Trêu Chọc

Chương 35


trước sau

Advertisement
Bạc cô nương thật không nghĩ tới Kỷ tiên sinh cũng có thể quang minh lỗi lạc như vậy, dõng dạc dùng thành ngữ để biểu lộ ý đồ gây rối, tưởng tức giận đến mức không đứng dậy được mà còn bị anh chọc cho cười, tay nắm lấy một miếng thịt trên ngực anh: “Giao hòa cái đầu anh ấy!”

Kỷ Lan một bên thở ra một luồng khí lạnh, một bên cười anh tuấn: “Khụ, khụ, vậy chúng ta nước chảy thành sông được không?”

Bạc Hà lại phốc cười ra, lại không chịu nói được.

Tâm tình Kỷ Lan nhộn nhạo, nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói cũng hơi mềm ra, “Được không?”

“Không tốt.”

“Anh đặc biệt nhớ.”

“Nhớ cái khác đi.”

“Không nghĩ khác, anh nghĩ cùng em…” Kỷ tiên sinh làm một bộ dạng “em biết”.

“Đừng nghĩ.”

“Chỉ không được hy vọng.”

“Đi, vậy anh hy vọng đi.” Bạc cô nương làm bộ anh tùy ý, em mặc kệ thế nào.

“Ừ, anh không muốn hy vọng, chủ yếu là muốn thực hành.”

Bạc cô nương liếc anh một cái, “Từng thực hành rồi sao?”

Kỷ tiên sinh “…”

“Nghe nói thực hành 1 lần là thực hành cả đời.”

“…”

“Còn muốn không?”

“Không muốn.”

Kỷ Lan nản. Đúng lúc này, di động lại không thức thời vang lên. Anh tức giận đứng lên, quàng qua chiếc áo tắm rồi đi nhận điện thoại.

Bạc Hà chợt nghe thấy tiếng anh kêu kinh dị “Hả” một tiếng, sau đó nói vào di động: “Đã về rồi?”

Cúp máy, Kỷ Lan quay mặt lại, kích động nói: “Bố mẹ anh về rồi.”

Bạc Hà sửng sốt, lập tức căng thẳng. “Ở sân bay.”

“Đã về nhà rồi.”

“Hả!”

Bạc Hà cũng cuống quít đứng lên từ trong nước, mặc áo tắm đi vào trong phòng.

Bố mẹ Kỷ Lan nói tết Âm lịch mới về thì cô đã biết từ sớm, nhưng cụ thể là ngày nào thì cô không hỏi mà Kỷ Lan cũng không rõ ràng lắm. Hai người đều không nghĩ đến ngày hôm nay họ sẽ về.

Kỷ Bá Sơn cùng Lý Nham đã nghe được bạn gái Kỷ Lan ở nhà mình từ sớm, do ông nội nói. Ý của bọn họ chính là tập kích bất ngờ.

Kỷ Lan cùng Bạc Hà ăn mặc chỉnh tề, vội vàng lái xe về nhà. Tim Bạc Hà bắt đầu nhảy loạn lên, hoàn toàn là vẻ con dâu xấu gặp bố me chồng. Cô bắt đầu nghĩ phòng ngủ cũng chưa dọn, tất cả trong phòng vệ sinh vẫn ổn chứ. Cô còn đặc biệt hối hận, đáng ra vừa tháo bột xong thì phải về nhà luôn, chưa kết hôn lại còn đến ở nhà người ta, thật sự là không tốt lắm, nếu bố mẹ Kỷ Lan là người bảo thủ, chị sợ đã có vài phần kiêng dè với mình, cho rằng mình không có tự ái.

Trong lòng Kỷ Lan cũng nghĩ, thật là tốt quá, chờ bố mẹ gặp mặt bố Bạc Hà, hai người vừa lòng là có thể bàn chuyện kết hôn được, có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ, danh chính ngôn thuận thủy nhũ giao hòa.

Bạc Hà không yên lòng, dụt dè hỏi Kỷ Lan: “Bố mẹ anh có tốt không, họ thích con gái như thế nào?”

Kỷ Lan gãi đầu: “Nói thật, anh cũng không biết họ thích dạng con gái như thế nào, bởi vì anh cũng chưa từng đưa bạn gái về cho hai người họ xem mặt, em là người đầu tiên.”

“Không phải anh đã từng quen với hai người bạn gái sao.”

“Đúng vậy, nhưng lúc ấy bố mẹ anh đều ở nước ngoài, không có cơ hội gặp các cô ấy. Nhưng mà ông nội anh không thích Đỗ Hiểu Kha, cảm thấy cô ấy hơi ầm ỹ. Anh đoán, mắt nhìn của bố anh cùng ông nội cũng không khác nhau lắm, nhưng mà mẹ anh thì khó mà nói được, đây là nữ đồng chí nhìn nữ đồng chí, luôn hà khắc, huống hồ cùng là con dâu lại có quan hệ rất kỳ lạ.”

“Này, Kỷ Lan, anh đừng làm em sợ, bây giờ em rất lo lắng đó, hẳn là ngày hôm qua em nên về nhà rồi, nói như vậy em còn có thể chuẩn bị tốt.”

“Chuẩn bị cái gì, đơn thuần trong sáng như vậy, hẳn là muốn cưới.”

“Nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt, em cũng muốn chuẩn bị quà.”

“Không cần chuẩn bị, bọn họ không để ý đâu, chỉ muốn nhìn em một chút thôi.”

Bạc Hà hít sâu một cái: “Vẫn lo lắng, tim đập nhanh lắm.”

Kỷ Lan cười tà, với một bàn tay lại: “Để anh sờ.”

Bạc Hà nào để anh sờ nơi đó, lập tức chặn lại ma trảo của anh.

Hai người về nhà, Kỷ Bá Sơn cùng Lý Nham đang ở sô pha trong phòng khách nói chuyện với ông nội.

Bạc Hà vội vàng cười chào hỏi.

Kỷ Bá Sơn cười gật đầu: “Đến ngồi đi, đừng khách khí.”

Lý Nham mặt mang cười, nhưng ánh mắt giống như là đang kiểm tra, từ chân tóc Bạc Hà xem xuống dưới, một tấc không chừa, không buông tha đến một chi tiết nhỏ không đáng kể. May mắn, diện mạo Bạc Hà dịu dàng, điềm tĩnh, khí chất đoan trang hiền thục, nhìn không ra tật xấu gì, nhưng lúc Bạc Hà cất môt bước, Lý Nham cảm thấy ấn tượng đầu tiên xuống dốc không phanh, cô gái này lại là người què!

Chân Bạc Hà mới bỏ thạch cao, nhưng đi đường vẫn không dám dùng sức, cho nên đi hơi cà nhắc.

Căn bản Lý Nham không biết chuyện Bạc Hà bị gãy xương cho nên ngay lập tức bị một chật nước lạnh hắt cho. Trong lòng bà khó chịu, cố gắng kiềm chế để không phát hỏa lúc này hay là lật mặt. Nhưng mà tươi cười cũng không nhìn được. Con ở trong mắt bà có khuyết điểm? Một tay bà nuôi lớn đương nhiên phải là một người đàn ông hoàn hảo, trong lòng bà thậm chí còn hâm mộ con dâu, có được chuyện tốt như vậy, có thể cưới một người chồng như Kỷ Lan. Bà cảm thấy người có thể tương xứng với Kỷ Lan không phải là Tây Thi thì cũng là Điêu Thuyền, dù thế nào cũng không thể là một người què được.

Lý Nham vừa kìm lửa giận lại nhìn thấy ông nội còn cười tủm tỉm nói chuyện cùng với Bạc Hà, bộ dáng thích mà không được. Một già một trẻ này làm sao vậy, bà thật sự là hối hận, mình nên trở về sớm một chút. Cả ngày đều nghe ông nội với Kỷ Lan kể Bạc Hà tốt như thế nào, bà thấy thật khó để cả lớn cả bé nhà này đều thích, khẳng định là cô nương gặp người người thích, ai biết lại là như vậy.

Kỷ Bá Sơn cũng hơi buồn bực, trong lòng cũng không thoải mái lắm, nhưng mà đàn ông thôi, rốt cuộc cũng cho qua, bỏ ý nghĩ trong lòng đi. Nhìn Bạc Hà tao nhã, nhàn tĩnh liền tự an ủi lòng mình, quên đi, cho dù không tốt cũng là Kỷ Lan thích, chỉ cần là người tốt là được rồi.

Lý Nham thật ra vô tâm phụng bồi, tâm phiền ý loạn nói: “Bố, con cùng Bá Sơn lên lầu tắm rửa rồi ngủ một giấc, đợi lát nữa thím Vu làm xong cơm thì bố bảo Kỷ Lan lên gọi bọn con một tiếng.”

Kỷ lão gia thấy sắc mặt của bà không tốt, còn tưởng bà bị lệch múi giờ vội nói: “Được, đi đi.”

Lên lầu, Lý Nham đóng cửa lại, bắt đầu nổi bão: “Ông nói Kỷ Lan còn trẻ người non dạ, mắt nhìn người thật không tốt. Nhưng bố cũng đã có tuổi rồi mà cũng không nhìn kỹ, sao lại chọn một đứa con gái như vây, vậy mà bố suốt ngày nói con bé tốt lắm, mắt kiểu gì vậy, tôi, tôi kiên quyết không đồng ý.”

Kỷ Bá Sơn giữ lại miệng bà nói: “Nhỏ giọng thôi, đừng để mọi người nghe thấy được.”

“Tôi muốn họ nghe thấy đấy.”

“Này, bà không thể như vậy. Chờ con bé về đã rồi chúng ta hỏi lại Kỷ Lan, đừng khóc lóc om sòm nữa.”

“Lão Kỷ, tôi chỉ có một đứa con trai như vậy, mong ngóng từ tận Mỹ về đây xem mặt con dâu, vậy mà lại là một người què, ông nói xem lòng tôi có thể vui được sao, tôi không phát hỏa ở đấy là đã nể tình nhau lắm rồi.”

“Này, này, tốt rồi, bớt giận, việc này để buổi tối nói sau.”

Hốc mắt Lý Nham đã đỏ, thở phì phì nằm phịch trên giường, hai hàng nước mắt bắt đầu chảy ra thấm xuống gối.

Kỷ Bá Sơn thở dài, “Tôi đi tắm trước, bà nghĩ thoáng đi.”

Lý Nham hét lớn: “Tôi nghĩ không ra.”

Một tiếng sư tử Hà Đông rống lên, Kỷ Lan ở dưới nhà cũng nghe thấy được. Ba người đều sợ run lên một chút.

Ông nội nói: “Kỷ Lan, anh đi xem mẹ anh thế nào rồi? Lúc xuất ngoại cũng là lúc tiền mãn kinh, nay cũng đã nhiều năm rồi, còn chưa hết?”

Kỷ Lan ừ một tiếng liền lên lầu.

Lý Nham vừa thấy con, lập tức ngồi dậy, kéo cánh tay anh đi đến bên giường: “Mắt con nhìn thành như vậy a, chọn ngàn tuyển vạn, cuối cùng lại tìm một người què. Anh muốn tức chết mẹ à.”

“Mẹ nói cái gì vậy, không phải thế, cô ấy bị rạn xương, vừa tháo thạch cao chỉ khập khiễng một chút thôi.”

Lý Nham giật mình: “Thật sự?”

“Đương nhiên là thật, ông nội chưa nói sao?”

“Không.”

“A, con nghĩ ông đã nói với bố mẹ rồi, chắc ông cũng nghĩ con đã nói trước.”

“Hai người.” Lý Nham chỉ vào con, bất đắc dĩ thở dài, sau đó vẫy tay nói: “Tức giận, sợ bóng sợ gió một hồi. Mẹ nghĩ đến suýt định diễn một hồi đại chiến gia đình, mẫu tử trở mặt.”

“Ai u, mẹ, mẹ nên nghỉ ngơi đi. Bây giờ đang tuổi mãn kinh, cũng đủ tuổi tồi, sao tính tình môt chút cũng không thay đổi, vẫn nóng nảy như vậy.”

“Mẹ anh có thể không gấp sao. Tốt lắm, bây giờ không có việc gì nữa, anh xuống đi, con bé trông cũng không tệ lắm, da trắng, con cái sau này cũng rất đẹp.”

“Đương nhiên, mắt nhìn của con rất tốt mà.”

Kỷ Lan dàn xếp xong với Kỷ phu nhân, đi xuống lầu liền kể hiểu lầm này với Kỷ lão gia và Bạc Hà, cả hai người đều nở nụ cười.

Kỷ lão gia nói: “Bảo sao mà sắc mặt mẹ anh lại kém như vậy.”

Bạc Hà cảm thấy bố mẹ Kỷ Lan đã về, mà mình còn ở đây thật không tiện, liền nói: “Kỷ Lan, anh giúp em dọn dẹp một chút, buổi tối em muốn về.”

“Sao em lại muốn về, chân em vẫn chưa khỏi hẳn, đi cầu thang cần nhiều lực.”

“Nhưng bố mẹ anh về rồi, em ở đây cũng không tiện.”

Kỷ ông nội nói: “Phòng tầng 2 còn đủ, đằng sau còn có một phòng khách, con ở đó đi, đây là nhà con, con còn muốn đi đâu? Chờ ngày mai, chúng ta cùng bố con ăn cơm, định chuyện, vừa vặn Tết Âm lịch này bố mẹ Kỷ Lan ở đây, thuận tiện tổ chức hôn lễ luôn.”

Bạc Hà vội vàng nói: “Ông nội, như vậy thì gấp quá.”

“Không gấp, con với Kỷ Lan quen nhau cũng đã hơn nửa năm, tâm đầu ý hợp cũng không cãi cọ, đều lớn cả rồi, ông chờ bế chắt trai từ lâu rồi,” Nói đến đây, lão nhân lại ôm cánh tay cười cười, dựa vào sô pha, “Gia đình 4 thế hện là hạnh phúc của đời người a.”

Kỷ Lan cùng Bạc Hà đều bị lão nhân gia chọc cười.

Bởi vì muốn để Kỷ Bá Sơn với Lý Nham có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, tới 9 giờ cả nhà mới ăn cơm. Ăn cơm xong, người một nhà lại ngồi nói chuyện phiếm, thời gian đã khuya, Bạc Hà cũng ngại nói chuyện về nhà, liền ngủ lại ở lầu 2.

Bạc Hà vừa nằm xuống, chợt nghe tiếng cánh cửa mở nhẹ, sau đó một cái bóng đen nhanh chóng tiến vào, lập tức đóng cửa lại.

Bạc Hà biết là Kỷ Lan, liền cười nói: “Sao không nhón bước, đi bằng mũi chân thôi?”

Kỷ Lan cười hắc hắc, làm động tác mãnh hổ xuống núi, bổ nhào lên giường, sau đó nhấc chăn lên, một miếng mè xửng dán lên người Bạc Hà.

Bạc Hà lập tức rơi vào một vòng tay nóng bỏng, siết chặt lên từng nơi dù nên hay không nên siết, Bạc Hà hơi thẹn thùng, “Này, anh làm sao vậy.”

“Muốn kết hôn, hưng phấn, ngủ không được.”

Bạc Hà vừa nghe xong, trong lòng thật ngọt ngào, không tàn nhẫn đuổi anh đi.

Kỷ Lan tận dụng mọi cơ hội, ôm chặt Bạc Hà thành một khối, hận không thể như vậy mãi. Bạc Hà bị anh ôm đến mức không thở được, liền đẩy nhẹ anh, tay chạm vào cơ thể nóng bỏng của anh.

“Sao anh không mặc quần áo.”

“Anh có mặc mà.”

Mặt Bạc Hà nóng lên, có vẻ anh cũng chỉ mặc cái quần đùi.

Kỷ Lan ôm cô một lúc, liền cúi người hôn xuống, dịu dàng liếm lấy môi cô, tay chậm dãi tiến từ lưng lên ngực cô, nắm lấy bầu ngực đẫy đà, nhẹ nhàng vuốt ve, lần đầu tiên Bạc Hà bị người khác vỗ về, trêu chọc như vậy, tim đập thình thịch từng hồi.

Anh không nghĩ cô gầy như vậy mà ngực lại rất đầy đặn, một tay không nắm hết được. Càng không thể nắm hết lại càng muốn nắm toàn bộ, anh dùng chút lực, một bên vuốt ve, một bên dán lên chặt chẽ, giờ phút này áo ngủ của cô lại trở thành một chướng ngại sát phong cảnh, lòng anh như lửa đốt, hận không thể dùng một mồi tâm hỏa đốt trụi cái áo ngủ này đi.

Da thịt trần trụi, hô hấp của anh phả trên mặt, trên cổ Bạc Hà, khiến cô ngứa ngáy, mềm ra, ham muốn hai mươi mấy năm yên lặng bị anh trêu chọc như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô…
Sắp kết hôn lại yêu thương lẫn nhau, hai người cẩn thận đã lâu, giờ phút cả hai đều khó cầm lòng nổi, Kỷ Lan tháo nút áo ngủ của cô, hai tay hướng vào trong.

Ở bên trong áo ngủ không mặc áo con, ngực tròn đầy ở trong lòng bàn tay anh làm thế nào cũng vẫn cảm thấy vuốt ve chưa đủ. Kỷ tiên sinh trùm kín chăn, cúi người hôn lên, đầu tiên hôn sâu trên bờ môi cô, sau tiền dần đến đỉnh núi, tiện đường ngắt lấy quả anh đào ngọt lành.

Nơi mẫn cảm nhất chưa từng bị ai chạm vào, chứ đừng nói đến bị ngậm trong miệng liếm mút, Bạc Hà bị kích thích đến toàn thân đều mềm nhũn, mọi giác quan đều như chỉ hướng tới nơi mẫn cảm đó, cô theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng thân thể lại không nghe theo sự chỉ huy của lí trí, mặc Kỷ tiên sinh sở tác sở vi.

Anh vùi mặt chôn trên ngực cô, tham lam hưởng thụ hương vị ngọt ngào kia, thân dưới như muốn trướng nóng lên. Thuận thế anh ghé hẳn lên trên người cô, đầu gối muốn chen vào giữa hai chân, ý muốn tách hai đùi cô ra.

Tuy rằng chưa từng có kinh nghiệm, nhưng bản năng của cô biết anh muốn làm gì, kẹp chặt hai chân lại, thấp giọng nói: “Không được, anh sờ sờ là được rồi, còn muốn gì nữa?”

Bạc Hà đến tuổi này còn thủ thân như ngọc đương nhiên sẽ không nhất thời mất kiềm chế mà đầu hàng, cô cảm thấy chỉ cần cho Kỷ tiên sinh một ngụm nước để đỡ khát là được rồi.

Kỷ tiên sinh quyết đoán nói: “Anh muốn em.”

Bạc cô nương không khách khí từ chối: “Không được, anh đợi thêm một đoạn thời gian nữa.”

“Em thử sờ mà xem anh đã nhịn không được rồi!”

Kỷ tiên sinh cảm thấy chính mình đã gần như bùng nổ, nhưng cô gái dưới thân này lại hoàn toàn không hiều được khát vọng của anh, bày ra bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục làm cho anh chết khát cũng không thể ra tay.

Kỷ tiên sinh nói là làm, anh lôi kéo tay cô đi xuống phía dưới, muốn cho cô xem anh không phải đang nói quá.

Bạc Hà vội vàng thoát khỏi tay anh, giãy giụa không ngờ động phải một cây lửa nóng bỏng.

Bạc cô nương luôn luôn xấu hổ, lúc mới lớn một lần đi vào trong khoa tiết niệu trong bệnh viện nhìn thấy mấy người đàn ông đang nằm viện, tưởng như bị dọa cho chết ngất, để lại trong cô không ít sợ hãi trong lòng. Sau này trên mạng cô cũng không ít lần bắt gặp những hình ảnh trẻ con không nên xem đều tự giác che mắt lại, không chịu được thì cũng chỉ liếc mắt xem một chút, sống đến 27 năm, đây vẫn là lần đầu tiên chạm vào hiện vật thực, cô vừa thẹn thùng vừa sợ hãi, cảm thấy thứ hung khí này chỉ một chút thôi sẽ làm thương tổn cô, chết không toàn thây, hai chân giống như gắn chặt một chỗ quyết không để cho Kỷ tiên sinh chen vào.

Cô quyết tâm chỉ cho Kỷ tiên sinh đụng chạm sờ mó một chút thôi, dù có chết cũng không bỏ thành. Nhưng Kỷ tiên sinh toàn thân lửa bỏng bị một mình cô châm lên, thời điểm mấu chốt cô lại kiên quyết kháng cự, thật sự bị cô tra tấn đến muốn phát điên, hầm hừ trên người cô khẽ cắn một chút.

Bạc Hà kêu khẽ một tiếng, thanh âm nũng nịu khiến cho cô nghe xong cũng thấy run sợ, cái loại thanh âm rên rỉ mền nhũn của những cô gái lẳng lơ này làm cô xấu hổ vô cùng.

Nhưng đối với Kỷ tiên sinh mà nói tiếng kêu này thật sự chính là lửa cháy đổ thêm dầu, anh hận không thể làm cho cô ở dưới thân anh mà kêu nguyên cả một đêm, muốn ngay lập tức mở cuộc tập kích mới.

Bạc cô nương thủ thành vững như núi, Kỷ tiên sinh dùng đủ loại vuốt ve hôn môi cầu xin lại khiêu khích, cô lại hoàn toàn không buông xuôi, giống như tùng, trúc trên đồi hiên ngang dù gió thổi thế nào cũng không suy chuyển.

Hai người ở trên giường giằng co mấy trận, Kỷ tiên sinh vẫn chỉ dậm chân ngoài cửa thành bồi hối, hai chân thon dài của Bạc cô nương chết cũng không chịu mở ra, quyết tâm không cho kẻ trộm lẻn vào.

Nếu chỉ nói về thể lực, cô đương nhiên không phải là đối thủ của Kỷ tiên sinh nhưng Kỷ tiên sinh lại không thể dùng sức mạnh, hết dụ dỗ lại cầu xin nhưng tại thời điểm mấu chốt Bạc cô nương lại vững tâm như bàn thạch, giống như Lí Mạc Sầu máu lạnh vô tình, cứng rắn làm cho Kỷ tiên sinh hết cứng lại mềm mại, mềm mại lại cứng, mây mưa mấy độ xuân thu… Cuối cùng vẫn là Kỷ tiên sinh đầu hàng, anh muốn nhanh bị điên rồi.

Lại nói nữa, bởi vì vận động lâu dài, phòng cách vách, vợ chồng Kỷ Bá Sơn cũng không sao ngủ được, một chút lại nghe thấy tiếng ép buộc từ phòng bên cạnh.

Kỷ Bá Sơn thầm nghĩ, thằng oắt này thể lực thật là tốt.

Lý Nham trong lòng lại thương con, cảm thấy anh ban ngày ở công ty, tối về nhà lại còn muốn chinh chiến đến nửa đêm, như vậy là không được.

Hôm sau khi rời giường, Kỷ Lan thấy trên cằm có mụn, cạo râu không cẩn thận chạm vào, hét to một tiếng.

Lúc xuống nhà ăn cơm, Lý Nham thấy con vẻ mặt ủ rũ, mắt lại thâm quầng, đau lòng nhưng đành nhẫn nhịn vì thể diện, nói: “Tuổi trẻ sức lực dồi dào cũng không nên miệt mài quá độ, nên tiết chế một chút.”

Kỷ Lan cầm đũa không biết nên nói là vui hay buồn, thật sự là oan uổng mà, đành yên lặng nuốt hận vào trong.

Bạc Hà ngồi một bên mặt nhanh chóng đỏ lựng, cảm thấy đúng là mẹ anh ở nước Mĩ lâu năm, rất thoáng, trực tiếp làm cho cô không thích ứng kịp, nhưng cũng không thể giải thích.Tóm lại, hai người đều cảm thấy chính mình thật oan khuất.

Kỷ Lan vừa đi làm, Bạc Hà nhanh chóng về phòng sửa soạn đồ đạc, đồ đạc vốn cũng không nhiều, một lúc đã thu dọn xong hết, cô xin phép người lớn trong nhà đi về.

Bạc Hà cảm thấy chính mình còn ở lại, tình hình chiến trận tối nay so với hôm qua nhất định còn gay go hơn, hơn nữa dự cảm được tối nay cô nhất định thất thủ nên 36 kế, kế chuồn hơn cả.

Ông nội anh muốn giữ cô lại cho rằng Bạc Hà bây giờ mà quay về cũng là làm điều thừa thãi, quả thực chính là tự làm khổ mình, vài ngày nữa sẽ kết hôn, chạy qua chạy lại thêm phiền.

Lý Nham lại không giữ cô lại, bà nghĩ, gần đến ngày hôn lễ nhất định rất bận rộn, Kỷ Lan nếu như buổi tối bị cô ép buộc, ban ngày lại chạy đông chạy tây chuẩn bị hôn lễ, nhất định không suy sụp mới lạ, vì đau lòng con, bà cũng muốn Bạc Hà về nhà vài ngày, cho anh thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.

Vì vậy, bà đưa ra đề nghị cùng Kỷ Bá Sơn đưa cô về thuận tiện đến gặp Bạc Dự, hai nhà cũng nên gặp mặt nói chuyện một chút.

Ông nội anh nghe vậy mới thả người về.

Bạc Hà chỉ đường, Kỷ Bá Sơn trực tiếp lái xe đưa cô về.

Bạc Hà đã gọi điện thoại trước cho Bạc Dự. Bạc Dự nghĩ nhà thông gia muốn đến bàn chuyện hôn nhân liền vô cùng lo lắng, ông thấy gia thế nhà Kỷ Lan như vậy, cha mẹ lại đã định cư ở nước ngoài chắc chắn là những người vô cùng giỏi giang, mắt nhìn người nhất định sẽ rất cao. Ông chỉ là một người dân bình thường, không có văn hóa, không có địa vị, chỉ là một công nhân viên chức bình thường sợ làm con gái mất mặt, ảnh hưởng đến hình tượng con gái trong mắt bố mẹ chồng tương lai vì thế sau khi nhận được điện thoại như tiến vào trận đánh lớn.

Trong khoảng thời gian Bạc Hà không ở nhà, ông sửa sang lại nhà cửa một lượt, quét tước không nhiễm một hạt bụi, chính mình cũng thay một bộ quần áo tươm tất nhất, chờ nhà thông gia đến.

Kỳ thật những điều Bạc Dự lo lắng tất cả đều là dư thừa. Kỷ gia cùng những người khác không giống nhau, Kỷ Bá Sơn cùng Lý Nham mong muốn tìm một nhà thông gia gia cảnh không được tốt lắm.

Những người bình thường thấy gia cảnh nhà mình dư giả hoặc có chút địa vị liền tự cho rằng gia mình đã ở vị trí rất cao rồi, nhất định phải tìm cái gia đình có hoản cảnh tương đương, môn đăng hậu đối, để tránh làm xấu mặt mình.

Nhưng Kỷ gia lại không giống như vậy, bọn họ cảm thấy gia đình mình cũng đã có đủ tiền rồi, cho nên không cần mượn đến nhà gái để làm giàu thêm cho mình nữa. Hơn nữa cả nhà cũng đã có ý định đi di dân sang Mĩ lại càng không muốn để cho Kỷ Lan làm ăn lớn trong nước, cho nên đối với việc chọn con dâu, họ thích một cô con dâu không có công việc mới là tốt nhất, chuyên tâm chăm sóc gia đình, kính già chăm trẻ, để bọn họ ở nước ngoài được yên tâm. Chờ ông nội anh cưỡi hạc về trời thì Kỷ Lan sẽ cùng vợ con xuất ngoại luôn. Để làm được như vậy nếu tìm gia đình có gia cảnh tốt, công ăn việc làm ổn định, sau này lại không muốn từ chức hoặc có tính tình đại tiểu thư, như vậy lại càng không thích hợp với gia cảnh nhà họ.

Chính vì vậy, Kỷ Bá Sơn vừa vào nhà Bạc Hà, nhìn xung quanh thấy nhà tuy nghèo khó nhưng sạch sẽ gọn gàng, một chút cũng không bất mãn ngược lại lại vô cùng vừa lòng làm Bạc Dự rất bất ngờ.

Bạc Hà mang trà lên, Kỷ Bá Sơn liền cùng Bạc Dự tán gẫu.

Bạc Dự lúc đầu còn không được tự nhiên, trong lòng có chút tự ti, lại càng không yên lòng, sau lại thấy Kỷ Bá Sơn tính tình hiền hòa, khách khí quá lại càng không được tôn trọng khách, trong lòng vô cùng vui vẻ, đối với cuộc hôn nhân này vô cùng vừa lòng.

Kỷ Bá Sơn hỏi ý kiến ông về việc hôn lễ, Bạc Dự nói: “Tất cả đều do bên nhà bên đó sắp xếp, tôi thì thấy làm đơn giản một chút là được rồi, chỉ cần hai đứa nó hạnh phúc là đủ.”

“Vậy thì chúng ta cũng bắt đầu chuẩn bị đi, tôi cùng mẹ Kỷ Lan sau Tết Âm lịch lại phải về bên kia, cho nên thời gian cũng không có nhiều, chúng ta cứ đơn giản mà làm, người nhà với nhau là chính, chờ tôi quay lại, thân thể anh tốt hơn, để Kỷ Lan mang anh đến nước Mĩ chơi.”

“Đừng khách khí, không cần để ý nhiều làm gì.” Kỷ Bá Sơn thấy hai nhà đã thống nhất ý kiến, liền để lại lễ vật, khách khí ra về.

Tiễn hai người về, Bạc Dự vô cùng vui vẻ, cười không khép được miệng, kéo tay con gái nói: “Ông trời có mắt, người tốt gặp được việc tốt, con tìm được một nhà chồng tốt như vậy, hôm nay cùng bố uống mấy chén.”

“Không được, bố không thể uống rượu.”

“Con xem lại đi, sau khi kết hôn với Kỷ Lan xong đừng quản Kỷ Lan chặt quá giống mẹ con.”

“Bố, con kết hôn như vậy có phải quá nhanh hay không.”

“Làm gì có chuyện, con cùng với Kỷ Lan quen nhau cũng được nửa năm, bạn học của con Nghiêm Vị không phải chỉ sau 2 tháng đã kết hôn rồi sao, cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Chỉ cần tìm được đúng người, nhanh hay chậm không phải là vấn đề, nếu không đúng người có ở cạnh nhau cả đời cũng không nên chuyện được. Hơn nữa, con năm nay đã 27, bố cũng nhanh bị bệnh, con có gia đình, bố cũng không còn tâm nguyện gì nữa.”

“Bố con lập gia đình nhanh như vậy, con đi bố lại ở một mình thật sự rất cô đơn.”

“Thật là, bố vui còn không kịp, con cũng không phải xuất ngoại, ở cùng một thành phố, 20 phút là tới rồi, còn không đơn giản, lúc nào cũng có thể gặp nhau. Con cũng không thể ở cạnh bố cả đời.”

“Bố nói thế nào đi chăng nữa con vẫn rất muốn ở cạnh bố.”

“Vậy mỗi ngày tan tầm đến thăm bố là được, lại cũng không vất vả.”

Bạc Hà gật đầu, ôm Bạc Dự, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng, có phần giống như lo âu trước hôn nhân.

Kỷ Lan sau một ngày đi làm mất hồn mất vía, không ngừng nhớ lại tình chiến trận căng thẳng ngày hôm qua, tổng kết kinh nghiệm nhất định phải vượt qua ải khó khăn này. Nhưng khi anh kích động về đến nhà, phát hiện thế nhưng Bạc cô nương thành tiểu yêu tinh bay về nhà mất rồi… tức chết anh mà.

Anh không nói hai lời tiến đến nhà Bạc Hà tiện đường mua không biết bao nhiều quà tặng bố vợ tương lai.

Bạc Hà nhìn thấy anh, sắc mặt trắng dã, vì nghĩ lại chuyện đêm qua. Kỷ Lan thấy cô ngượng ngùng tự nhiên trong lòng hiểu rõ. Hai người nhìn nhau đầy ái muội, không tiếng động đàm thoại, Bạc Hà nhìn thấy “sát ý” nồng đậm trong mắt anh.

Kỷ tiên sinh nghiêm trang nói: “Bạc Hà, mấy ngày này vẫn nên ở trong nhà anh thì hơn, chuẩn bị cho hôn lễ, rất nhiều chuyện đều cần hai đứa mình bàn bạc, như vậy có vẻ tiện hơn. Nói gì chăng nữa, chân em vẫn chưa khỏi hoàn toàn, em cứ đi từ tấng 5 xuống như vậy cũng không tốt cho chân đâu.”

Bạc Hà nhìn ra dụng ý đen tối dưới chiêu bài đường hoàng của anh, đương nhiên không mắc mưu tiện thể nói: “Anh tới đón em là được rồi, anh nếu lo lắng thì cõng em đi có sao đâu.”

Kỷ tiên sinh: “…”

“Hơn nữa em muốn ở cạnh bố lâu hơn một chút.”

Rốc cuộc Kỷ Lan không nói được gì, đành phải ôm cục tức ra về.

Bạc Hà tiễn anh xuống dưới nhà, Kỷ Lan thừa dịp ở dưới mái hiên mạnh mẽ ôm lấy cô, cắn vành tai cô, hung ác nói: “Chờ vài ngày nữa, anh sẽ cho em muốn sống cũng không được!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện