Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Phiên ngoại 2: Tiểu Tinh Tinh


trước sau

Sở Chiêu Du cảm thấy mình rất cần một cái nút bịt tai, mới có thể phòng ngừa công kích của Tiểu Tinh Tinh, tiện thể cho Nhiếp chính vương một cái luôn.

May mà thần y đột phát kỳ tưởng, muốn nhận Tiểu Tinh Tinh làm đồ đệ, truyền thụ y thuật độc môn của ông.

Thần y ở kinh thành mấy năm, đột nhiên thấy, cuộc sống phú quý rảnh rỗi rất hợp để dưỡng lão, nên vẫn luôn ở trong cung, một năm ra ngoài đi bộ vài lần.

Chủ yếu là do giàu quá, mang theo toàn bộ gia sản ra ngoài sợ bị cướp.

Ông rất thích Tiểu Tinh Tinh, thậm chí tự tay bện một túi thơm thảo dược cho Tiểu Tinh Tinh đuổi muỗi.

Mấy ngày gần đây, trong miệng Tiểu Tinh Tinh không phải là chính sự mà là các loại phương thuốc.

Sở Chiêu Du nghe tên thuốc không hiểu, hoàn toàn xem nó là tạp âm, nhưng dù là tạp âm, cũng không thể bỏ qua được việc cùng một phương thuốc mà Tiểu Tinh Tinh đọc trước sau mỗi lần đọc mỗi kiểu.

Y như lúc nó đọc tấu chương râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhầm chuyện Tây Bắc với Tề Châu.

Sở Chiêu Du nghi ngờ chắc là Tiểu Tinh Tinh không hợp làm nghề y.

“Tiểu Tinh Tinh, thần y gia gia dạy con tên thuốc hả?”

Tiểu Tinh Tinh ưỡn ngực, mắt sáng lên: “Đúng ạ, phụ hoàng, nghe con đọc lại một lần nha.”

Tiểu Tinh Tinh ham thích đọc thuộc lòng bất cứ thứ gì, đa số muốn tự đọc cho hai ba ba nghe.

Sở Chiêu Du: “Bắt đầu đi.”

Y cười tủm tỉm nghe con trai đọc xong, giơ ngón tay cái lên: “Tiểu Tinh Tinh thật lợi hại, tối nay phải khen thưởng thêm một chén cơm.”

Con của y thật trâu bò, thần y nghe xong cũng phải khen phương thuốc này rất thần kỳ.

Tiểu Tinh Tinh sờ bụng, buổi trưa đã bị khen thưởng thêm một chén cơm rồi.

Đổi thứ khác được không?

Sở Chiêu Du đưa Tiểu Tinh Tinh đến chỗ thần y, lo lắng sốt ruột nói với thần y: “Hình như nó không học thuộc được phương thuốc.”

Tuy Tiểu Tinh Tinh mới hai tuổi rưỡi, nhưng Sở Chiêu Du đã có bài tập con làm không xong, phụ huynh không thể không đi gặp giáo viên nghiêm khắc nhờ giúp đỡ.

Thần y: “Cái gì?”

“Tiểu Tinh Tinh, đọc một lần cho thần y gia gia nghe.”

Tiểu Tinh Tinh sáng mắt, lập tức chạy từ sàng phơi thuốc tới, chắp tay sau lưng, “Gia gia, một lần đủ không, con đọc hai lần.”

Sở Chiêu Du lại nghe hai phương thuốc mới bịa, thành khẩn nhìn về phía thần y, “Nó mới hai tuổi rưỡi……”

Lão nhân mừng rỡ như điên: “Nó mới hai tuổi rưỡi nghe qua mà đã nhớ! Hạt giống tốt, hạt giống tốt, có thiên phú hơn tiểu tử Lục Cảnh Hoán kia.”

Sở Chiêu Du mới biết được thì ra thần y chỉ dạy Tiểu Tinh Tinh nhận biết thảo dược đơn giản, không phát rồ mà bắt con nít hai ba tuổi học thuộc phương thuốc.

Phương thuốc Tiểu Tinh Tinh đọc chỉ là thần y ngẫu nhiên nói một lần, nó lại nhớ rõ toàn bộ.

Sở Chiêu Du uyển chuyển từ chối đề nghị đưa Tiểu Tinh Tinh đến núi sâu rừng già nghiên cứu y thuật cùng thần y.

Lão nhân ánh mắt bất thiện nhìn Sở Chiêu Du: “Có phải hai người các ngươi yêu cầu nó quá cao? Nó mới tí tuổi, mà đã nghĩ ta sẽ dạy nó mấy phương thuốc! Lấy tâm quân chủ đo bụng thần y!”

Sở Chiêu Du rất oan, rõ ràng trẫm và Nhiếp chính vương không có bất kỳ yêu cầu gì với Tiểu Tinh Tinh, chỉ là Nhiếp chính vương sẽ xem tấu chương như chuyện kể trước giờ đi ngủ đọc cho thái tử nghe.

……

Nhiếp Chính Vương phê tấu chương xong sớm, nhàn rỗi đưa Tiểu Tinh Tinh đến Ngự Hoa Viên chơi trốn tìm.

Tiểu Tinh Tinh thành thật nhắm mắt lại: “Phụ hoàng nói phải đếm từ một đến mười.”

Sở Chiêu Du và Tiểu Tinh Tinh chơi là cấp thấp, Tiểu Tinh Tinh vừa nhắm mắt, y liền trùm chăn che mình lại, đơn giản dễ tìm, già trẻ chơi được.

Lúc này Tiểu Tinh Tinh sẽ cười lớn bổ nhào vào chăn, kêu ba ba liên tục.

Hiển nhiên, Nhiếp chính vương nghĩ khác, hắn tự tin nói: “Đếm tới một là được.”

Tiểu Tinh Tinh ngơ ngác chớp mắt một chút: “Một.”

Không thấy Nhiếp chính vương đâu nữa!

Phụ vương biến mất trong chớp mắt, Tiểu Tinh Tinh nhìn quanh bốn phía, mắt rưng rưng, yên lặng khóc thành túi khóc nhỏ, một lát sau, bàn tay mũm mĩm lau khóe mắt: “Phụ vương không cần Tiểu Tinh Tinh nữa……”

Nhiếp chính vương bên kia cầu hoảng hốt, chơi trốn tìm không phải chơi như vậy sao?

Sở Chiêu Du liếc mắt thấy con trai đứng trên cầu bạch lâu trong ngự hoa viên khóc, chóp mũi ửng đỏ, nước mắt lưng tròng.

Nhiếp chính vương đã nói trông con đâu rồi!

Sở Chiêu Du đau lòng duỗi tay lau nước mắt cho Tiểu Tinh Tinh: “Làm sao vậy? Phụ vương đâu?”

Tiểu Tinh Tinh bật khóc thành tiếng: “Không thấy.”

“Tiêu Thất, Nhiếp chính vương đâu?”

Sở Chiêu Du hỏi.

Tiêu Thất thấy từ đầu đến cuối: “……” Nhiếp chính vương khó xử rồi.

“Khụ, ta ở đây.”

Tiêu Hành từ mặt nước xẹt qua, đế giày không dính nước.

Hắn xoa đầu Tiểu Tinh Tinh: “Không phải là chơi trốn tìm với ta sao? Ta trốn dưới cầu, con không cần nhắm mắt, nhìn lại một lần nhé.”

Tiêu Hành trốn lại một lần thật chậm, cuối cùng cũng dỗ con trai nín khóc mỉm cười.

Hắn ôm Tiểu Tinh Tinh bay dưới cầu một chuyến, nước mắt trên mặt Tiểu Tinh Tinh khô hết, ôm cổ Nhiếp chính vương cười tít mắt, còn ca hát nữa.

Dỗ con nít xong, Nhiếp chính vương phát hiện Sở Chiêu Du cũng đỏ mắt, hắn tưởng bị mình chọc tức, vội vàng hứa hẹn: “Lần sau ta biết trốn ở đâu.”

Trốn sau lưng Tiểu Tinh Tinh là được.

Sở Chiêu Du: “Ừm.”

Tiêu Hành trực giác tình huống khó giải quyết, giao con cho Tiêu Thất bay bay một lát.

“Vậy sao mắt ngươi còn đỏ hơn con trai?” Mới vừa thấy đôi mắt khóc đỏ bừng của Tiểu Tinh Tinh, lại thấy Sở Chiêu Du, hai mắt đào hoa rưng rưng quả thực làm Nhiếp Chính Vương không chỗ dung thân, hoài nghi mình đã làm chuyện thương thiên hại lí gì.

Tiêu Hành ôm Sở Chiêu Du, thấy y không phản kháng, còn ôm chặt eo mình, trong lòng thả lỏng.

“Làm sao vậy?”

Sở Chiêu Du: “Không có gì.”

Y thấy Tiểu Tinh Tinh, nhớ tới Tiêu Hành chờ Tiêu Man ở bờ sông Lăng Bích.

Tiểu Tinh Tinh vừa rồi cũng như vậy, khóc lóc tìm cha, mới như vậy thôi Sở Chiêu Du đã chịu không nổi.

Tiểu Tinh Tinh rất giống Nhiếp chính vương, Sở Chiêu Du xuyên qua nó, như thấy được Nhiếp chính vương bảy tuổi.

Sở Chiêu Du không thể tưởng tượng, trên mặt Tiểu Tinh Tinh thêm mấy vết sẹo, lẻ loi tránh trong bụi cỏ lau đói ngất xỉu.

Y cố gắng điều tiết hô hấp, không cho người khác nhìn ra bất thường.

Y không biết làm thế nào để đối xử tốt hơn nữa với Nhiếp chính vương, lẽ nào lại gợi lên hồi ức khó chịu của hắn.

“Thấy ngươi cùng Tiểu Tinh Tinh chơi, có chút cảm khái mà thôi.”

Sở Chiêu Du chưa nói nguyên nhân, Tiêu Hành đã đoán được, hắn dở khóc dở cười: “Chuyện qua rồi, coi như vui vẻ lúc trước là ta tiết kiệm lại, để dành cho Tiểu Tinh Tinh, ta vui.”

“Sao lại thành ngươi an ủi ta rồi.” Sở Chiêu Du cười nói, “Tiểu Tinh Tinh, lại đây.”

Hắn từ nhận Tiểu Tinh Tinh từ tay Tiêu Thất, nhét vào tay Nhiếp chính vương: “Tiểu Tinh Tinh, nói cảm ơn với phụ vương đi.”

Tiểu Tinh Tinh không rõ nguyên nhân, lớn tiếng nói: “Cảm ơn phụ vương.”

Vô cùng ngoan ngoãn.

Sở Chiêu Du sau này nghe Tiểu Tinh Tinh đọc tấu chương, tự mình điều tiết tâm tình.

Nhiếp Chính Vương nói là muốn cho Tiểu Tinh Tinh chơi thật vui trước khi đi học chính thức, cái gì cũng thỏa mãn nó, hận không thể một ngày giỡn với nó 300 lần.

Người đang hưởng phúc không biết quý trọng.

Thời gian này Tiểu Tinh Tinh lại dùng để đọc tấu chương.

Sở Chiêu Du tưởng tượng nhiều tấu chương như vậy sau này chỉ có mỗi Tiểu Tinh Tinh phê, liền tâm bình khí hòa, hóa thân từ phụ.

Không biết Nhiếp chính vương chiều con như vậy, bảy tám chục tuổi còn giúp Tiểu Tinh Tinh phê tấu chương không?

Dù sao thì trẫm cũng về hưu trước.

……

Khi Tiểu Tinh Tinh 4 tuổi, có lúc rất bám người, Nhiếp chính vương chuyển giường của nó sang phòng bên cạnh, không thể ngủ chung giường với ba ba.

Mỗi sáng sớm, Tiểu Tinh Tinh chạy từ phòng cách vách sang, ăn vạ Sở Chiêu Du.

Lúc Sở Chiêu Du và Nhiếp chính vương thượng triều, ánh mắt Tiểu Tinh Tinh nhìn bọn họ, như cha con phải chia tay ở cửa nhà trẻ.

Sở Chiêu Du không nhịn được, đi chậm sau Nhiếp chính vương 1 bước, nắm tay Tiểu Tinh Tinh đi thượng triều.

Mấy năm nay, phàm là tâm phúc của Nhiếp chính vương, ít nhiều đều đã từng gặp thái tử, đều là tâm phúc Nhiếp Chính Vương, nên sẽ vô tri vô giác tiếp thu chút chuyện.

Nhưng những việc này cũng không chấn động bằng việc thái tử xuất hiện trên triều.

Nhiếp Chính Vương không Ly Miêu tráo thái tử thật sao?

Bệ hạ và Nhiếp chính vương ân ái, người có mắt đều thấy rõ.

Mấy năm nay hai người ở địa vị cao, lại không cưới vợ nạp thiếp, ánh mắt giao lưu trên triều không phải giả vờ.

Tiểu Tinh Tinh cười tủm tỉm chào hỏi mọi người, điểm danh từng người từ trái sang phải, “Lý thúc thúc, Trương thúc thúc, Lưu thúc thúc……”

Người bị điểm danh đến đều kinh sợ quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn tiểu thái tử, phát hiện từ góc độ này, thái tử cười lên rất giống Sở Chiêu Du!

Bọn họ không dám đại nghịch bất đạo hoài nghi thái tử huyết thống không thuần, dù huyết thống không thuần thật, vậy thì đã sao, giang sơn này họ Tiêu hay họ Sở, tóm lại là hai người trên kia tự thương lượng thôi.

Thái Tử chắc chắn là con ruột của bệ hạ, chưa từng công khai mẹ đẻ, có khả năng mẹ đẻ là thân thích của Nhiếp chính vương không chừng, không được nữa thì Thái Tử là do Nhiếp chính vương và bệ hạ sinh!

Các đại thần có thể tiếp thu kết quả kì dị này, không chỉ tiếp thu, còn muốn tẩy não nhau, làm đầu óc xoay mòng chẳng qua cũng chỉ là công tác tư tưởng của lão nhân.

Nếu Thái Tử có quan hệ với bệ hạ và Nhiếp chính vương, vậy tương lai cầm quyền, chắc chắn sẽ không nghiêng về một bên mà xử lý bên còn lại.

Một đời vua một đời thần, làm quan sợ nhất khí tiết tuổi già khó giữ, bây giờ bọn họ còn sợ cái gì?

Quan lại hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, quan sát lâm triều, phát hiện người ta rõ ràng là một nhà ba người, tình cảm rất tốt.

“Như vậy thì ta yên tâm rồi.” Trong lòng các vị quan lại bất giác nghĩ, vừa kéo mí mắt, bọn họ cuối cùng cũng tiếp nhận chuyện khó lường hơn!

Thỉnh thoảng Sở Chiêu Du sẽ vắng mặt lúc lâm triều, lúc này, Tiêu Hành ôm Tiểu Tinh Tinh đi thượng triều, để nó khỏi quấy rầy bệ hạ ngủ.

Tiểu Tinh Tinh ngồi trên long ỷ, chân còn chưa với được tới mặt đất.

Nhiếp Chính Vương nghiêng người đối diện long ỷ và các vị quan lại, chủ trì triều chính.

Hắn cảm thấy lâm triều hôm nay không thích hợp, cứ như là cảm xúc của mình bị nhìn thấu, có đôi khi mắt thấy đại thần chuẩn bị nói ra lời khiến hắn giận tím mặt, đối phương bỗng thông minh câm miệng không nói.

Còn có Hộ Bộ thượng thư đòi ngân lượng với hắn, dùng cho việc tu sửa, Nhiếp chính vương có giới hạn của mình, không vượt qua thì có thể thương lượng, nhưng trên mặt hắn vẫn là bộ dạng không cho phép thương lượng, tránh Hộ Bộ công phu sư tử ngoạm, nhân cơ hội đục nước béo cò.

Hôm nay Hộ Bộ thượng thư hình như thông minh ra, biết ngân lượng chưa vượt quá giới hạn của Nhiếp chính vương.

Tiêu Hành linh cảm nhìn Tiểu Tinh Tinh trên long ỷ, phát hiện con trai nhà mình đang dùng ánh mắt cổ vũ Hộ Bộ thượng thư lên tiếng.

Không thể không nói, bộ dạng của Tiểu Tinh Tinh, giống y linh vật Sở Chiêu Du.

Tiếp đó, Nhiếp Chính Vương lại phát hiện, khi Trương ngự sử nói chuyện, nhìn thoáng qua Tiểu Tinh Tinh trước.

Nhiếp Chính Vương cảm thấy Trương lão đầu nói không biết tốt xấu, dư quang thấy Tiểu Tinh Tinh lắc đầu với ngự sử.

Tiểu Tinh Tinh phồng má, chăm chú nhìn ngự sử, phụ vương sắp giận rồi, thúc thúc ngươi đừng nói tiếp chọc người tức giận đó.

Được Nhiếp chính vương bé phát ra cảnh cáo, ngự sử đột nhiên câm miệng.

Sở Chiêu Du có thể nhìn ra Nhiếp chính vương có giận hay không, thường xuyên không nể mặt mà vạch trần, Tiểu Tinh Tinh mưa dầm thấm lâu, cảm giác nhạy bén, cũng nhanh chóng học được một chút.

Nhiếp chính vương đau đầu, rốt cuộc có nên dạy Tiểu Tinh Tinh không nên biểu hiện hỉ nộ?

Sở Chiêu Du chậm rãi ăn xong bữa sáng, đang ngủ nướng, đột nhiên bị Nhiếp chính vương hạ triều đánh thức.

“Con trai ngươi lúc lâm triều làm vài chuyện khiến bổn vương khó xử, bệ hạ thay nó trả lại cho ta.”

Sở Chiêu Du: “Không phải ngươi cũng là cha nó sao —— ưm.”

Nhiếp chính vương cái tên thương nhân hiểm độc nhất triều đại, Tiểu Tinh Tinh chưa làm gì hết, trẫm lại phải trả nợ một canh giờ.

Ngày mai có khả năng trẫm lại phải xin nghỉ thêm một ngày.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện