Tràn Ngập Nguy Cơ

Chương 9-2


trước sau

Cả hai đều cảm thấy đối phương không thể dùng lý lẽ để khuyên răn, Quý Chính Tắc cực kỳ cáu kỉnh, còn Phương Yểu An lại giống như một cục đá cứng đầu, đập thế nào cũng không vỡ được. Hắn kéo Phương Yểu An xuống, Phương Yểu An không phòng bị bị kéo ngã xuống giường. Quý Chính Tắc kìm tay anh lên trước đầu, tay còn lại lần mò vào trong quần áo và véo mạnh eo anh.

Cơ bắp của Phương Yểu An không được săn chắc lắm, công việc của anh nhàn hạ và cũng không hay vận động, tuy gầy nhom nhưng khung xương nhỏ, bắp thịt vẫn mềm mại. Anh rất trắng, ánh nắng chói chang cũng không làm da anh sạm đi, bị nện thì toàn thân sẽ đỏ bừng lên và nước mắt sẽ tuôn xuống như hạt châu.

Quý Chính Tắc chợt nhớ tới ngày xuân mưa dầm liên miên ấy, Phương Yểu An vội vã trở về sau giờ học, trên đường bị mắc mưa. Hắn tinh nghịch đi theo phía sau định dọa cho anh giật mình khi anh vào cửa.

Nhưng vừa vào nhà Phương Yểu An đã bắt đầu cởi quần áo, anh ướt hết cả người, quần áo dính sát vào da khiến anh khó nhịn được dù chỉ một lúc. Anh không biết có người sau lưng mình mà hồn nhiên đưa tay cởi áo trong, không chút ngượng ngùng lộ toàn bộ thân trên trước mắt Quý Chính Tắc.

Anh gầy đến mức như thể không giữ nổi quần áo nữa, lúc cúi người xuống cởi quần, xương bả vai lồi ra trông như một đôi cánh người dị dạng, từng đốt xương cột sống nổi lên liên tiếp như những ngọn núi sát sạt nhau, vòng eo hóp lại vào trong như người bị suy sinh dưỡng. Một người đàn ông gầy gò yếu ớt như vậy lại luôn khiến hắn lúc nào cũng muốn phát điên.

Quý Chính Tắc nghi ngờ rằng toàn bộ thịt trên người anh đều dồn hết xuống mông rồi, bờ mông đầy thịt như vậy dường như khiến khung xương cũng không chống đỡ nổi, nó căng mẩy và trắng nõn mềm mại rung lên theo từng cử động của anh, tất cả  rơi hết vào tầm mắt khiến Quý Chính Tắc mãn nhãn. Dục vọng của hắn bùng cháy từ cổ họng khô khốc cho đến dưới háng, côn thịt dựng đứng sưng to như thể muốn phá quần thoát ra.

Lúc Phương Yểu An cởi tất thì đột nhiên cơ thể loạng choạng, phải bước một bước mới có thể đứng vững, lúc bước đi eo và mông thi nhau lắc trái lắc phải khiến gân cốt toàn thân cũng trở nên uyển chuyển quyến rũ. Quý Chính Tắc nghĩ, thì ra câu “Phong tư uyển chuyển, mỹ miều thướt tha” sinh ra là để dành cho Phương Yểu An.

Mưa gió khiến căn phòng rất ngột ngạt, không khí vừa nóng vừa ẩm, hắn dường như có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên thành từng hạt trong phòng, không gian nhỏ bé mờ ảo tràn ngập một thứ nhục cảm tươi mát khiến hắn nghẹt thở.

Phương Yểu An trần trụi cơ thể không hề hay biết, ngay cả mắt cá chân cũng trắng nõn nhỏ xinh, anh cúi người vơ lấy quần áo trên sàn rồi bước vào nhà tắm. Trong nháy mắt mở cửa nhà tắm, anh đột ngột bị người phía sau ập tới khiến anh ngã xuống, đầu gối trực tiếp đập vào sàn kêu “cộp” một tiếng, anh bị dọa hết hét to, “Aaa!”

Quý Chính Tắc vừa ập xuống, còn chưa kịp bỏ balo trên lưng ra đã chỉ nghĩ tới phải làm chết cái đồ yêu tinh lẳng lơ này, phải phịch cho anh khóc lóc la hét và thề cả đời này sẽ chỉ cho hắn phịch. Phương Yểu An cảm nhận được sự điên cuồng bùng nổ ấy, anh vùng vẫy cơ thể trần truồng và ảo tưởng có thể thoát khỏi dưới háng của một con thú hùng dũng trưởng thành đang động dục. Đôi mắt Quý Chính Tắc đỏ sẫm phịch anh đến đạt cực khoái hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, Phương Yểu An cũng không chịu được nữa, mặt đầy nước mắt, hai tay chống xuống rồi quỳ lê về phía trước. Quý Chính Tắc bóp chặt vòng eo nhỏ gầy của anh, côn thịt cắm vào bên trong, và không ngừng đóng cọc anh trong khi anh đang bò.

Anh như bị mù mà không nhìn được cái gì, chỉ biết lắc đầu cầu xin, “Tôi không muốn! Khụ khụ… Buông ra! Đừng mà… chết mất, aaaaa!” Anh nôn khan khuỵu xuống đất, khuôn mặt đẫm nước mắt vùi vào trong khuỷu tay, hai quả mông nhô cao như một con chó cái đang bị đụ, lỗ thịt ẩn sâu trong khe mông bị yêu thương đến độ sưng to một vòng, hông Quý Chính Tắc va vào mông anh phát ra tiếng bạch bạch bạch vang vọng mãi không dứt.

Trong trò chơi ái tình này Phương Yểu An chưa bao giờ thắng nổi, sức nặng đè lên nhau của hai người khiến tấm nệm êm ái bị lún xuống, Phương Yểu An đã phải trả giá cho sự phản kháng quyết liệt bò đi vừa rồi của mình. Quý Chính Tắc vỗ hai quả mông của anh khiến nó sưng lên, cặp mông trắng nõn in đầy dấu tay đỏ ửng, vừa xấu hổ lại vừa gợi tình.

Quý Chính Tắc không ngừng thúc khiến hai quả mông trắng của Phương Yểu An rung lên như những đợt sóng. Phương Yểu An đã bắn hai lần rồi, thần kinh cũng đang điên cuồng chao đảo giữa đau đớn và khoái cảm tột đỉnh.

Quý Chính Tắc nắm lấy cổ ép anh ngả đầu ra sau, môi áp vào tai anh, hơi thở gấp gáp nóng hổi phả tới, “Thầy có biết tại sao thầy không thể cương nổi với vợ trước của thầy không? Chính là bởi thầy sinh ra là để em chịch đấy!”

Phương Yểu An vùi mặt vào ga trải giường, khắp nơi trên người đều sũng mồ hôi, cái mông chổng lên y hệt tư thế hôm đó, giống như vừa trải qua một cơn thú tính thô bạo. Côn thịt thô to dữ tợn mãnh liệt chọc thẳng vào cơ thể anh, lỗ thịt đỏ rực được lông mu rậm rạp xung quanh bao bọc đến phát ngứa, nơi kết hợp ướt át rối tung rối mù, tinh dịch màu trắng sữa nhớp dính trên đôi cẳng chân, anh không ngừng rên rỉ ngắt quãng trên ga trải giường, “Ưm… nhẹ… nhẹ chút, sâu quá… nhanh quá…”

Quý Chính Tắc lật người anh lại, đỡ lấy eo rồi nâng toàn bộ hông anh lên, đối mặt với anh điên cuồng đóng cọc, “Cả ngày thầy chỉ nghĩ cách để quyến rũ em đúng không?”

Phương Yểu An vươn tay vẫy lung tung, đôi mắt ngấn lệ, nghẹn ngào phủ nhận, “Không… không có, tôi không…”

“Còn dám mạnh miệng, nếu không phải thầy quyến rũ em thì tại sao em cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện phịch thầy chứ?” Quý Chính Tắc ôm đầu anh, chặn lại nước mắt chảy xuống của anh. Động huyệt sũng nước không ngừng bị thô bạo đâm chọc, “Chính thầy quyến rũ em, thầy không biết xấu hổ dâm đãng quyến rũ học sinh của mình, có phải hay không?!”

Phương Yểu An bị ép đến cực điểm, suýt chút nữa tan nát, “Đúng! Đúng!” Anh điên cuồng khóc lóc, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt, vừa nói vừa chảy nước miếng, “Tôi quyến rũ em, là tôi quyến rũ em, buông… buông ra… hỏng rồi, tôi không muốn… a aaa!” Anh thở hổn hển bắn tinh, cả người mềm nhũn thành vũng bùn quỳ xuống trước dục vọng, cuộn tròn người lại, đáng thương lẩm bẩm, “Không muốn…”

Trước khi Phương Yểu An bắn tinh, Quý Chính Tắc đã rút côn thịt của mình ra. Cây gậy đó vừa thô vừa dày lại vừa dài dính đầy nước dâm dũng mãnh ngẩng cao đầu, quy đầu đỏ tươi sũng nước, hắn nhìn Phương Yểu An nằm phía dưới vẫn đang trong cơn cực khoái. Hắn trao gửi trọn vẹn tâm tình nơi cỗ thân thể khiến hắn cuồng si này, cơ thể ấy gầy gò, xanh xao, uất ức, bệnh trạng, mảnh khảnh và gợi tình. Lỗ thịt giữa hai cánh mông trở thành một cái động dâm đãng đỏ tươi, cứ không ngừng mở ra đóng lại như cái miệng có thể hít thở.

Phương Yểu An còn chưa tỉnh sau cơn đê mê, Quý Chính Tắc đã lại cắm vào. Hắn ôm lấy Phương Yểu An rồi lăn nửa vòng, hắn nằm xuống và để Phương Yểu An cưỡi lên người mình, bắp đùi cường tráng đỉnh mạnh lên trên từng phát từng phát giã anh đến nát.

Phương Yểu An chống đôi tay xuống cơ bụng căng cứng của Quý Chính Tắc, lỗ thịt đỏ bừng dâm mỹ hút hồn nuốt lấy vật đang xâm nhập thật sâu vào trong và phả ra tiếng lép nhép vang vọng. Anh đã khóc đến mức không thể phát ra được tiếng, giống như đang ngồi trên một con thuyền gập ghềnh lắc lư. Anh thậm chí còn không cương được nữa, họa mi đáng thương tắt tiếng cúi đầu, khuất nhục tiếp nhận sự chinh phục cùng chi phối mạnh mẽ nam tính của Quý Chính Tắc.

Anh làm sao cũng không thể trốn thoát, côn thịt to lớn đóng đinh vào bên trong anh, sự ớn lạnh từ xương cụt bắt đầu xông thẳng và đánh úp lên toàn thân, nó khác với sự căng phồng do bị rót đầy tinh dịch, mà đó là cơn đau đến từ tận bên trong và không tự chủ được muốn phát tiết ra ngoài trước nay chưa từng có.

Anh kịch liệt co giật, hai mắt trống rỗng trợn trừng, cảm giác căng phồng của bụng dưới biến thành gai nhọn đau nhói. Anh gắt gao bóp chặt cánh tay Quý Chính Tắc, hàm răng va mạnh vào nhau, “Tôi, tôi muốn đi tiểu, muốn đi tiểu… toilet!”

Quý Chính Tắc đặt anh xuống, cũng không cho anh đi giải quyết mà lại đè người lên Phương Yểu An, trói nghiến lấy vai anh, dùng tư thế đâm vào sâu nhất rồi im lặng đống cọc anh một cách tàn nhẫn.

Phương Yểu An điên cuồng đấm vào bờ vai rộng lớn của hắn, khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt, hai chân đạp loạn xạ, lắc đầu trong tuyệt vọng, “Không, muốn tiểu! Không muốn… cứu, cứu với aaaaaa…”

Tay chân anh bắt đầu co quắp, hai tay siết chặt lấy ga giường, các khớp ngón tay trắng bệch, nửa người trên dựng đứng khiến gân xanh trên cổ phồng hết cả lên, há hốc miệng không phát ra được tiếng nào, cuối cùng chất

lỏng màu vàng nhạt cũng được bắn ra.

Anh tiểu rất nhiều, lúc bắt đầu tiểu thì phun lên cơ bụng săn chắc của Quý Chính Tắc, tí tách tí tách nhỏ xuống, lúc sau dương vật ngoẹo sang bên phun đứt quãng xuống giường. Mặt anh đỏ bừng, khó khăn thở dốc, đê mê run rẩy rỉ nước.

Quý Chính Tắc vươn thẳng người bắn sâu vào người anh, tinh dịch rót đầy trong lỗ thịt đang co rút của anh rất lâu. Tầm mắt hắn di chuyển từ khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi đến nơi kết hợp vừa bị xâm phạm thô bạo của anh. Hắn thích nếm dịch cơ thể của Phương Yểu An, từ mồ hôi, nước mắt, máu, nước miếng và thậm chí đến cả tinh dịch của anh. Hắn không biết vị ngọt đó có phải do mình tưởng tượng ra hay không.

Hắn dừng một lúc, sau đó lấy ngón trỏ vuốt chút chất lỏng trên bụng mình rồi cho vào miệng mút. Hắn nhướn mày, không ngọt như tưởng tượng của hắn, nước tiểu có vị dâm.

Hắn nghĩ, không sai, là dâm, toàn bộ mọi thứ của người này đều dâm đãng.

Phương Yểu An run như cầy sấy nằm trong đống nước tiểu tanh tưởi, sự xấu hổ về mặt tâm lý còn nặng nề hơn về thể xác. Toàn thân anh lạnh toát, như thể có ai đó đang mổ bụng và kiểm tra nội tạng của anh.

“Thầy xem này, trẻ tuổi thật tốt biết bao.” Anh nghe thấy tiếng cười của Quý Chính Tắc, hắn ghé vào tai anh, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười tàn nhẫn, “Trẻ tuổi có thế chịch thầy ra cả nước tiểu đấy.”

Khoảnh khắc ấy, sự xấu hổ đã dâng tràn lên đáy mắt anh, toàn thân anh nóng rực run rẩy cuộn tròn lại, chỉ lộ ra tấm lưng trần trụi về phía Quý Chính Tắc, cảm xúc quá mức khiến cả người anh run không ngừng.

Quý Chính Tắc lật người anh lại rồi ôm vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, động tác dịu dàng ngập tràn cưng chiều, “Ôi, đừng khóc đừng khóc nữa nào, đúng là quỷ đáng yêu thích khóc nhè.” Hắn tựa cằm lên đầu Phương Yểu An, “Em phải nói với cô giúp việc như nào đây nhở? Thầy giáo tới một chuyến mà giường em cũng bị tè ướt sạch rồi. Chậc chậc, hay là em nói thẳng với cô ý là thầy giáo bị em chịch đến phun cả nước tiểu nhá.”

Những lời này như một cái kéo cắt dây thần kinh của Phương Yểu An, anh co rút dữ dội, nắm chặt vạt áo của Quý Chính Tắc mà lắc đầu nức nở, “Đừng mà, đừng nói, đừng nói.” Anh ngẩng đầu lên, sương mù trong mắt đã tan thành vũng nước, nom thật đáng thương làm sao, “Xin em đừng nói.”

“Vậy thầy nói xem thầy có muốn ở bên em không nào?” Quý Chính Tắc nắm tay anh, ghé vào miệng anh khẽ hôn, đôi mắt màu hổ phách sáng quắc như mắt sói, “Ở bên em được không?” Lại đột ngột hung dữ, “Nếu không em sẽ ôm thầy ra ngoài cho họ xem thầy bị em chịch đến lỗ hậu cũng không khép lại được và còn tè cả lên giường của em nữa đấy.”

Anh coi tất cả những lời đe dọa của Quý Chính Tắc thành thật, anh sợ hãi che lỗ tai, há miệng run rẩy lắc đầu, nặng nề khóc nấc lên, “Đừng, đừng làm thế mà.”

Quý Chính Tắc liếm khóe mắt anh rồi lưu luyến hôn lên thái dương, “Đồng ý ở bên em thì sẽ không đi ra ngoài, được không?”

Anh ngước đôi mắt ngậm nước và nhìn thấy nét dịu dàng trên khuôn mặt của Quý Chính Tắc, lòng tự trọng bị nước tiểu ập xuống khiến tâm lý phòng bị sẽ không thể dày hơn được một tờ giấy, anh run giọng gật đầu, “Được.”

Cuối cùng Quý Chính Tắc cũng bật cười mà ôm chặt anh vào lòng, gần như muốn siết nghẹt lấy anh, trái tim hắn đập điên cuồng trong lồng ngực, “Anh đúng là muốn giày vò chết em mà.”

Trời đã tối, Quý Chính Tắc bế anh lên, Phương Yểu An ấm ức vòng tay qua cổ rồi vô thức rướn người lên liếm đôi môi mỏng đỏ mọng của hắn, Quý Chính Tắc mút lấy lưỡi anh, hai người dịu dàng hôn nhau.

Buổi trưa Phương Yểu An chưa ăn gì nhưng giờ anh cũng không thấy đói, có thể là do tinh dịch bắn đầy bụng khiến anh có cảm giác no rồi. Quý Chính Tắc bế anh vào phòng dành cho khách, anh nằm úp sấp trên người hắn và không ngừng bị hắn hôn. Lòng bàn tay nóng bỏng của cậu thiếu niên vuốt ve từ bắp đùi anh đến gáy, xúc cảm xù xì khiến anh run rẩy.

Buổi trưa ngày hôm sau, rốt cuộc anh cũng đã mặc quần áo chỉnh tề muốn xuống dưới nhà. Quý Chính Tắc chỉ mặc độc mỗi quần không mặc áo, toàn bộ lưng đều dày đặc vết cào đi phía sau đưa anh xuống nhà.

Anh cầm tay nắm cửa, quay người ngăn cản Quý Chính Tắc, “Tôi sẽ tự đi xuống, em đừng đi ra.”

Bây giờ anh đang rất chột dạ và rất sợ bị người khác nhìn ra điều gì.

Quý Chính Tắc vươn tay phải ôm eo anh rồi kéo anh vào lòng, chóp mũi đặt sau gáy vừa hít ngửi vừa hôn anh. Lỗ tai bị hắn liếm cắn, sụn vành bị hút vào trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy liếm vòng quanh.

Phương Yểu An nắm chặt tay, cơ thể khẽ run lên, vành tai đã trở nên ướt nhẹp nhớp nháp nặng nề. Quý Chính Tắc vùi đầu xuống hõm cổ anh rồi dụi dụi y như một đứa nhóc không thể xa khỏi mẹ, giọng điệu như đang làm nũng, “Hay là anh đừng đi được không, em nóng quá, nóng như muốn phát điên rồi.”

Mặt Quý Chính Tắc đỏ bừng, hôm qua hắn gần như thức trắng cả đêm, thần kinh phấn khởi đến mức không chịu đi ngủ, hiện tại tinh lực vẫn cứ là dồi dào. Lần đầu tiên Phương Yểu An nhìn thấy trên người hắn có vài nét giống với những người bạn cùng trang lứa, dường như cả người hắn đều đang thấm đẫm một vầng hào quang được gọi là tình yêu màu hồng. Ngay cả ánh mắt hắn cũng không còn rõ ràng nữa, mà chuyển sang vị ngọt dính ngấy rồi, “Anh cảm nhận nhịp tim em này, em như kiểu sắp đột tử đến nơi rồi ấy.”

Phương Yểu An ngượng chín cả mặt, quay đầu né tránh nói với hắn, “Chiều tôi có tiết rồi.”

Quý Chính Tắc vòng tay sang hai bên khóa anh trong ngực, trán tựa trán, ép anh phải đối mặt với mình, lời nói ra cũng nhuốm đầy vẻ khiêu dâm, “Cho em mút đầu ti một lúc, nếu không em không cho anh đi đâu.”

Phương Yểu An bối rối đứng thẳng người, giằng co một hồi lâu mới vụng về vén vạt áo lên, để lộ toàn bộ phần bụng trắng nõn và mềm mại. Đầu lưỡi Quý Chính Tắc chậm rãi liếm láp rồi nhay mút hai núm vú hồng hào nhô ra, sau đó hút vào trong miệng nhấm nháp. Phương Yểu An chống tay lên vai hắn, đầu mềm nhũn dựa vào cửa thoải mái rên hừ hừ.

Quý Chính Tắc lại sấn người xuống hôn anh, đưa tay vỗ nhẹ mông anh một cái, “Đi thôi, em bảo người đưa anh đi.”

Lúc Phương Yểu An xuống nhà thì tình cờ đi lướt qua một người, sau khi chạm mắt, anh gật đầu một cái rồi bước nhanh ra ngoài. Mãi cho khi đi tới sân anh mới thở phào nhẹ nhõm, cửa sổ trên tầng hai bất ngờ mở tung, Quý Chính Tắc nhoài người ra rồi hét lên với âm lượng như muốn cho cả thế giới biết rằng: “Anh đang yêu! Định mệnh nó anh có người yêu rồi! GATO anh đi nào các cưng! Anh đang yêu đó!”

Vương Chấn và người làm vườn đồng loạt quay đầu lại nhìn, ngay cả cô giúp việc nghe thấy âm thanh cũng chạy ra ngoài xem, tất cả không rõ ra sao nhưng đều ăn ý mỉm cười.

Phương Yểu An hận không thể xông lên che mồm hắn lại để hắn đừng có hét thêm câu nào nữa. Nhưng sự thật là anh lại chạy trối chết, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, lên xe rồi mới nhìn Quý Chính Tắc trên lầu thông qua lớp kính xe.

Quý Chính Tắc đang đứng trước cửa sổ, nửa thân trên vẫn trần như nhộng, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú đắm chìm trong niềm vui sướng ngập tràn, khóe mắt cùng khóe môi đều cong lên nhìn anh.

Phương Yểu An cúi đầu xuống, testosterone trong người dường như cũng bắt đầu rối loạn, nhịp tim đập mạnh như vượt qua tải trọng của tim và có một loại cảm giác choáng váng như sắp lên cơn sốc.

Yêu.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện