Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 38


trước sau



Lục Gia Thôn ở tận cùng phía nam xã Chu Tập, đạp xe từ thị trấn đại khái phải đi khoảng hơn bốn mươi phút.

Lúc bọn họ đến, sắc trời đã rất âm u rồi.
Có lẽ là vì trời lạnh lại không phải lúc mùa vụ, trong thôn ngoài thôn đều không có ai, thỉnh thoảng có một hai chú chó chạy qua, cũng không sủa, căn bản là không thèm để ý đến hai người.
Vào thôn chính là đường đất.

Lục Giai Ý từ trên xe nhảy xuống, cậu gặp một vấn đề nan giải.
Cậu không biết bà Lục sống ở đâu.
“Tớ không biết bà nội bây giờ ở chỗ nào.” Cậu nói với Thích Dương.
Hắn ngẩn ra, cậu liền nói: “…Tớ rất ít khi về đây.”
Cậu định tìm người hỏi nhưng không biết người trong thôn nếu biết cậu đến cả nhà bà nội ở đâu cũng không nhớ, thì sẽ nghĩ thế nào nữa.
Đúng lúc đằng trước có hai ông cụ xách sọt đựng phân đi tới.

Lục Giai Ý lập tức chạy tới.

Còn chưa nói gì đã nở nụ cười tươi rói, nhìn hai ông cụ kia.
Không ngờ cậu còn chưa mở lời ông cụ đã mở to mắt nói trước: “Đây không phải là Giai Giai sao, đã lâu không thấy cháu lại cao thêm rồi.

Trở về thăm bà nội à?”
Lục Giai Ý vội gật đầu: “Vâng ạ.

Cái kia…cháu có thể hỏi ông một câu không, bà nội cháu ở…”
“Bà ấy không có nhà, đang ở nhờ nhà bác cả của cháu.

Mới chuyển hai ngày trước, nhà bà ấy bị mưa dột, đang sửa đấy.”
Vấn đề là, nhà bác cả ở đâu cậu cũng không biết.
Chỉ đành mặt dày hỏi tiếp.

Đối phương dường như rất ngạc nhiên nói: “Nhà nó lại không có chuyển mà, chính là đối diện nhà bà nội cháu đấy, ở cửa đông bắc thôn.”
Ông nói rồi chỉ về một căn nhà ở phía xa.
Lục Giai Ý lần này nhìn thấy rồi, có một ngôi nhà nằm ở tận cùng bắc thôn, gần như đứng giữa đồng ruộng.


Một ngôi nhà trơ trọi, bên trên còn có một người đang sửa nóc nhà.
“Cháu cảm ơn ông.” Lục Giai Ý nói.
“Nhóc con, càng ngày càng đẹp trai.” Ông cụ kia nói rồi lại nhìn sang Thích Dương bên cạnh, “Còn thằng này, lớn lên cao thế.”
Thanh niên cao như vậy cũng thật hiếm thấy.
Lục Giai Ý liền cùng Thích Dương đi tiếp.

Đường trong thôn đều là đường đất.

Mấy ngày trước trời mưa, đường đều bị phá hư rồi, rất nhiều chỗ đều là bùn nhão.

Cậu còn đỡ, Thích Dương đeo giày thể thao trắng đều đen sì.

Thích Dương lại thích sạch sẽ, có điểm khiết phích*.
(yêu sạch sẽ đến mức không một vết bẩn một hạt bụi, mặt khác cũng cực kỳ ghét những thứ hôi hám bẩn thỉu)
Cậu thấy rất ngại.
Lục Giai Ý còn chưa đi đến nhà bà nội, liền thấy bà Lục đang ôm một đứa bé ở bên đường chơi.
“Bà nội!” Cậu lập tức gọi một tiếng.
Bà Lục quay lại nhìn thấy cậu, lập tức đem đứa bé đưa cho người phụ nữ bên cạnh, cười đứng dậy nói: “Cháu làm sao lại đến đây?”
Lục Giai Ý quay đầu nhìn Thích Dương một cái, chính mình trước tiên chạy tới.

Người phụ nữ kia không phải ai khác, chính là bác cả cậu.
Cậu chào, bác cả nói: “Giai Giai đến à, được nghỉ cuối tuần à?”
“Dạ, chủ nhật cháu đến thăm mọi người.” Cậu nói.
Thích Dương cũng dắt xe đi tới nhưng không nói gì, chỉ gật đầu một cái với bà Lục và bác cả.

Lục Giai Ý nói: “Đây là bạn cùng bàn của cháu, cậu ấy đưa cháu đến đấy.”
“Đi vào nhà đi”, bác cả cười nói, “Bà nội cháu bên kia đang sửa nóc nhà, đến nhà bác đi.”
Bà Lục cầm lấy tay Lục Giai Ý.

Bàn tay bà thô ráp nhưng rất ấm.

Bà nói: “Sao tay cháu lạnh thế này, tê buốt rồi phải không?”
Lục Giai Ý lắc lắc đầu, lại quay sang nhìn căn nhà của bà Lục.
Bà Lục nói: “Mấy ngày trước không phải vẫn mưa không ngừng à, góc đông bắc nhà chính bị dột.

Anh Cương Tử của cháu đang giúp bà sửa, sắp xong rồi.

Hai ngày nay bà ở nhà bác cả cháu bên này ngủ tạm.”
Bác cả của cậu ở đường đối diện, là một ngôi nhà tầng lửng, còn rất mới.

Trong nhà quét dọn rất sạch sẽ, phòng khách còn lát gạch, so với nhà ở thị trấn cũng không kém là bao.
Bởi vì ở nhà người khác, Lục Giai Ý cảm thấy có chút bất tiện, ở nhà bác cả ngồi một lúc, thấy Thích Dương càng là chán đến chết liền muốn chào hỏi ra về.
“Đi nhanh vậy à?”
“Cháu sợ trời mưa.” Lục Giai Ý tìm cớ.
“Hôm nay thời tiết xấu.” bà Lục nói, “Về sớm một chút cũng tốt.”
“Thím, thím ngày ngày mong ngóng cháu trai, nó trở về thăm thím, nhanh như thế đã thả về rồi sao?” Bác cả cười nói.
“Bà nội, một thời gian nữa cháu lại tới thăm bà.” Lục Giai Ý nói.
“Đừng đến, đi đi về về phiền phức lắm.

Mẹ cháu biết cũng không vui.

Cháu có tấm lòng bà đã thấy đủ rồi.

Học cho giỏi, tương lai thi đỗ trường tốt.

Bà còn đợi hưởng phúc của cháu đấy.”
Từ trong nhà bác cả đi ra, Lục Giai Ý cũng không vội về ngay, lại sang nhà cũ, cảm ơn mấy người Cương Tử đã giúp sửa nóc nhà.

Cậu đi vòng quanh căn nhà một vòng, ở mảnh vườn đằng sau căn nhà quả nhiên thấy một ngôi mộ.
Hắn nhớ tới lời Lâm Tú Anh từng nói, bố Lục Giai Ý sau khi chết được chôn ở sau nhà.
Lục Giai Ý từ trong túi quần móc ra tiền mình mang theo, là tiền tiêu vặt của cậu, cậu cầm một nửa tới.

Vốn định đưa cho bà Lục nhưng tiền rất ít, không có tác dụng gì lớn, chỉ có tâm ý thôi.


Để cho bà tin tưởng, biết đứa cháu này vẫn còn nhớ đến bà.
Thích Dương hỏi cậu: “Mang bao nhiêu thế?”
“Một trăm.” Lục Giai Ý nói.
Thích Dương liền móc ra mấy tờ giấy bạc đưa cho cậu, Lục Giai Ý nói: “Không cần đâu.”
“Là tâm ý của tớ.”
Lục Giai Ý vẫn không muốn nhận, hắn liền nói: “Cậu đừng nhì nhằng nữa.”
Nói rồi nhét vào tay cậu, nhấc chân đi ra đằng trước.

Lục Giai Ý liền nắm ở trong tay, đi theo hắn từ sau nhà đi ra.

Ruộng mùa thu vừa trồng cây lúa mì, đất trong ruộng mới cày, vừa tơi xốp vừa ẩm ướt, dính hết vào đế giày.

Bà Lục đứng trong sân nói: “Cháu đừng lo, sửa lại là được rồi.

Cũng là do lúc hè cái cây ở phòng đông kia, kết quả đổ vào mái hiên, nếu không thì cũng chẳng bị dột.
Lục Giai Ý “à” một tiếng, liền đem tiền trong tay trực tiếp nhét vào túi bà Lục.

Bà phát hiện ra, lập tức giữ lấy tay cậu: “Cái này là sao?”
“Không mua cho bà cái gì, cho nên…”
“Ai nha thằng bé này,” bà nói rồi cười nghiêng đầu nhìn bác cả cậu ở bên cạnh: “Thằng bé này…”
“Con cháu hiếu thuận.” Bác cả cười nói.
Bà cụ cầm lấy tay Lục Giai Ý, lại đem tiền móc ra nhét vào tay cậu: “Cầm đi.”
Lục Giai Ý trước nay sợ nhất là cái kiểu lôi kéo này, mặt đỏ ứng lên không muốn nhận.

Bà cụ thấp giọng nói: “Bà nội có tiền.

Bà tích góp được nhiều lắm.

Cháu là học sinh, tiền cứ giữ lấy mà mua sách.

Thật sự muốn hiếu thuận với bà, đợi sau này tốt nghiệp đại học đi làm rồi, cho bà bao nhiêu bà cũng lấy.”
Nhưng tiền đã lấy ra rồi, Lục Giai Ý làm sao có thể thu về.

Thích Dương đã leo lên xe, ở bên cạnh nhìn sang không nói gì.

Mặt Lục Giai Ý đã đỏ lừ, nói: “Lại chẳng có bao nhiêu…”
“Nhiều hay ít bà cũng không lấy.” Bà cụ nói liền cứng rắn nhét vào túi cậu, “Bà nội có tiền thật mà.”
Lục Giai Ý không lôi kéo nữa, trên mặt đổ mồ hôi, có chút bất đắc dĩ.

bà cụ nói: “Sau này cháu sẽ biết.

Được rồi, đi về đi, học cho giỏi.”
Lục Giai Ý nói: “Vậy… vậy cháu về đây.”
“Đi đi.” Bà cụ có vẻ tâm tình rất tốt, còn rất khí thế vẫy vẫy tay.
Lục Giai Ý nói tạm biệt với bác cả liền cùng Thích Dương hướng ra ngoài thôn.
Nhưng tâm tình cậu không được vui, cậu không muốn thấy bà nội chịu khổ.
Bà Lục kỳ thực rất đáng thương.

Tuổi đã cao, bên người đến một đứa con cũng không có, chỉ có một người con trai lẻ loi nằm trong mộ xa xa mà theo bà.
Hai người đến đường quốc lộ bên ngoài, Thích Dương nói: “Lên đi.”
Lục Giai Ý ngồi lên, một câu cũng không nói, hiển nhiên tâm tình không vui.

Cậu lấy tiền ra, số Thích Dương đưa cậu lại nhét vào túi quần hắn.
Thích Dương không nói gì, chỉ bảo: “Lần sau lại đến, lén bỏ vào trong nhà là được rồi.”
Lục Giai Ý nói: “Như thế không được đâu, lỡ bà không biết, lại rơi mất.”
Thích Dương động khóe môi, nói: “Cậu ngốc à, không biết để ở chỗ dễ nhìn sao.

Bảo cậu lén đưa tiền chứ không bảo cậu lén đem giấu.”
Lục Giai Ý lúc này mới cười, quay đầu nhìn cổng thôn.

Bà cụ vẫn đứng ở đó vẫy tay với cậu.
“Đáng lý nên ở phía nam thôn, không nên ở phía bắc thôn.


Gió lớn, rất lạnh.” Cậu nói.
“Bà nội cậu không còn người con nào nữa sao?”
“Ừ.” Lục Giai Ý liền đem tình huống trong nhà kể cho Thích Dương.

Hắn nghe xong không nói gì.
“Cảm ơn cậu.” Lục Giai Ý ở phía sau nói.
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn cậu chở tớ đến đây, cũng cảm ơn cậu vừa nãy đưa tớ tiền.” Lục Giai Ý nói.
“Ngày nào cũng cảm ơn tớ.” Thích Dương nói.
Lục Giai Ý liền cười, bám lấy áo hắn: “Vì cậu rất tốt, thường xuyên giúp đỡ tớ.”
“Cậu không phải cũng giúp tớ sao, nói muốn mang tớ thi đại học mà?”
Lục Giai Ý cười một tràng, nói: “Thực ra tớ có một bí mật chưa nói cho cậu biết.

Thành tích của tớ bây giờ không quá tốt.

Đoạn thời gian trước tớ bị bệnh, rất nhiều kiến thức đều không nhớ nổi nữa.” Cậu nói, “Nhưng mà tớ học một lần nữa, rất nhanh sẽ khôi phục lại trình độ lúc trước.

Tớ chỉ nói cho cậu, cậu đừng nói với người khác đó.

Đặc biệt là mẹ tớ.

Tớ không muốn làm bà lo lắng.”
Thích Dương hỏi: “Đã đi kiểm tra chưa?”
“Kiểm tra rồi, không bị sao cả.” Lục Giai Ý nói: “Cậu làm sao giống hệt Từ Lâm vậy.

Tớ nói với cậu ấy, cậu ấy cứ bắt tớ đi kiểm tra… A, đúng rồi, tớ còn nói với cả cậu ấy nữa.”
“Kiểm tra ở đâu?” Thích Dương lại hỏi, vẫn rất nghiêm túc.
Lục Giai Ý liền có chút hối hận vì nói với hắn những thứ này.

Cậu cố ý tìm cách đánh lạc hướng, nói: “Cậu xem, ở bên kia có một ngôi đền, cậu biết đó là đền gì không?”
Tọa lạc giữa một rừng cây, còn rất lớn, cổng đền còn có vài người, lúc đến cậu đã nhìn thấy.
Không ngờ Thích Dương căn bản không trúng chiêu, nói: “Bệnh viện nhỏ có lẽ không được.”
Lục Giai Ý liền không nói gì, vì cậu không biết phải nói sao nữa.

Làm người thực sự không nên nói dối.

Nói dối một câu sẽ phải lại nói thêm một câu khác.
Nhưng cậu có thể nói cậu không phải Lục Giai Ý sao?
Nói vậy có khi Thích Dương còn bắt cậu đi bệnh viện càng lớn hơn kiểm tra đấy.
“Tớ ghét nhất là đến bệnh viện.

Ở đó đủ rồi.” Cậu nói, “Lúc nghỉ hè tớ từng nằm viện rất lâu.

Bác sĩ đều nói không có vấn đề gì.

Tớ bây giờ cũng cảm thấy bản thân rất khỏe mạnh.”
Thích Dương liền không nói gì nữa.

Một lúc sau mới bảo: “Kia là Văn Xương Các.”
“Hả?”
“Ngôi đền kia ấy, gọi là Văn Xương Các.”
Lục Giai Ý vừa nghe đôi mắt lập tức sáng lên: “Văn Xương Đế Quân!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện