nghe rõ mồn một.

Đồ vô lại!

Cô thầm chửi người đàn ông kia vô số lần, sau đó ôm Xuyến Chi vào lòng, nhắm mắt lại ép bản thân phải ngủ.

Sáng hôm sau mẹ Lương thấy cô thì ngây người một lúc: "Con sao vậy, có phải tối qua ngủ không ngon không? Chẳng lẽ tối qua nửa đêm Xuyến Chi tỉnh giấc quấy rầy con?"

Lương Hạnh không có tinh thần gì cào cào tóc, lắc đầu nói: "Con bé không có tỉnh giấc, con ngủ rất ngon..."

Nếu không vì cuộc gọi cuối cùng của tên khốn kia thì chắc chắn cô ngủ rất ngon.

Gọi điện thì gọi điện nhưng gọi đến rồi mà cả buổi cũng không nói câu nào hại cô suốt cả đêm thức rồi ngủ, ngủ rồi thức trong đầu toàn là gương mặt của anh ta.

Được rồi, cô thừa nhận cô rất để ý.

Người đàn ông yêu ba năm sao có thể nói quên là quên được.

"Đôi mắt sưng phù này của con là do nằm mơ đi cắt hai mí đấy à?" Mẹ Lương lạnh lùng vạch trần cô.

"..."

Lương Hạnh nghẹn họng, xoay người trốn về phòng ngủ: "Xuyến Chi, hẳn là đã dậy rồi, con đi thay quần áo cho con bé."

Ăn xong bữa sáng, cô dùng nước nóng đắp mắt sau đó trang điểm nhẹ, lúc này khí sắc thoạt nhìn cũng đỡ hơn một chút.

Lương Hạnh nhìn đồng hồ đang muốn gọi điện thoại cho Hướng Hoành Thừa thì vừa lúc bên kia cũng gọi tới.

"A lô, đàn anh, anh tới chưa?"

Bên kia điện thoại, Hướng Hoành Thừa áy náy đáp: "Hạnh, xin lỗi, anh chưa kịp nói cho em biết, năm giờ sáng nay anh nhận được nhiệm vụ gấp, bây giờ anh đã rời khỏi Nam Thành rồi, khoảng trưa mới có thể trở về. Có điều anh đã thông báo cho dì giúp việc qua chỗ em rồi, đợi lát nữa em giao Xuyến Chi cho dì ấy giúp anh nhé."

Lương Hạnh ngớ ra: "Dì giúp việc? Không phải anh không thuê người giúp việc sao?"

Cô nhớ ra trước đây anh có nói, anh đã mời mấy người giúp việc về chăm sóc Xuyến Chi nhưng ai cũng bị Xuyến Chi cắn bị thương, bây giờ anh cũng không dám mời nữa chỉ có thể lúc nào cũng dẫn con bé theo bên cạnh.

"Là dì giúp việc cuối cùng kia, anh nhờ bà ấy giúp anh chăm sóc con bé nửa ngày."

Lương Hạnh còn chưa kịp nói thì mẹ Lương ở bên cạnh nghe được liền cau mày: "Vậy cũng không được, nếu đã nghỉ việc rồi thì làm sao có thể tùy tiện giao con bé cho bà ta nữa chứ? Như vậy đi, nếu con không có thời gian thì dì giúp con trông coi con bé, dù sao dì ở nhà cũng rảnh rỗi."

Lương Hạnh liếc nhìn Xuyến Chi, cảm thấy anh làm như vậy không thích hợp lắm: "Nếu anh yên tâm thì để mẹ em chăm sóc con bé nhé, buổi chiều anh qua đó bé, không cần làm phiền người giúp việc kia đâu, lỡ như lát nữa con bé cắn bà ta bị thương thì không phải sẽ phiền phức hơn sao?"

Hướng Hoành Thừa im lặng một hồi rồi ngập ngừng nói: "Có phiền dì và em không? Xuyến Chi không biết nói chuyện, rất khó chăm sóc."

Lương Hạnh cũng sực tỉnh, nhớ tới Xuyến Chi có chứng tự không nói chuyện, người khác cũng khó mà
Advertisement
hiểu cô bé muốn gì, sợ một mình mẹ Lương chăm sóc không nổi, cô hơi cau mày suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Không bằng... em dẫn con bé đến công ty, em có phòng làm việc riêng ở đó, con bé ở bên cạnh em sẽ ngoan hơn một chút, không khóc không ầm ĩ. Buổi chiều anh cứ đến thẳng công ty em rước con bé là được rồi."

"Nhưng em..."

Lương Hạnh sợ anh lại tiếp tục do dự, cô cười nói: "Sư huynh, em không kịp giờ rồi, em phải sửa soạn trước một chút, lát nữa nói với anh sau."

Dứt lời, Lương Hạnh cúp điện thoại, sau đó sờ nắn gương mặt của Xuyến Chi, cười híp mắt nói: "Hôm nay con theo dì đi làm được không?"

Mẹ Lương hơi lo lắng nhìn cô: "Con mang theo con bé đi làm, cấp trên con có nói gì không?"

Lương Hạnh mặc áo khoác cho đứa bé, lạnh nhạt nói: "Sau này con sẽ giải thích với bọn họ, nếu không để con bé ở nhà, có một mình mẹ chăm con bé con cũng không yên tâm."

"Vậy một mình con..." Mẹ Lương nhìn xuống bụng cô.

Tương đương với việc một mình cô mang theo ba đứa bé, nếu lỡ như trợt té, hoặc bị đụng trúng sẽ hù chết bà.

Lương Hạnh ngẩn ra, sờ vào bụng sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười hạnh phúc nói với bà: "Không sao, con sẽ chú ý."

Bên trong công ty khoa học kỹ thuật Doanh Tín, đồng nghiệp công ty nhìn thấy Lương Hạnh dẫn theo một đứa bé xinh xắn đi vào, bọn họ đồng loạt trợn tròn mắt.

"Chị Hạnh, đây là con gái cưng của chị à?"

"Đứa bé thật đáng yêu! Để chị ôm một cái nhé."

"Giám đốc Lương, có cần lì xì không?"

"..."

Nhìn mấy bàn tay đang lần lượt đưa về phía này Lương Hạnh cạn lời, tiếp theo đó cô ôm con bé bảo vệ trong lòng, trợn mắt nhìn mọi người: "Đừng làm con bé sợ, con bé có chứng tự kỷ sợ người lạ, hơn nữa đây là con gái của bạn tôi, hôm nay anh ta không có thời gian nên tôi giúp anh ta trông chừng con bé một lát."

Mọi người ngẩn người nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Ai ôi, chị Hạnh à, nếu như chị không có thời gian thì bọn em đến giúp chị chăm sóc con bé cũng được." Có người chân chó cười nói. "

"Chỗ của em cũng có rất nhiều đồ ăn vặt, lát nữa em sẽ đưa cho con bé."

"Được rồi, mấy thứ thực phẩm rác rưởi của cô vẫn nên đừng gieo vạ cho trẻ con đi, chị Hạnh em có thể xem phim hoạt hình với con bé."

Lương Hạnh: "..."

Rốt cuộc cấp dưới trong phòng cô đều là những người không đứng đắn cỡ nào chứ? Bình thường cũng đâu thấy bọn họ nịnh nọt như vậy chứ.

"Được rồi, tôi thay mặt con bé cảm ơn mọi người thay con bé nhưng mọi người vẫn đừng nên đến gần con bé thì hơn, nếu con bé cắn mọi người bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm với mọi người đâu đấy."

Cô buồn cười vẫy tay, dặn dò vài câu xong thì mang theo Xuyến Chi đi vào phòng làm việc của cô.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện