Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 61


trước sau



Lục Giai Ý lần đầu tiên đi tàu hỏa, rất vui vẻ.
Hai người mỗi người một cái balo, Thích Dương còn kéo theo một rương hành lý rất to.

Ông Thích đưa cho họ một túi đồ ăn: “Cầm trên xe đói thì ăn nhé.”
“Trời chưa sáng đã tới rồi.” Thích Dương tuy nói vậy nhưng vẫn bốc một nắm nhét vào trong túi quần, còn dư để cho ông Thích mang về.
Lần đầu gặp an kiểm*, lần đầu đi qua địa đạo, lần đầu được ngồi xe lửa.

Cả hành trình Lục Giai Ý đều rất thích thú, tuy là nửa đêm nhưng cậu chẳng hề mệt chút nào.
(kiểm tra an ninh)
Chặng đường chỉ 5 tiếng đồng hồ nhưng Thích Dương vẫn mua vé nằm.

Lục Giai Ý nằm giường dưới hắn nằm giường giữa.

Hắn bảo Lục Giai Ý ngủ một lúc nhưng cậu nào có ngủ được, đi khắp cả toa xe, căn bản không chịu ngồi yên.
Thích Dương cũng không tới giường giữa nằm, ngồi ở giường dưới nhìn Lục Giai Ý.

Có lúc cậu đi hồi lâu không về hắn liền thò ra hành lang nhìn một cái.
Đáng tiếc nhất là trời quá tối, không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.

Bởi vì đang là nửa đêm, trong buồng xe cũng tối đen một mảnh.

Đại khái chạy qua chạy lại mười phút, Lục Giai Ý cuối cùng yên tĩnh lại, ngồi xuống bên người Thích Dương, nhỏ giọng nói: “Tớ vừa gặp được một chị cùng lên tàu với chúng ta, ở giường số 4, chị ấy muốn tới Lan Châu.”
Thích Dương “ừ” một tiếng, đem chăn dồn thành một cục ở phía sau để cậu dựa vào.
Hành khách giường trên giường dưới xung quanh đều đang ngủ, có người đàn ông còn ngáy rất to.

Lục Giai Ý kéo cánh tay Thích Dương: “Cậu cũng nằm một lúc đi.”
Thích Dương liền cùng cậu nằm xuống, chăn hơi ngắn, đầu hai người cụng vào một chỗ.

Trong buồng xe tối đen, chỉ có ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có ánh sáng vụt qua.

Lục Giai Ý nói: “Đây là lần đầu tiên tớ ngồi xe lửa đấy.”
Thích Dương “ừ” một tiếng.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng nằm, nghe tiếng xe rầm rập.

Lục Giai Ý cảm thấy nằm như vậy có chút khó chịu, giường không đủ rộng, nằm ngang cả nửa người đều lộ ra bên ngoài.

Cậu liền nghiêng người sang phía Thích Dương, một chân gác lên đùi hắn.
“Cậu định ngủ à?” Thích Dương hỏi, “Cậu ngủ thì tớ lên trên nằm.”
“Không ngủ, cậu ngủ à?”
“Vậy chúng ta cứ thế này đi.”
Lục Giai Ý bỗng cảm thấy rất thân thiết với Thích Dương.
Thực sự là giương mắt chẳng có bạn bè nào, chỉ có một mình Thích Dương.
“Mẹ cậu có biết tớ đến không?” Cậu hỏi.
“Biết.” Hắn nói.
“Vậy người kia, bố dượng cậu ấy?”
“Cậu nói chú Toàn? Ông ấy cũng biết.”
Thì ra Thích Dương không gọi bố dượng là bố mà gọi là chú.
“Nếu 6 giờ hơn đến, có lẽ trời cũng sáng rồi.” Lục Giai Ý nói.
Đáng tiếc nhất chính là lần này đi tàu hỏa vào ban đêm, không nhìn thấy bên ngoài, bên trong cũng mờ mịt.

nếu là ban ngày thì tốt rồi.

Cậu đang nghĩ như vậy bỗng cảm thấy bên tai buồn buồn, Thích Dương nói: “Vào đường hầm rồi.”
Thực sự là một trải nghiệm kỳ diệu.
Hành trình hơn 5 tiếng đồng hồ, nằm như vậy đại khái nửa tiếng liền thấy lạnh cũng có chút mệt.

Lục Giai Ý trong tiếng xe rầm rập lắc lắc lư lư, thế mà lại ngủ mất.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận khi tới tỉnh lị.

Lúc Thích Dương gọi cậu dậy bên ngoài đã hửng sáng.

Chỉ là đây không phải sắc trời mà là ánh sáng của nhà cao tầng.
“Đến rồi,” Thích Dương nói, “Mau dậy thôi.”
Lục Giai Ý vội vàng ngồi dậy, phát hiện mình vậy mà đã nằm trong chăn.

Cậu cũng không biết sao mình lại nằm vào chăn rồi.
Thích Dương còn chọc cậu, nói: “Cậu lần đầu tiên đi tàu hỏa, với độ cảnh giác này, tớ có đem cậu bế lên giường trên cậu cũng chẳng biết.”
“Đây không phải là vì bên cạnh cậu sao, tớ còn lo lắng gì chứ.

Nếu chỉ có một mình, tớ nhất định sẽ không ngủ sâu như vậy.” Lục Giai Ý nói.
Bất kể lời này là thật hay giả, nghe vào tai Thích Dương cũng thấy rất sung sướng.

Lục Giai Ý tin tưởng hắn.
Vừa ra khỏi trạm xe, Lục Giai Ý liền bị tòa cao ốc trước mắt làm cho kinh sợ.

Trạm xe lửa của tỉnh nằm đối diện một tòa nhà truyền hình, hình dạng cực kỳ giống Minh Châu Tháp phương Đông trên ti vi kia.

Xung quanh quán rượu mọc lên như nấm, phồn hoa vượt xa so với tưởng tượng của cậu.

Cậu cùng Thích Dương đi đến quảng trường, chẳng biết đông tây nam bắc ở đâu nữa.
Thích Dương gọi điện cho lái xe nhà họ, sau khi cúp máy liền dẫn Lục Giai Ý đi sang bên đường.

Mới đi được mấy bước liền nhìn thấy một cô bé mặc áo lông đỏ chạy tới: “Anh, anh ơi!”
Thích Dương đặt hành lý xuống, ngồi xổm duỗi tay đón lấy cô.

Hiếm thấy hắn dịu dàng như vậy, trên mặt đầy ý cười, ôm bé gái vào trong lòng.
“Sớm như vậy sao em đã dậy rồi?”
“Em đến đón anh mà.

Hôm qua trời vừa tối em đã đi ngủ rồi.”
Thích Dương ôm cô bé nhìn về phía người đàn ông, gọi một tiếng “chú Toàn”.
Tôn Toàn gật gật đầu, cười nói: “Không cho nó đến, nó lại chẳng la hét đòi theo ấy à.”
Lục Giai Ý vội chào “chú ạ”, Tôn Toàn cười nói: “Giai Ý đúng không? Mặc ít như vậy có lạnh không?”
Lục Giai Ý vội nói: “Không lạnh đâu ạ.”
Tôn Toàn nhìn trắng trẻo nho nhã, cười ha hả, có vẻ tính tình rất dễ chịu.

Em gái Thích Dương, Tôn Hiểu Hiểu lại là một cô bé phấn điêu ngọc trác*, khác hoàn toàn trẻ con ở thị trấn, vừa nhìn liền biết là được chiều chuộng nâng niu.
(điêu khắc từ phấn tạc ra từ ngọc, vừa đẹp đẽ tinh tế vừa quý giá đáng được nâng niu)

Thích Dương nói: “Chào Giai ca ca đi.”
Lục Giai Ý nghĩ thầm, Thích Dương còn biết chọn chữ, không phải Lục ca ca hay Ý ca ca mà là Giai ca ca.
Tôn Hiểu Hiểu ngọt ngào gọi: “Giai ca ca hảo.”
“Đi thôi, lên xe rồi nói.

Ở đây lạnh quá.” Tôn Toàn nói.
“Kỳ thực chú không cần đến, để lái xe tới là được rồi.” Thích Dương nói.
“Không phải cháu còn dẫn bạn tới sao.

Mẹ cháu bảo chú phải đích thân tới đón.” Toàn Tôn nói xong lại nhìn Lục Giai Ý một cái.
Nói thật thì bạn của Thích Dương trông thế này khiến ông thấy rất ngạc nhiên.
Không phải kiểu như Thích Dương, họ vẫn tưởng rằng sẽ là một thể dục sinh.
Tôn Hiểu Hiểu cũng một mực nhìn chằm chằm Lục Giai Ý.

Cậu cười với cô bé, cô bé cũng không cười, chỉ ôm cổ anh trai, tò mò mà nhìn cậu.
Thích Dương nói: “Lại nặng thêm rồi, lớn thêm chút nữa anh không ôm nổi em đâu.”
“Là do em mặc nhiều quá thôi, dì nói sáng sớm trời lạnh, để cho em mặc thêm một cái áo len bên trong.” Tôn Hiểu Hiểu nói.
Lục Giai Ý đi đằng sau, có chút câu nệ.

Thích Dương quay đầu nhìn cậu, Lục Giai Ý cười cười.
Nói thật thì, lần đầu tới thành phố lớn, trời còn chưa sáng, thêm các loại yếu tố khác nữa khiến tâm lý cậu có chút hoang mang.
Cậu đến cả ngồi xe hơi cũng là lần đầu, sợ thành trò cười, rất ngoan ngoãn mà theo sát Thích Dương.

Lúc đến nhà họ phải đi xuống, cậu không biết mở cửa xe thế nào, cuối cùng phải nhờ Thích Dương mở hộ.
Kinh hỉ suốt một đường của Lục Giai Ý, bị những điều này xua tan sạch sẽ.
Biệt thự nhà Thích Dương rất lớn, trang trí cực kỳ nguy nga lộng lẫy.

Thiệu Hoa Dung ở phòng khách đợi họ, trước tiên chào hỏi cậu: “Đây là Lục Giai Ý sao, đã nghe Thích Dương nhắc đến lâu rồi.

Thanh niên rất có tinh thần.”
Lục Giai Ý chào một tiếng “Cháu chào dì ạ”, Thiệu Hoa Dung lúc này mới cười híp mắt nhìn Thích Dương, hai mẹ con rất khách khí.

Thiệu Hoa Dung nói: “Về rồi đấy.”
“Dạ.” Thích Dương nói, “Mọi người không cần hưng sư động chúng* như vậy.”
(huy động quá nhiều nhân lực một cách ồ ạt để làm việc gì đó)
“Cũng sắp bảy giờ rồi, vốn cũng nên dậy.” Thiệu Hoa Dung nói, “Thế nào, các con muốn nghỉ ngơi trước hay là ăn sáng xong lại nghỉ? Má Vương đang làm cơm đấy.”
“Cậu ăn không?” Thích Dương hỏi Lục Giai Ý.
Cậu lắc đầu, “Tớ không đói.”
“Vậy tớ cũng không ăn.” Thích Dương nói.
Lục Giai Ý liền có chút hối hận đã nói như vậy.
Thiệu Hoa Dung đẫn hai người lên lầu.

Phòng Lục Giai Ý được sắp xếp sát cạnh phòng Thích Dương.

Thiệu Hoa Dung nói: “Dì còn có việc, hôm nay không có thời gian đành để Thích Dương dẫn cháu đi chơi vậy.

Nhất định phải ở đây thật lâu nhé, cứ tự nhiên như ở nhà.

Đây là lần đầu tiên Thích Dương dẫn bạn về nhà chơi đấy.”
Tôn Hiểu Hiểu vẫn bám lấy Thích Dương, hắn liền để Lục Giai Ý nghỉ ngơi trước, dẫn em gái sang phòng bên cạnh.
Cửa phòng vừa đóng lại Lục Giai Ý mới thở ra một hơi thật dài, nhìn phòng mình một vòng.

Bên ngoài trời đã sáng hẳn, chân trời phía đông lộ ra sắc đỏ, mặt trời đã xuất hiện rồi.
Giường rất mềm, chắc là kiểu Simmons*.

Gian phòng được dọn dẹp sạch không một hạt bụi.

Cậu ngồi xuống bên giường, một lúc lâu mới nằm xuống.
(một loại giường ngủ bằng đệm)
Sao bỗng dưng cậu lại có cảm giác mất mát thế nhỉ.
Rất kỳ quái, cảm giác mất mát ấy không thể nói rõ, có lẽ cũng vì đi đường mệt nhọc.

Trong phòng rất ấm nhưng cậu lại cảm thấy thật lạnh lẽo.
Ngồi một lúc cậu liền cởi quần áo nằm dài trên giường, ổ chăn có mùi hương nhàn nhạt, cậu quấn chăn nhắm mắt lại, đang tự hỏi vì sao lại cảm thấy mất mát như vậy đây.
Nghĩ thật lâu cuối cùng cậu nghĩ đến, bởi vì cậu bỗng phát hiện gia đình Thích Dương và nhà cậu cách biệt quá nhiều, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.


Lúc trước hai người cùng ở huyện, cùng một ngôi trường, dù biết Thích Dương có tiền nhưng cũng là học sinh, sự cách biệt này rất ít khi hiển hiện ra.

Cậu cảm thấy hắn cũng như cậu, là một học sinh cấp ba bình thường.
Bây giờ Thích Dương trở về nơi thuộc về hắn, ngựa xe như nước.

Sáng nay mới 6 giờ sáng mà trên đường đã có rất nhiều xe cộ, rất nhiều người, một thành phố vừa xa lạ vừa phồn hoa.

Đây là nơi Thích Dương lớn lên.
Người nhà Thích Dương, nơi hắn ở, cách cậu rất xa rất xa.

Thậm chí bây giờ cậu mới biết, thì ra Thích Dương cũng có người để dịu dàng đối đãi.

Cậu vẫn tưởng hắn luôn lạnh nhạt hờ hững, chỉ có đối với cậu mới là đặc biệt.
Lý do sau so với cái trước càng khiến cậu mất mát nhưng đây rõ ràng là chuyện hiển nhiên mà.
Lục Giai Ý đang nghĩ ngợi lung tung, cửa phòng bỗng mở ra, cậu thò đầu nhìn, là Thích Dương.
Thích Dương thấy cậu còn thức liền đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bên giường thấp giọng hỏi: “Cậu mệt à?”
Lục Giai Ý không ngồi dậy, chỉ kéo chăn xuống, “Cậu định làm gì, đi ngủ sao?”
“Cậu ngủ thì tớ ngủ.”
Lục Giai Ý mỉm cười, “Vậy tớ không ngủ thì cậu cũng không ngủ sao?”
“Ừ”, Thích Dương nói, “Tớ theo cậu”.
Lục Giai Ý lại cười, nói: “Hôm qua không ngủ, cậu đi ngủ bù đi.

Tớ muốn ngủ, cậu cứ kệ tớ.”
“Cậu có ăn gì không tớ lấy lên cho cậu?”
“Tớ không đói.”
Thích Dương liền dém chăn cho cậu, “Hay là tớ ngủ ở chỗ cậu nhé?”
Lục Giai Ý cười, bỗng chốc cảm thấy rất vui vẻ, cậu vén chăn lên rồi dịch sang bên cạnh.
Thích Dương cởi giày ngồi lên giường, không trực tiếp nằm xuống, chỉ dựa vào gối đầu nói: “Có phải có chút không quen không?”
“Tớ chỉ hơi bối rối.” Lục Giai Ý nói, “Cảm thấy giống như một giấc mộng, đông tây nam bắc đều không phân biệt được nữa rồi.”
“Cậu xem, bên đó là phía đông.” Thích Dương chỉ ra ngoài cửa sổ có mặt trời vừa ló rạng.
Lục Giai Ý bật cười, cũng dịch lên trên, gối đầu đặt ở phía sau nhìn mặt trời mọc ở bên ngoài, nói: “Đây là thành phố cậu đã lớn lên.”
Thành phố đã nuôi lớn Thích Dương.

Hắn từ nơi này mà trở thành bộ dáng như ngày hôm nay.
“Còn chưa hỏi cậu, tại sao cậu lại đến Phú Xuyên?”
“Thanh tịnh.” Thích Dương nói, “Ở đây nhiều người quen biết, chuyện cũng nhiều, phiền chán.”
Câu trả lời này thực ra rất phù hợp với tính cách của Thích Dương.
Lục Giai Ý liền nghĩ, cậu và Thích Dương vốn là hai người cách biệt rất xa rất xa, có thể trở thành bạn bè, đại khái cũng là vì đủ loại nguyên nhân trộn lại với nhau.
Mới nãy trong lòng còn tràn đầy cảm giác mất mát không thể hiểu rõ, bây giờ đã biến thành háo hức vui sướng, quấy nhiễu trái tim cậu.

Lục Giai Ý nhắm mắt lại, ở trong nỗi thương cảm lại thấy ấm áp yên bình.
Cậu cứ như vậy từ từ ngủ mất, lúc tỉnh lại phát hiện Thích Dương nằm nghiêng mặt hướng về phía cậu, ngủ rất say.

Một cánh tay hắn đè lên chăn trước ngực cậu, khuôn mặt cách rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Hệ thống sưởi trong phòng rất vừa vặn, ngủ một giấc thân thể ấm sực lên, đến cả trái tim cũng thấy nóng.

Cảm giác mất mát khi vừa đến thành phố lớn bỗng biến mất, chỉ còn lại vui vẻ sung sướng.

Cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Thích Dương.
Khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, cách gần nhìn lông mày rậm rạp, từng cái từng cái đều nằm cực kỳ ngay ngắn, không hề lộn xộn.

Lông mi dài như vậy, thỉnh thoảng còn khẽ rung lên..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện