Lục Chỉ thấy Cửu gia bận nửa ngày mà đến tiểu quái trước cửa Boss cũng đánh không lại, không biết đã chết bao nhiêu lần, lập tức khinh bỉ: "Tiểu quái thú người sói mà cũng không qua được! Còn phế hơn cả ta, tránh ra, để ta đích thân ra tay!"
Cửu gia rất bất mãn nhưng hắn không nói, mèo mập trong lòng hắn phát ra tiếng hừ hừ, Lục Chỉ trừng mắt nhìn mèo mập một cái, nó lập tức dúi bản mặt mâm béo núc ních như cái bánh quả hồng núp vào lồng ngực Cửu gia.
Đầu trọc nhìn con mèo mập thường xuyên chiễm chệ ngồi trên đầu hắn, trong lòng khó chịu; bình thường hắn có lấy lòng thế nào nó cũng vẫn hung với hắn, đã thế mỗi lần hắn còn cống nạp không ít cá khô nhỏ quý báu đâu.
"Cửu gia." Thương Chân Tử đem lá bùa đưa cho Cửu gia, "Nếu sư phụ ta là người Tiêu Dao Phái, ngài ấy nhất định có thể cứu cha nuôi của ngài."
Đầu trọc:......!Hai tiếng sư phụ này gọi cũng thật thuận miệng, người ta chịu nhận ông sao.
Cửu gia nhận lấy lá bùa, khoé miệng hơi nhỉnh lên.
Người hắn coi trọng quả nhiên xuất chúng.
"Nghe nói các người bán công quán số 82?" Cửu gia không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Chỉ, lời lại có vẻ như nói cho Chân Tùng nghe.
"A? Nga, đúng vậy." Chân Tùng nhủ thầm trong lòng, chẳng lẽ Cửu gia muốn đoạt lại căn nhà này? Thế sao được? Rõ ràng biết giá trị căn phòng là tám con số, nay bắt hắn chỉ lấy bảy con số, nghẹn tới thổ huyết cũng không có chỗ phun mà.
"Đưa ta."
Chân Tùng vừa nghe hai chữ này, thiếu chút nữa khóc lên, ông trời ơi, đất mẹ ơi, vì sao cho hắn gần đạt đến hi vọng rồi lại tước đoạt đi thê thảm như vậy!
Đầu trọc trong lòng vui vẻ, tốt xấu gì cũng là đồ trong tay hắn, qua tay một phát liền tăng giá trị lên như vậy, nay Cửu gia cướp về cũng cho hắn một chút chỗ tốt đi?
"Cửu gia, phòng này chúng tôi trang hoàng, sửa phong thuỷ, tốn rất nhiều tâm huyết, hơn nữa giá cả hiện tại đã......" Chân Tùng vừa sợ bối cảnh Cửu gia, vừa không cam lòng, vẻ mặt đưa đám giải thích.
"Không bán!" Lục Chỉ đang tập trung chơi trò chơi, bớt chút thời gian chém đinh chặt sắt thả ra một câu.
Tên khốn này phá hỏng trò chơi của cậu, đừng hòng cho hắn lợi ích gì.
Cửu gia nhướng mày, ngón tay ra sức xoa xoa lông mèo mập.
"Ra giá một trăm triệu."
"Cửu gia a...!Căn nhà này có người ra giá tám con số......!Từ từ?! Nhiều ít? Một trăm triệu?" Chân Tùng thiếu chút nữa lên cơn hen suyễn.
Hai mắt đầu trọc cơ hồ muốn lòi ra ngoài, một trăm triệu? Căn này hắn bán 300 vạn, hiện tại ra giá 100 triệu?! Lại là Cửu gia mua lại?
Thương Chân Tử âm thầm tiếc hận, đây là Phúc Nguyên Bảo Địa – báu vậy vô giá a.
Đừng nói là một trăm triệu, mấy trăm triệu cũng không đáng giá.
Hắn ban đầu nghe nói tám con số còn muốn nhúng một chân, nếu Cửu gia đã mở miệng, giờ hắn ra tay đoạt cũng không hay lắm.
Một trăm triệu? Một trăm triệu? Chân Tùng thiếu chút nửa ngất xỉu tại chỗ, hắn đè nén tâm tình hưng phấn, nhìn về phía Lục Chỉ.
Gừa: Giá gốc 7 con số: 3,000,000 CNY (nhân dân tệ).
Giá mới 8 con số: 30,000,000 CNY.
Giá của Cửu gia: 100,000,000 CNY = 15,704,750 USD = 361,366,297,500 VND (quy đổi tương đối).
Muốn xỉu!
Rốt cuộc phòng này do Lục Chỉ ra sức đuổi quỷ, sửa phong thuỷ, công lao của cậu là lớn nhất, phải có cậu gật đầu thì mới được.
Nhưng đối với hiểu biết của hắn về Lục Chỉ, trước giờ nói một không hai, trước đó nói không bán, chỉ sợ.....!
"Bán!" Lục Chỉ đang chơi trò chơi, lại chém đinh chặt sắt trả về một câu.
Chân Tùng:!!!
"Kẻ thức thời." Cửu gia tưởng tượng đến cảnh Lục Chỉ đi qua đi lại ở căn nhà kia, đích thân thiết kế thay đổi phong thuỷ, cong cong khoé miệng, lần này không lỗ.
"Hừ, ngươi nguyện ý tiêu tiền, vì sao lại không cần." Lục Chỉ nói với vẻ đương nhiên.
Cậu không để bụng chút tiền đó, nhưng cậu dù ngọt, lại không ngốc bạch, cậu nhìn ra được Chân Tùng rất muốn số tiền này, hơn nữa, dù sao cũng là nhà của Chân Tùng, cậu không có lý do gì ngăn không cho hắn bán.
Đến khi hoành thành giao dịch Chân Tùng vẫn chưa hồi hồn.
Hắn bán nhiều căn nhà như vậy, biệt thự second-hand cũng từng qua tay không ít; nhưng cái giá trên trời 100 triệu, thật đánh chết cũng chưa từng thấy qua.
Giao dịch lớn như vậy gây chấn động nguyên cả dãy phố môi giới.
Bọn họ mới đầu cho rằng Lục Chỉ là đứa nhỏ nhà có tiền, mua cái cửa hàng này cho vui, miệng còn hôi sữa, cũng chưa từng tiếp xúc qua ngành này, có thể bán được nhà gì chứ?
Kết quả người ta nã cú đầu tiên lại chính là giá trên trời! Mọi người vội vàng không ngừng hỏi thăm Chân Tùng làm sao bán được nhà; vừa nghe do Lục Chỉ sửa phong thuỷ, lập tức cắn khăn tay hối hận.
Bọn họ như thế nào không có nhãn lực như Chân Tùng, lo lôi kéo làm quen với Lục Chỉ từ sớm, để giờ bay mất một cơ hội phát tài a.
Chân Tùng nói sơ lược để đuổi họ đi, cũng không nói rõ cho họ, vốn căn nhà này là