Phương Yểu An không nóng không lạnh đã quen, ngay cả kích động cũng ung dung đến chậm, anh không hiểu sao mà cảm xúc lại nhất thời tràn nước vỡ đê, đôi mắt tròn xoe hoe đỏ nhìn Quý Chính Tắc không chớp lấy một cái, nước mắt ào ào tuôn rơi, lập tức ướt đẫm cả khuôn mặt.
Quý Chính Tắc bị nước mắt của anh dọa sợ, “Sao lại khóc?” Tay chân luống cuống lau, “Được rồi được rồi đừng khóc nữa, không phải em đang ở đây sao? Thầy ơi, cưng yêu, tổ tông, phụ thân, ôi anh đừng khóc nữa mà.” Hắn thật là sứt đầu mẻ trán, nghiêng đầu cau mày ra chiều suy nghĩ, “Đinh công mệnh, chả có nhẽ chơi quá đà nên hết nấc rồi.”
Cả khuôn mặt Phương Yểu An đều đỏ bừng vì khóc, nửa chữ cũng không nghe lọt, anh không sao kiểm soát được tuyến lệ đột nhiên trở nên mong manh yếu đuối này của mình, khóc đến độ hơi thở phả ra cũng run rẩy.
Quý Chính Tắc cầm hai túi đồ rồi quàng tay ôm lấy anh, cúi đầu hôn xuống nước mắt nơi gò má, “Được rồi được rồi không khóc nữa, lạnh thế này, về nhà trước được không anh?”
Giờ Phương Yểu An đã không còn sót lại chút lý trí nào, siết lấy vạt áo Quý Chính Tắc, hôn ghì lấy hắn, cái hôn mềm mại ngọt ngào mang theo nước mắt phủ kín lên khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị của hắn. Quý Chính Tắc cứ thế ôm anh vào lồng ngực, mút lấy đôi môi anh, ăn đầu lưỡi anh. Vào cầu thang, Qúy Chính Tắc đội chiếc mũ của áo lông lên cho anh, tay ôm dưới nách anh, hai người một đường khập khập khiễng khiễng hôn lên lầu.
Phương Yểu An run lên không ngừng, không biết là do khóc quá dữ dội hay hay quá mức kích động mà đến bờ môi cũng run rẩy, hai người giống như hai kẻ sắp chết vì khát, ôm siết lấy nhau, miệng dán miệng, lưỡi quấn lưỡi, một khắc cũng không rời.
Phương Yểu An bị hôn đến rên rỉ, hai má ửng lên như rặng mây hồng, anh víu lấy cổ Quý Chính Tắc, tiếng nước môi lưỡi khuấy động tràn ngập lỗ tai, đầu lưỡi bị hôn tới phát đau cũng không chịu buông tay. Anh chưa bao giờ trải qua khoảnh khắc không thèm đếm xỉa đến bất cứ thứ gì như này, hiện tại chỉ cảm thấy cứ mãi ôm lấy rồi hôn như thế này cả một đời cũng bằng lòng.
Anh bị hôn đến ác, chân mềm nhũn cả ra, Qúy Chính Tắc buông anh ra ở hành lang tầng ba, cẩn thật mút lấy những giọt nước mắt vương trên lông mi anh.
Phương Yểu An mà khóc một phát là vứt sạch hết mặt mũi, anh cũng chả thèm quan tâm, cứ sụt sịt mũi, mắt ngấn lệ nhìn Quý Chính Tắc, nghẹn ngào thổn thức, “Em… Em đã đi đâu thế?”
Quý Chính Tắc còn chưa lên tiếng, liền liếc thấy có bóng người ở trên cầu thang chiếu xuống, hiển nhiên là đã thấy hết thảy, sắc mặt người nọ tái nhợt, “Anh Phương.”
Nước mắt Phương Yểu An còn vương trên má, môi bị hôn ướt át đỏ hồng, anh tránh khỏi lồng ngực Quý Chính Tắc rồi nghiêng đầu lạnh lùng hờ hững liếc Chu Kỳ Minh, vẻ mặt bình tĩnh đáp, “Cậu có chuyện gì à?”
Lời châm chọc ban nãy của Diệp Mi vẫn còn văng vẳng bên tai, “Anh không biết khi đó, cái quãng thời gian anh lạnh nhạt với em nhất, cuộc sống của em đột nhiên suôn sẻ trăm đường, đến chỗ nào cũng đều có đàn ông theo đuổi, em nào có mị lực lớn đến thế đâu, chính bản thân em cũng không hiểu nổi. Tháng sáu năm nay em trở về một chuyến, mơ mơ hồ hồ liền hiểu ra, cái tên họ Chu tầng dưới nhà anh… Ha, em còn tưởng hai người sớm đã có một chân nên nghĩ đủ đường để đá văng em ra, ai mà ngờ, anh nhìn hắn không lọt mắt chứ gì? Em nói rồi? Tên này vừa rảnh rỗi phát là tới tìm anh ngay, tính tìm người cho em vào tròng[1] chứ gì?”
[1] Từ gốc là 仙人跳 : Ban đầu đề cập đến một cái bẫy lừa đảo. Thường thì hai người nam nữ cấu kết với nhau, người nữ dùng tình dục để dụ nạn nhân vào bẫy, sau đó người nam xông tới bắt quả tang rồi cưỡng bức tống tiền. Ngày nay, nó thường dùng để chỉ thủ phạm sử dụng tình dục để dụ nạn nhân vào bẫy, và sau đó cưỡng bức nạn nhân.
Chu Kỳ Minh đảo mắt nhìn giữa hai người họ, con ngươi kinh hãi đến trợn lên, nghiến răng khó khăn rặn từng chữ, “Hai người…”
Phương Yểu An cắt đứt lời gã, “Chính là như vậy, tôi không có gì để nói với cậu, nếu cậu lên đây là để tìm tôi vậy thì phiền cậu trở về đi.”
Chu Kỳ Minh nhìn anh, cả người hoảng hốt, siết chặt nắm đấm dưới ánh mắt thẳng thắn lạnh lùng xen lẫn kháng cự của anh, cuối cùng thất hồn lạc phách rời đi.
Phương Yểu An tỉnh táo lại, tiếp tục bước lên trên, cứ như thể cái người vừa nãy vừa hôn Quý Chính Tắc vừa lên lầu dường như không phải là anh vậy.
Đến cửa, Quý Chính Tắc đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Gã ta thích anh.”
Bàn tay mở cửa của Phương Yểu An khựng lại một giây, ngay sau đó liền vặn chìa khóa, tiến vào trước, “Mắc mớ gì đến anh?”
Quý Chính Tắc hồi lâu không vào theo cùng, Phương Yểu An lấy dép của hắn ra, quay đầu nhìn hắn, khóe mắt vẫn còn đo đỏ, “Rốt cuộc em có vào hay không hả?”
Hắn ngẩn người, rồi từ từ nở nụ cười, vội vã đổi giày đi vào.
Phương Yểu An không có bị lạnh, cho dù lạnh, nụ hôn hôn nồng cháy khi nãy cũng đủ làm anh hừng hực cả người rồi. Nhưng anh xấu hổ vì mình thất thố, một mình lẩn vào trong bếp làm ca cao nóng.
Quý Chính Tắc ngồi cạnh bàn ăn ngoài phòng bếp, đột nhiên hỏi anh, “Thầy à, anh thích đàn ông sao?”
Tay đang rót nước sôi của Phương Yểu An cứng đờ trong phút chốc, rồi lại tiếp tục rót, “Không biết.”
“Vậy anh thích em sao?”
Anh không trả lời, không biết nên trả lời thế nào, lâm vào sự yên lặng dài đằng đẵng.
“Em đếm đến ba anh không nói câu nào thì em coi như ngầm thừa nhận.”
Anh còn chưa kịp hé miệng, Quý Chính Tắc liền hô xong “123” nhanh như chớp, “Ờ mây zing gút chóp, biết anh thích em rồi!”
Hai người bọn họ không ai lên tiếng, Quý Chính Tắc mấp máy môi, “Thực ra anh có thể nói với bọn họ là em ép anh.”
Phương Yểu An đặt bình nước xuống, “Vô ích, bọn họ sẽ không tin.”
Hơn nữa, anh không phải bị ép buộc.
“Anh cảm thấy chuyện này là do ai làm?” Quý Chính Tắc hỏi, bổ sung thêm, “Bức ảnh.”
Bụng ngón tay Phương Yểu an xoa xoa chiếc cốc thủy tinh đang dần dần nóng lên, nói ra một cái tên anh cảm thấy có khả năng nhất, “Hoàng Ngọc Tân?”
Tay Quý Chính Tắc đan vào nhau đặt trên bàn, hai ngón trỏ xoay xoay, “Ừ, đúng vậy.” Con ngươi của hắn âm u, nở một nụ cười khó mà nghe thấy được, nhàn nhạt nói, “Em cũng nghĩ là nó.”
Vốn dĩ Phương Yểu An nghĩ người đáng nghi nhất bị anh nói ra như thế này, trái lại lại cảm giác trách lầm người, trong lòng hồi hộp, cả người như bị treo lơ lửng trên không.
Lời Quý Chính Tắc cắt đứt suy nghĩ của anh, “Anh có biết lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu không?”
Anh nghiêng đầu khẽ nhíu mày, “Không phải ở trường học sao?”
Quý Chính Tắc không cười, thế nhưng lời nói lại ngọt ngào mà êm ái, “Anh không nhớ rồi, ở trường học em cũng đã từng hỏi anh, em nói có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không, anh nói không phải. Thật ra thì đã gặp qua rồi, tháng tám năm ngoái ở bờ sông dưới đường cao tốc, em nghìn năm không lượn bên kia, đó là lần đầu tiên đi qua, trời nóng như đổ lửa mà vẫn ở bên ngoài đợi người, tâm trạng nóng nảy đến mức muốn giết người, bỗng nhiên anh chạy vào vòng tay em.”
Hắn khẽ cười, rồi lại ho khan một tiếng, tay nắm lại đặt lên môi, khóe môi vẫn cong lên, “Em phát hiện anh đi bộ cũng chẳng thích ngẩng đầu, cứ xồng xộc tiến lên như ông cụ, đụng phải người còn hung dữ. Anh ngẩng đầu nhìn em một cái, cách tròng kính, lông mi giống như đang tức giận rồi nói, ‘Xin lỗi’. Lúc ấy chân em mềm nhũn luôn, suýt chút nữa đã quỳ xuống, anh biết máu chảy ngược là cảm giác gì không? Giống như toàn bộ tim gan phèo phổi của em đều thiếu máu ấy.”
Phương Yểu An nghe tiếng cười trong trẻo của cậu trai, mang theo chút tự thấy mình hài hước, “Cả đầu em đều đang nghĩ, đùa đấy à, thượng đế lấy xương sườn[3] của anh đây tạo ra một người đàn ông ư.”
[3] Thượng đế lấy xương sườn của mình để tạo ra Eva.
“Đợi em hồi hồn, anh đã sớm không thấy bóng dáng. Buổi tối em trở về nằm mơ, tới tới lui lui vẫn chỉ mơ thấy anh, mơ thấy anh bị em đè xuống làm, làm anh đến không ngừng rơi nước mắt, rồi lại liếm đi nước mắt của anh. Kết quả chưa đến mấy ngày em đã chạy tới Nam Phi, sớm biết về trường học là có thể gặp anh thì em không thèm đợi ở đó đâu.”
Hắn hất loạn mấy sợi tóc, không rõ là xấu hổ hay bực bội, cứ như một đứa trẻ, “Trước lúc gặp anh em không thích đàn ông, em thật sự yêu anh từ cái nhìn đầu tiên… Cả con đường rộng như vậy, nhiều người như thế vậy mà hết lần này tới lần khác anh lại đâm sầm vào ngực em, tự anh đưa mình tới cửa, còn muốn chạy hả?”
Phương Yểu An đặt cốc ca cao nóng ‘cạch’ một cái trước mặt hắn, “Trước kia em từng thích ai?”
“Thật ra thì chẳng từng thích ai cả, chủ yếu là không nghĩ sẽ thích…” Hắn ngừng lại một chốc, ung dung thong thả lại gần, ngẩng đầu nhìn anh, “Làm sao? Ghen?”
Phương Yểu An không lên tiếng
Quý Chính Tắc nắm lấy tay anh, ngón tay theo cổ tay đi lên, nhẹ nhàng vén tay áo anh lên, nhìn thấy cái vòng dây bện nhỏ màu đỏ, không biết là đang trầm tư hay đang im lặng, con ngươi vàng nhạt cứ như một dòng suối thăm thẳm yên tĩnh, “Tại sao trước giờ anh chưa từng đến tìm em? Mãi mãi luôn là em tới tìm anh, em chính là có cũng được không có cũng chẳng sao đúng không?”
Phương Yểu An sững sờ một lúc, dáng vẻ kiêu ngạo mới vừa rồi chợt tắt ngúm, không thể bắt lại được.
Anh đã từng đi tìm, nhất là mấy ngày đầu, lúc mà điện thoại không sao liên lạc được, anh đi tìm hắn, đến cả cổng khu biệt thự cũng chưa vào được đã bị người ta cản lại. Anh còn đi tìm cả Đường Hựu Trung, thái độ của Đường Hựu Trung rất ngạo mạn, cậu ta hiếm khi nở nụ cười với anh, “Quý Chính Tắc chính là một thằng tồi, thầy chớ lo cho nó làm gì, thầy càng đau lòng thì nó càng phởn thôi.”
Anh không hiểu được ý của những lời này, tựa như sự biết mất Quý Chính Tắc chính là sự trả thù, trả thù cho sự lạnh lùng cùng với làm bộ làm tịch của anh, còn hắn có lẽ đang trốn đâu đó trong bóng tối lạnh lùng nhìn anh khóc ngày khóc đêm quấn mãi không nhả.
Quý Chính Tắc thầm đệch mợ trong lòng một tiếng, khi ấy hắn cũng không ngờ mình sẽ bị lật thuyền trong mương. Hắn không nghĩ hai người lại vì cái chuyện chả ra làm sao này mà bị tổn thương đến vậy, hắn muốn tính toán để cho Phương Yểu An an toàn yên ổn mà tiếp nhận, thì chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc, trực tiếp