Tranh Tài Chi Vị

Vũ Trụ Noal Lên Sóng


trước sau

Đã đi được chín mươi chín bước. Trước mắt chỉ còn lại một bước cuối cùng, làm sao cậu ta có thể cho phép kế hoạch suốt bao nhiêu năm thất bại chỉ trong gang tấc?Cha Quân bị đau, trông thấy vẻ cầu xin trong mắt con trai nhỏ, cuối cùng quyết định mang theo bí mật kia xuống Địa Ngục. Thấy cha đã hôn mê, gọi thế nào cũng không tỉnh, Quân Bắc Ngang âm thầm thở phào.Quân Bắc Hàn vẫn đứng cách xa ba mét xem kịch, khóe miệng gợn lên ý cười châm chọc. Cùng lúc đó, Quân Bắc Cảnh cũng vội vàng chạy về nhà, phát hiện cậu cũng ở đây, không khỏi bất ngờ.“Sẽ giải thích với cháu sau. Cháu có muốn vào xem một chút hay không?” – Lục Cận Thần dùng ngón tay kẹp thuốc lá chỉ chỉ cửa phòng, còn mình thì tự đi vào phòng làm việc cách vách, chẳng kiêng dè gì mà nghe lén.Phòng ngủ và phòng làm việc của cha Quân là liền nhau, chỉ cách một một chiếc cửa mỏng manh. Ngồi trong phòng làm việc có thể nghe rõ động tĩnh phòng bên. Quân Bắc Cảnh do dự một lát, cũng đi vào theo. Thính lực của Quân Bắc Hàn hơn xa người bình thường, đương nhiên nghe thấy tiếng bước chân của hai người. Nhưng không thèm để ý, hắn ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh giường, thờ ơ mở miệng – “Tại sao bố lại nói bố có lỗi với con? Bởi vì đã mưu sát mẹ con ư?”Cha Quân đột nhiên mở mắt, bắt đầu ho khan kịch liệt. Quân Bắc Ngang miễn cưỡng đè nén hoảng hốt, vừa vỗ ngực cho cha Quân vừa quát lớn – “Anh cả anh nói bậy bạ gì thế? Mẹ rõ ràng là tự sát!”“Mày có tư cách gì gọi mẹ tao là mẹ? Mày là con của mẹ tao à?” – Quân Bắc Hàn thoải mái tựa lưng vào ghế, bắt chéo đôi chân thon dài.Khuôn mặt Quân Bắc Ngang hoàn toàn vặn vẹo, hai người nghe lén cách vách cũng không nhịn được hô hấp nhanh hơn. Máy theo dõi nhịp tim phát ra tiếng bíp dài cuối cùng rồi trở thành một đường thẳng. Cha Quân rõ ràng là bị dọa chết. Nhưng những người trong phòng đều không muốn nhúc nhích, thậm chí không thèm nhìn ông ta lấy một cái. Đến lúc này, Quân Bắc Ngang mới chịu tháo lớp vỏ ngụy trang, chậm rãi ngồi xuống trước mặt Quân Bắc Hàn, vuốt tóc ra sau đầu, để lộ khuôn mặt tràn đầy ác độc.“Sao mày biết?” “Ngón cái của mày bán đứng mày.” – Quân Bắc Hàn cười nhạo – “Ngón cái của mày ít hơn người bình thường một đốt, vừa ngắn vừa trụi lủi rất khó coi, giống như ả đàn bà kia vậy. Đây là một loại gen hiện tuyệt đối sẽ di truyền cho đời tiếp theo, nhưng tay của mẹ và Quân Hạo đều rất bình thường. Hàm ý đằng sau điều này không cần tao giải thích lại với mày nữa nhỉ?”Quân Bắc Ngang dùng sức bẻ ngón cái mình, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng cười rộ lên – “Dù mày có biết thì đã sao? Mày không làm gì được tao, nhà họ Quân này đã là của tao. À, đúng rồi, mày còn có thể giành lại tài sản của Dương Hi, còn có thể cầu xin người nhà họ Dương đến đối phó với tao. Nhưng thật đáng tiếc, chắc mày còn chưa biết, tập đoàn của nhà họ Dương hiện tại đang nhận thầu công trình đường hầm dưới đáy biển nối giữa Thiên Đảo và Thành Đô. Tập đoàn họ Quân đồng ý đầu tư cho nhà họ Dương hai tỷ, một khi nhà họ Chu rút vốn đầu tư, nhà họ Dương sẽ xong đời, hoàn toàn phá sản.”Dường như cảm thấy lời mình nói rất thú vị, Quân Bắc Ngang từ cười nhẹ biến thành cười lớn. Những ngày tháng lo sợ rốt cục sẽ rời xa cậu ta theo sự hủy diệt của tập đoàn nhà họ Dương, sao cậu ta không vui vẻ cho được? Nhưng phản ứng của Quân Bắc Hàn lại khiến cậu ta thất vọng. Thanh niên vẫn ngồi vững vàng như cũ, chờ cậu ta cười đủ mới hỏi – “Là Quân Hạo giết mẹ tao?”“Mày đoán xem.” – Quân Bắc Ngang thông minh không thừa nhận.“Mấy năm tao ở nước ngoài, mày cũng tìm không ít cách đối phó với tao nhỉ? Điếu thuốc lá trộn lẫn thuốc phiện của Elsa vốn là chuẩn bị cho tao?”“Đáng tiếc.” – Quân Bắc Ngang bá láp cười cười. Ở lúc mấu chốt như thế này cậu ta sẽ không để cho đối phương nắm được thóp, muốn dụ mình nói ra rồi âm thầm ghi âm lại, không có cửa đâu.Quân Bắc Hàn cũng cười, đi đến vỗ vỗ hai má Quân Bắc Ngang, giọng nói vô cùng dịu dàng – “Cố gắng hưởng thụ thời gian vui vẻ cuối cùng này đi, em trai yêu quý của anh.” – Dứt lời hắn mở cửa phòng nhanh chóng rời khỏi.Hai người nghe lén trong phòng làm việc đang cố gắng tiêu hóa quả bom vừa rồi. Lục Cận Thần nhớ tới một đứa con riêng đã chết khác của nhà họ Quân, nhớ đến ngày sinh không chênh lệch bao nhiêu của hai đứa bé, rốt cuộc có thể móc nối rất nhiều chi tiết khả nghi lại với nhau. Một âm mưu không hề có sơ hở như vậy mà cũng có thể nhìn thấu, khả năng quan sát của Quân Bắc Hàn đúng là đáng sợ. Rốt cuộc cậu ấy đã phát hiện từ khi nào? Khi đó cậu ấy sẽ có cảm giác gì? Cha mình hại chết mẹ mình, em ruột biến thành con trai kẻ thù, cậu ấy phải mang theo tâm tình thế nào để bước tiếp từng bước đến ngày hôm nay?Chả trách cậu ấy không có một chút tình cảm nào đối với Quân Hạo, chả trách thái độ của cậu ấy đối với Quân Bắc Ngang xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Lục Cận Thần đau lòng đến cực điểm.Sắc mặt của Quân Bắc Cảnh thì vô cùng khó coi, không ngờ rằng người mình đề phòng suốt mấy năm lại không phải kẻ địch thực sự của mình. Mà tất cả những thiện ý, an ủi, cổ vũ… kia đều là hư tình giả ý. Mấy năm nay, y bịQuân Bắc Ngang đùa giỡn trong lòng bàn tay như một tên ngốc, mà cha Quân đến lúc chết cũng không hề đề cập đến y một chữ nửa câu nào. Giờ phút này, y chỉ muốn bóp chết Quân Bắc Ngang, đợi lửa giận giảm bớt mới đi đến phòng Quân Bắc Hàn. Người giúp việc đi ra đi vào chuẩn bị cho lễ tang đâu vào đấy.“Mẹ mày không phải do mẹ tao bức tử.” – Sau khi gõ mở cửa phòng, y nói một cách gọn gàng dứt khoát. Quân Bắc Hàn nhướn mày.“Cho nên tao không nợ mày gì cả.” – Khi nói lời này, Quân Bắc Cảnh không thể không thừa nhận mình như thở phào được một hơi. Lúc này cảm nhận của y đối với Quân Bắc Hàn rất phức tạp, sự thù hận tích lũy suốt hơn mười năm không thể xóa bỏ hoàn toàn, nhưng cũng cảm thấy hắn vô cùng đáng thương.“Mày muốn biểu đạt ý gì?” – Quân Bắc Hàn kiên nhẫn truy hỏi.“Tao chỉ muốn nói cho mày, tao sẽ không trả thù mày, nhưng cũng sẽ không giúp mày, sau này mày tự cầu may mắn đi.” – Bởi vì Quân Bắc Hàn quá mức âm thầm lặng lẽ, Quân Bắc Cảnh vẫn tưởng đối phương là một sinh viên không hề có khả năng kinh tế. Mà hắn đã ngồi trên gia tài bạc triệu, đương nhiên lại không thèm để mắt.Những chèn ép nhục mạ năm đó mà Quân Bắc Hàn đã làm với y, y không bao giờ quên được. Hiện tại bởi vì thương hại mà tha cho hắn một mạng đã là sự nhân từ lớn nhất, hắn không thể đòi hỏi nhiều hơn.Bây giờ nói những lời này cũng là vì tránh cho sau này thân phận tổng giám đốc tập đoàn Túng Đạt và cháu trai gia chủ nhà họ Đỗ của mình bại lộ, Chu Doãn Thịnh không mặt dày mày dạn bám lên. Y đương nhiên cho rằng cậu mình xuất hiện ở nhà họ Quân là nhằm chống lưng cho mình.Quân Bắc Hàn hết biết nói gì, Quân Bắc Cảnh chỉ bình tĩnh nhìn hắn một cái rồi xoay người rời khỏi.“Phải chăng nó quá mức tự phụ? Đó là vẻ mặt gì giọng điệu gì? Tưởng tôi là kẻ đáng thương chó nhà có tang, nó không bỏ đá xuống giếng đã là trợ giúp lớn nhất dành cho tôi rồi chắc?” Quân Bắc Hàn kéo lấy caravat của Lục Cận Thần, dùng sức siết chặt.Lục Cận Thần vội vàng ôm eo vợ, thành tâm thành ý xin lỗi – “Là lỗi của anh, anh không dạy nó cẩn thận, cưng à có chuyện gì chúng ta lên giường rồi nói.”Quân Bắc Hàn , “…”Hình như tất cả mọi người đều quên ai điếu cho cái chết của cha Quân.Lễ tang của cha Quân rất long trọng, cũng rất gấp gáp, chỉ ba ngày sau đã vội vàng hạ tang. Ngày thứ hai sau lễ tang, luật sư mang di chúc của cha Quân đến, nội dung trong đó khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Cha Quân trao toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của mình, trong đó bao gồm 30% cổ phần tập đoàn nhà họ Quân cho con trai út Quân Bắc Ngang thừa kế, con cả và con thứ đều không nhận được bất cứ thứ gì.Con thứ Quân Bắc Cảnh là con riêng, vẫn luôn không được cha Quân yêu quý. Y không thể thừa kế di sản cũng không có gì lạ, nhưng ngay cả con trai cả cũng không nhận được chút nào thì quá đáng ngờ. Liên tưởng đến việc tất cả di sản của mẹ Quân cũng đều giao cho con nhỏ, mọi người không thể không cảm thán đôi vợ chồng nhà họ Quân này đúng là bất công không có giới hạn. Thử hỏi không có di sản sau này Quân Bắc Hàn phải sống như thế nào? Bọn họ chưa từng suy xét đến vấn đề này ư?“Ngài Quân, xin hãy ký tên.” – Luật sư đặt một tập văn kiện thật dày trước mặt Quân Bắc Ngang mời hắn ký tên, những người còn lại chỉ biết giương mắt nhìn.“Không thể nào như vậy được, sao Quân Hạo có thể không để lại cho Bắc Hàn lấy một thứ gì. Khi còn sống nó đã từng nói sẽ giao tập đoàn của nhà họ Quân cho Quân Bắc Hàn cơ mà.” – Dương lão phu nhân không dám tin kêu lên, Dương lão tiên sinh cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm đứa cháu nhỏ đang xuân phong đắc ý. Làm thông gia, họ được mời tham dự cuộc họp thông báo di chúc.Quân Bắc Hàn mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay già nua của bà ngoại, tuy rằng quan hệ bất hòa, nhưng sự trân trọng của ông bà đối với hắn vẫn không thay đổi.“Tại sao không thể? Anh ta xuất ngoại suốt sáu bảy năm, bình thường ngay cả điện thoại cũng không gọi về nhà. Đều là cháu ở lại bên cạnh bố báo hiếu, cũng là cháu hỗ trợ xử lý công ty, bố để lại di sản cho cháu chẳng phải là điều đương nhiên sao?” – Thái độ của Quân Bắc Ngang đối với ông bà cũng không còn cung kính như trước.“Nhưng di sản của Hi Nhi đã cho cháu, anh trai cháu không có gì cả, sau này nó phải sống như thế nào…?” – Dương lão phu nhân vẫn cảm thấy rất không công bằng.“Anh ta sống hay chết đâu có liên quan gì đến cháu? Thời gian không còn sớm, mời mọi người đi cho. À đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai, cháu chính là chủ tịch mới của tập đoàn nhà họ Chu, cháu quyết định rút vốn đầu tư khỏi Dương thị, mong ông bà chuẩn bị sẵn sàng” – Quân Bắc Ngang ngoài cười nhưng trong không cười trực tiếp đuổi người.“Thằng nhóc chết tiệt, mày đang nói cái gì? Mày có biết hậu quả khi rút vốn đầu tư khỏi tập đoàn của nhà họ Dương không? Mày muốn làm tập đoàn nhà họ Dương phá sản à?” – Dương lão tiên sinh trầm giọng chất vấn, đôi mày nhíu chặt khó nén tức giận. Ông không ngờ rằng đứa cháu nhỏ này lại vô tình trở mặt như vậy. Chẳng lẽ những hiếu thuận hiểu chuyện trước kia đều là giả sao? Nhà họ Dương này nợ nó cái gì, mà nó lại muốn dồn cái nhà này vào chỗ chết đến vậy?Khuôn mặt vốn không biểu cảm của Quân Bắc Cảnh rốt cuộc hiện lên nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay. Y biết di chúc của lão già kia không liên quan gì đến mình. Hôm nay y đến đơn giản chỉ vì muốn xem kịch. Nhà họ Dương xưa nay chướng mắt y, hiện giờ lại bị Quân Bắc Ngang mà họ yêu thương hơn hai mươi năm trở mặt, đúng là chó cắn chó, miệng đầy lông.Từ đầu đến cuối Quân Bắc Hàn đều rất thong dong, vỗ vỗ bả vai ông ngoại, cười khẽ nói – “Nó muốn rút vốn đầu tư thì cứ để nó rút, ông ngoại bà ngoại, chúng ta đi thôi.”“Nhưng mà…” – Dương lão tiên sinh sao có thể chịu đi? Nếu như nhà họ Quân rút vốn đầu tư, công trình đường hầm dưới đáy biển của nhà họ Dương sẽ thiếu thốn rất nhiều tài chính, đến khi công trình không thể hoàn thành đúng hạn, sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Như vậy, chẳng những hơn mười tỷ nhà họ Dương đổ vào trước đó mất trắng, còn phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng và tiền vay ngân hàng rất lớn. Dù bán hết sản nghiệp trên tay nhà họ Dương cũng không lấp đầy được lỗ hổng này.Quân Bắc Ngang rõ ràng là muốn đẩy nhà họ Dương vào chỗ chết!“Dù ông cầu xin nó, nó cũng sẽ không thay đổi quyết định, điều nó muốn chính là nhà họ Dương cửa nát nhà tan. Ông ngoại bà ngoại cứ đi theo cháu, cháu có biện pháp.” – Quân Bắc Hàn sợ lập tức nói hết tất cả sẽ khiến hai ông bà bị kích thích, mạnh mẽ đưa họ đi.Mày có biện pháp? Mày có thể có biện pháp gì? Quân Bắc Ngang và Quân Bắc Cảnh không hẹn mà cùng âm thầm chế nhạo.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện