Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 17: Lần đầu đến nhà chồng


trước sau

“Bên trong không phải là thuốc,” Thích Dương nói, “Chỉ là một lọ thuốc nhỏ, bên trong đựng mồi câu.”

Lục Giai Ý mở ra nhìn, quả nhiên là mồi câu bình thường.

“Dùng thì câu được nhiều hơn, nhưng không mạnh.” Thích Dương nói.

“Ừm, câu cá mà, lại không phải là bắt cá.”

Câu cá là một loại thư giãn!

Lục Giai Ý đặt bình xuống. Có lẽ là vì ngồi xổm lâu, chân hơi tê. Cậu liền vịn vào chân Thích Dương đứng dậy. Vừa đứng một cái mắt tối sầm lại, bụp một tiếng ngã ra đất.

Thích Dương giật mình đến nỗi bánh trong tay rơi cũng rơi xuống.

Lục Giai Ý choáng váng đầu óc một hồi, ngẩng lên liền nhìn thấy Thích Dương một tay bắt lấy mình, giật mình mà nhìn.

“Không sao.” Lục Giai Ý ngượng ngùng cười một cái, nói: “Mắt bỗng nhiên tối sầm lại.”

“Choáng đầu sao?”

Lục Giai Ý gật đầu.

Thích Dương nói: “Đứng lên nhanh quá.”

“Là bệnh sao?” Lục Giai Ý vẫn thật có chút lo lắng.

“Cũng không hẳn,” Thích Dương nói, “Rất nhiều người đều như vậy, huyết áp thấp.”

Lục Giai Ý lúc này mới yên tâm, ngồi xuống mặt cỏ. Cậu làm sao lại bị huyết áp thấp nhỉ, thân thể bây giờ cũng quá yếu ớt rồi.

Cậu đêm qua còn bị ho khan, phỏng chừng là hôm qua ở trong sông bị lạnh.

“Cậu biết Lục gia thôn không?” Cậu hỏi Thích Dương.

Thích Dương lắc đầu.

Lục Giai Ý liền không tiếp tục hỏi nữa. Cậu phát hiện ở bụi cỏ không xa nở rộ rất nhiều hoa nhỏ màu vàng kim.

Cậu chầm chậm đứng dậy, đi đến nhìn một cái, thế mà lại là hoa cúc dại.

“Những bông hoa này có được hái không?” Cậu hỏi Thích Dương.

Cậu sở dĩ hỏi là bởi lúc cậu vừa xuyên tới, thấy bên ngoài Phồn Hoa Lí có thật nhiều hoa hải đường tứ quý, vốn định hái một ít đem về nhà cắm, kết quả Lâm Tú Anh nói với cậu, đó là của nhà nước, không được hái bậy.

Thấy Thích Dương gật đầu, Lục Giai Ý liền vui mừng bắt đầu hái lấy, không tới một lúc liền hái được cả nắm lớn, cậu liền đem áo khoác cởi ra bọc vào. Thích Dương vừa uống sữa đậu nành vừa nhìn Lục Giai Ý, thấy cậu đột nhiên bất động, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn về chỗ sâu trong bụi cỏ.

Lục Giai Ý nhìn thấy một con vịt trời, còn là một con vịt trời cực kỳ béo mập.

Nhìn thấy thứ này cậu thật sự rất vui mừng, cảm thấy rất thân thiết. Cậu còn cho rằng thế giới này không còn vịt trời nữa rồi.

Cậu khom lưng thật chậm bước đến, kết quả con vịt kia rất cảnh giác, phành phạch mấy cái liền trốn vào bụi cỏ.

“Ai da!” Lục Giai Ý kêu to một tiếng, vội vàng đứng dậy đuổi theo. Vừa đuổi đến bờ sông con vịt kia không thấy đâu nữa, chạy mất rồi.

“Cậu nhìn thấy không?” Lục Giai Ý hướng Thích Dương hô: “Một con vịt trời, rất mập!”

Thích Dương “À” một tiếng, khóe miệng giật giật. Nhìn Lục Giai Ý vừa khom lưng nhặt cúc dại mới đánh rơi trên đất vừa nói: “Tớ còn cho là bây giờ không còn vịt trời nữa rồi. Cậu ăn qua vịt trời chưa, rất ngon nha. Có được bắt không? Có người quản lý không?”

Thích Dương nói: “Cái đó khó bắt lắm.”

Lục Giai Ý cũng không biết bắt thế nào. Loại việc như bắt vịt không phải của cậu, trong nhà có người hầu đi làm, cậu chỉ phụ trách ăn thôi. Thu đông chuyển sang mùa xuân là lúc vịt trời ngon nhất, béo mà không ngấy.

Ngồi cùng bàn một tuần, Thích Dương nói ít mà Lục Giai Ý nói cũng không nhiều, yên yên tĩnh tĩnh, rất nghiêm túc. Thích Dương vẫn không biết thì ra cậu lại có thể nói nhiều như vậy. Lục Giai Ý ngồi xổm bên sông cẩn thận từng li từng tí mà rửa hoa cúc vừa làm rơi, đặt trên áo khoác mà phơi nắng, nói cho hắn nghe cậu muốn phơi khô đem làm trà hoa cúc.

“”Thần Nông Bản Thảo Kinh” có nói, uống hoa cúc lâu ngày lợi khí huyết, nhẹ người, kéo dài tuổi thọ.” Lục Giai Ý nói.

Thích Dương chỉ ngồi nghe, lúc có lúc không “ừ” một tiếng. Hắn kỳ thực ghét loại người lắm lời, không thích đông người, cũng không thích nói nhiều. Nhưng có thể ngữ điệu Lục Giai Ý hòa nhã khoan thai, không nhanh không chậm, nghe vào cũng không thấy đáng ghét như thế.

Lục Giai Ý ở chỗ đó ngây ngẩn hai tiếng liền, nhờ Thích Dương trông hộ đống hoa cúc, cậu muốn đi nghe hí.

“Cậu có đi không, buổi chiều hát “Bàn Phu Sách Phu” đấy.”

Thích Dương lắc đầu, cậu liền đi một mình. Đợi cậu lên cầu rồi Thích Dương mới quay đầu nhìn theo.

Bạn cùng bàn mới của hắn, sở thích thật đặc biệt. Con trai mười bảy mười tám tuổi, vậy mà lại thích nghe hí kịch giống ông cụ nhà bọn họ.

Lục Giai Ý đi một chuyến liền ba tiếng đồng hồ, lúc quay về rất vui vẻ. Tóm lấy hắn kể lể nội dung “Bàn Phu Sách Phu”. Cậu dường như trời sinh có loại bản lãnh này, rõ ràng rất vui sướng, nhưng ngữ điệu vẫn luôn là không nhanh không chậm, âm thanh dễ nghe, chất giọng cũng dễ chịu: “Tớ rất thích Nghiêm Lan Trinh kia, hát rất hay, người cũng trinh liệt.” Cậu nói.

Không biết cậu đang nói nhân vật Nghiêm Lan Trinh hay là người diễn vai đó.

Chẳng qua Thích Dương rõ ràng đối với hí kịch một tí hứng thú cũng không có. Hắn trong ba tiếng đồng hồ lại câu được hai con cá nữa.

Lần này là hai người cùng nhau đi về. Trước khi đi, Lục Giai Ý bỗng nhiên chạy tới mảnh đất hái cúc dại, lần này là hái theo cả cuống lá, cậu hái một nắm, dùng cỏ đuôi chó bó lại thành một bó hoa, lắc lư ôm vào trong ngực.

“Đem về cắm vào bình, cũng rất đẹp.” Cậu cười nói với Thích Dương.

Thích Dương đạp xe leo núi, phía sau không có chỗ ngồi, liền dắt xe cùng Lục Giai Ý đi bộ. Lục Giai Ý cùng hắn đi song song, bỗng nhiên dựa sát vào, nhón nhón chân, đo với hắn.

“Cậu thật là cao.” Lục Giai Ý nói.

Thích Dương nghiêm mặt, cũng không phản ứng gì.

Nhưng Lục Giai Ý cảm thấy sau hai ngày ở chung cùng Thích Dương, cậu liền biết, bạn cùng bàn mới của mình là mặt lạnh tim nóng. Lúc trước ít nhiều còn có điểm sợ hắn. Bây giờ thì không sợ nữa. Đây là người bạn thứ hai ở thế giới này của cậu.

“Cây bút máy kia của cậu, tớ hôm qua tìm người sửa xong rồi, đi học tớ cầm trả cậu nhé?”

“Không cần.”

“Sửa xong rồi…”

“Đã nói là không cần.”

Vật đã nói là không cần, giờ lại cần, thích hợp sao?

Thích Dương không biết, dứt khoát là không cần.

Lục Giai Ý lại hiểu lầm, bởi vì Thích Dương giọng điệu lạnh lùng, cậu cho là ý tứ muốn nói: đã bảo không cần, làm sao còn hỏi.

Cậu có phần xấu hổ, không dám lên tiếng nữa. Trên người nhàn nhạt mùi bạc hà, trong gió thu tản mát, trong tay ôm bó hoa cúc dại màu vàng.

“Cậu giữ lấy dùng đi.” Thích Dương nói, “Tôi có rất nhiều bút.”

“Ừm.”

Môi Thích Dương giật giật… Thôi bỏ đi, hắn thực sự không biết cách giao hảo với người khác.

Quế Hoa Lí so với Hạnh Phúc Lí gần hơn một chút, Thích Dương đem cá đưa hết cho cậu. Lục Giai Ý lại xấu hổ không dám lấy: “Nhà tớ ít người, ăn không hết từng này cá đâu.”

Thích Dương nghĩ tới Giang Triều nói cha cậu đã mất từ lâu, bảo: “Cậu có thể nuôi trong bể nước.”

Cậu cuối cùng vẫn là đem cá hôm nay câu được đưa hết cho Lục Giai Ý.

Lục Giai Ý trở về nhà liền đem mấy con cá cho vào chậu nước. Cá sông sức sống mãnh liệt, từng con quẫy tung tóe, sức lực mạnh mẽ, vẩy cho cậu mặt đầy nước.

Bà Thích đang ngồi trên chiếu vá chăn, thấy Thích Dương trở về, liền đỡ mắt kính hỏi: “Lại câu cá cả ngày?”

Thích Dương đem này nọ trong tay đặt xuống một góc trong sân, “vâng” một tiếng.

“Không dễ mới có cuối tuần để nghỉ ngơi, mày cũng phải làm khác người. Vừa cuối tuần liền chạy đi câu cá. Vại nước trong nhà cũng chứa không nổi rồi. Bà buổi trưa mới cho Lưu đại nương sát vách hai con đấy.” Bà cụ thấy Thích Dương không tiếp lời, lại hỏi: “Hôm nay câu được mấy con?”

“4 con.” Thích Dương đem thùng không treo lên tường, nói: “Cho người ta rồi.”

Bà Thích ngạc nhiên một hồi, vội hỏi: “Cho rồi, cho ai?”

“Bạn học.”

Bà Thích rất vui mừng, mặt cười đều là nếp nhăn, nói: “Bạn cùng lớp à, tên là gì, có thời gian mời về nhà chơi.”

Thích Dương không nói gì, trực tiếp đi về phòng.

Bà Thích cũng không tức giận, ngược lại hào hứng đứng lên, đeo giày vào đi ra chỗ thùng nước nhìn nhìn. Trong thùng nước thế mà lại trống không, ướt sũng, dính chút vảy cá, mùi tanh còn rất nồng.

Đúng lúc ông Thích trở về, trong tay cầm radio, đang nghe hí khúc “Hà Văn Tú”: “Đi qua ba dặm hoa đào, dạo qua sáu dặm hạnh hoa thôn.”

“Ông này, lại đây, nói cho ông nghe chuyện này.”

Ông Thích chỉnh nhỏ âm lượng radio, bước qua: “Chuyện gì?”

“Hình như Thích Dương kết bạn rồi. Cá hôm nay nó câu, nói là đều đưa cho bạn học.”

“Nó như thế mà cũng kết bạn?” Bản thân ông cụ rất hiểu cháu mình, “Ai chấp nhận được tính tình nó chứ.”

Bà Thích nghe câu này liền bực bội, đánh ông một cái, thấy Thích Dương cầm quần áo chuẩn bị tắm đi ra liền cởi giày, ngồi xuống chiếu vờ tiếp tục vá chăn, đợi Thích Dương vào buồng tắm rồi mới lại nói: “Tôi đều lo phát ốm rồi.”

Ông Thích ở bên cạnh ngồi xuống, nói: “Bà lo cái gì?”

“Còn có thể lo cái gì…” Bà Thích đè thấp âm thanh, nói: “Một tuần liền ra ngoài câu cá, không nói kết giao bạn bè, càng ngày càng tự kỷ. Cái bộ dạng người chết đấy sau này ai chịu được đây, vợ cũng kiếm không nổi!”

Ông Thích bật cười, nói: “Đấy không phải chuyện bà cần bận tâm. Cái đó có mẹ nó quản mà. Có tiền còn lo không kiếm được vợ hay sao?”

“Tiền tiền tiền, tôi thấy trong mắt ông chỉ có tiền thôi. Con gái bây giờ, ông cho là còn coi trọng đồng tiền à, tiểu tử Lưu gia làm việc ở thành phố lớn, không phải hơn 30 còn độc thân à.”

Từ phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rào, bà Thích liếc một cái lại thở dài một hơi: “Không thể nào yên tâm được.”

“Tôi thấy bà là đáng đời, nó mới bây lớn mà bà đã nghĩ xa thế rồi. Mẹ người ta cũng có tiền sao, còn đem tiểu tử Lưu gia ra so sánh. Tôi không tin, mẹ nó chỉ có một đứa con trai, tương lai công ty không cho Thích Dương còn có thể cho ai.” Ông Thích đem âm lượng radio chỉnh to lên. Vừa chỉnh to, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi trong trẻo: “Thích Dương… có nhà không?”

Bà Thích lập tức đứng dậy, cau mày nói: “Ông đừng mở to thế, có phải có người gõ cửa không?”

Ông Thích đem âm lượng chỉnh nhỏ, liền thấy cửa sắt mở hé ra, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, một cậu nhóc rất cao, mặc quần đen áo sơ mi trắng, nom cực kỳ ngoan ngoãn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện