Lưu Hồng Dân gần đây sứt đầu mẻ trán.
Hai học sinh mũi nhọn trong lớp liên tiếp thi tụt hạng.
Chu Dương Liễu còn đỡ, gọi y lên văn phòng nói chuyện mới biết thì ra tay y bị thương, lúc thi không thuận tiện nên thi kém.
Môn bỏ thi thì vì bị chó cắn, phải đi tiêm phòng.
Đây đều là chuyện có lý do, làm ông đau đầu nhất vẫn là Lục Giai Ý.
Lần trước Lục Giai Ý thi đứng nhất từ dưới lên, ông còn tưởng chỉ là ngoài ý muốn.
Không ngờ lần này thi đứng thứ ba từ dưới lên.
Lần này thành tích đi xuống quá nghiêm trọng, ông không thể không nói với Lục Giai Ý: “Lần tới nếu em còn thi như vậy thì thầy sẽ nói chuyện với phụ huynh của em.”
Lục Giai Ý cũng không cho ông một lý do rõ ràng.
Cậu nói cái gì được đây, nói mình là linh hồn mới, không phải Lục Giai Ý nguyên bản, hay nói kiến thức mình học lúc trước đều quên rồi, bây giờ phải học lại lần nữa?
Bất kể là cái nào, có lẽ Lưu Hồng Dân đều sẽ lập tức gọi điện cho Lâm Tú Anh, bắt bà mang cậu đến bệnh viện kiểm tra.
Sau khi từ văn phòng đi ra, Lục Giai Ý học tập càng thêm khắc khổ.
May mà cậu đã tiến vào giai đoạn hai, trong một tháng tới sẽ đem toàn bộ kiến thức chính trị lịch sử sinh học từ năm đầu cấp hai đến lớp 11 học thuộc toàn bộ.
Cậu không kém nhất chính là khả năng ghi nhớ.
Nhiệm vụ này cậu rất tự tin sẽ hoàn thành được.
Trong một tháng này, trừ học thuộc cậu sẽ làm đề, huấn luyện cảm giác với đề bài và tư duy trả lời của thi cử hiện đại.
Lần này môn văn bị trừ điểm về cơ bản đều là ở phần vấn đáp.
Kỳ thực văn chương cậu đều đọc hiểu nhưng lúc trả lời câu hỏi, dường như luôn không trả lời đúng trọng tâm.
Từ Lâm nói là vì cậu không dò được ý đồ của người ra đề.
“Vậy phải tìm thế nào?”
“Tớ cũng không nói ra được.” Từ Lâm biết làm bài nhưng không biết làm thế nào để biểu đạt.
Sau khi có thành tích thi, ban 6 tiến hành xếp chỗ lần thứ hai.
Vẫn quy củ cũ, tất cả mọi người đứng bên ngoài lớp, Lưu Hồng Dân ngồi trên bục giảng đọc tên, đọc đến ai thì người đó đi vào.
Lần này người thứ nhất đi vào là Từ Lâm.
Thành tích của Từ Lâm rất tốt nhưng rất ít khi đứng nhất toàn lớp.
Lần trước y đứng nhất đã từ hồi bọn họ còn học cấp hai ở thị trấn.
Y ở thị trấn là học bá đứng đầu toàn trường.
Nhưng sau khi đến trường cấp ba của huyện, nhân tài đông đúc, thì không còn đứng đầu toàn trường nữa, đến đứng nhất lớp cũng chưa từng.
Lần này có thể thi đứng nhất y cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng mà Từ Lâm lần này cũng coi như phát huy vượt xa bình thường, vật lý hóa học đều được điểm tối đa, tổng điểm đứng thứ hai toàn trường.
Nhưng mà y vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Mọi người theo trình tự lần lượt đi vào, Lục Giai Ý đứng dựa vào cửa sau, vẫn luôn nhìn vị trí số một từ dưới lên.
Trong lớp chỗ bị chọn trước tiên luôn là từ hàng giữa phía trước lớp, sau đó là hai bên gần cửa ssoor.
Thực ra Lục Giai Ý có chút lo lắng, cậu sợ có người ngồi chỗ của mình.
Nếu vậy thì cậu sẽ không thể ngồi cùng bàn với Thích Dương được nữa.
Người có thành tích từ dưới lên không có quyền lựa chọn, chỉ có thể là người khác dư ra vị trí nào thì ngồi vào vị trí đó thôi.
Kỳ thực hàng cuối của lớp cũng không phải là chỗ không đẹp, có người chính là thích ngồi sau, đi lại dễ, cũng tự do hơn.
Nhưng hiển nhiên là cậu lo bò trắng răng rồi, hai hàng cuối cùng về cơ bản vẫn là địa bàn của thể dục sinh.
Bọn họ tự ngầm hiểu, rất ít người đi chiếm chỗ người khác.
Bọn họ phần lớn đều ngồi chỗ cũ.
Lục Giai Ý nhìn Chu Dương Liễu đứng cách đó không xa, lặng lẽ đi tới, đụng đụng cánh tay cậu ta.
Chu Dương Liễu quay đầu nhìn cậu, mặt lạnh te, nói: “Cậu muốn cười nhạo tôi à? Cậu không phải cũng chỉ thi được thứ ba từ dưới lên hay sao.”
Thực ra lần này Lục Giai Ý thi đứng thứ ba đếm ngược, cậu ta rất kinh ngạc.
Lần trước Lục Giai Ý thi đứng nhất đếm ngược, cậu ta cũng chỉ nghĩ là ngoài ý muốn thôi.
Lần này cậu ta cho rằng Lục Giai Ý chắc chắn sẽ trở về vị trí số một, không ngờ là so với cậu ta cũng chẳng hơn được bao nhiêu.
Coi như đây là niềm an ủi duy nhất trong sự bất hạnh.
Lục Giai Ý mỉm cười, cười cực kỳ dễ nhìn.
Giang Triều liền nói: “Ai, Chu Dương Liễu, nếu Tống Từ không ngồi chỗ đó cậu đến ngồi đi, chúng ta bốn người từ dưới đếm lên ngồi chung với nhau, ha ha ha ha.”
Y chỉ cố tình chọc Chu Dương Liễu thôi, ai dè mọi người xung quanh nghe thấy, thế mà lại rất ăn ý cướp chỗ của Chu Dương Liễu.
Đợi đến lượt Chu Dương Liễu đi vào, cả lớp chỉ còn một chỗ trống, chính là bên cạnh Giang Triều.
Cậu ta cứng mặt đi tới, lạnh te mà ngồi xuống.
Giang Triều ngược lại có chút ngượng ngùng, y kỳ thực không muốn ngồi cùng Chu Dương Liễu lắm.
Y cảm thấy cậu ta tính tình quá thối, không thích hợp với người thô kệch như y.
Giang Triều càng thích ngồi cùng kiểu như Tống Từ, hiền lành thật thà lại dễ bảo.
Nhưng mà lần này thi xong, Tống Từ là một trong những học sinh tiến bộ nhất, y ngồi lên phía trước hai hàng, chạy tới giữa lớp rồi.
Sau khi có bảng điểm, y vẫn luôn trông ngóng lần chuyển chỗ này.
Y là kiểu học tra chăm chỉ nhưng trời không cho lộc, lần này lại gặp may, thành tích môn lịch sử rất cao.
Chỗ ngồi của Thích Dương và Lục Giai Ý không thay đổi, vẫn ở hàng cuối ngay cạnh cửa sau.
Ban 6 nằm hàng thứ nhất thứ hai ở phía nam, nghiễm nhiên trở thành trung tâm.
Hai người cạnh tranh vị trí đứng đầu năm đó bây giờ lại thành bàn trước bàn sau.
Một người là bàn cuối, một người là bàn thứ hai từ dưới lên.
Nhưng mà Chu Dương Liễu nhận đả kích, so với Lục Giai Ý hiển nhiên là nặng nề hơn.
Lục Giai Ý nhìn ót Chu Dương Liễu, phát hiện cậu ta ngoại trừ đi vệ sinh thì gần như đều học bài, chủ yếu là đọc sách.
Từ Lâm nói không sai, Chu Dương Liễu thực sự là cực kỳ khắc khổ chịu khó.
Có thiên phú lại chăm chỉ, kiểu người này khiến người khác nhìn đến đều cảm thấy tràn ngập ý chí chiến đấu.
Sức mạnh học tập của Chu Dương Liễu cũng làm ảnh hưởng đến Lục Giai Ý.
Cậu quyết định đọ sức học với cậu ta.
Chu Dương Liễu thấy cậu cố gắng thì càng thêm nỗ lực.
Hai người như đánh trận, khiến không khí học hành ở phía sau cũng phất lên.
Giang Triều nói: “Hai người các cậu có biết đang làm đám học tra chúng tớ bị áp lực không? Tớ biết hai người các cậu đều không phải là vật trong ao*, lần sau thi xong mau trở