Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Kinh nghiệm


trước sau

Sở Chiêu Du vẫn cứ quan tâm chuyện khoai lang: “Thần y, khoai lang này còn cứu được không?”

Lão nhân: “Vốn còn đang sống, cứu cái gì? Ngươi không quan tâm đứa bé trong bụng, quan tâm cái này làm gì?”

Sở Chiêu Du: “Thật không dám dấu diếm, khoai lang này rất quan trọng với trẫm, một năm bốn mùa đều có thể gieo trồng, lá và cành đều có thể ăn, hơn nữa lại dễ sống, nếu mở rộng gieo trồng, trong nồi của bá tánh Đại Sở lại nhiều thêm một loại đồ chắc bụng cứu đói.”

Tiêu Hành cuối cùng cũng biết được công dụng của “dược liệu” từ miệng Sở Chiêu Du.

Lúc trước Sở Chiêu Du không có cách nào giải thích lai lịch, mượn danh tìm thuốc, không biết người sau màn khi biết được đây không phải là dược liệu giải cổ cho Nhiếp chính vương, trong lòng nghĩ gì.

Lão nhân liếc Sở Chiêu Du, thần sắc hơi rung động, ông gặp rất nhiều người đến ăn còn không đủ no, lại càng nhiều bá tánh nghèo không dám mời thầy thuốc. Tiểu hoàng đế tuy không có thành tựu trong chính sự, nhưng lúc nào cũng cũng nghĩ đến việc thêm đồ ăn lên bàn của bá tánh, tốt hơn những hoàng đế ngoài kia rất nhiều.

“Bệ hạ không cần quá lo lắng. Vết máu trong đất kia nhắm vào việc dẫn Hợp Tâm Cổ, mục tiêu chính là khiến cho Hợp Tâm Cổ xao động bất an, không ảnh hưởng đến người bình thường. Một thời gian sau, vết máu trong đất tiêu hết, có thể tiến hành gieo trồng.”

“Vậy thì được.” Sở Chiêu Du vừa thở phào nhẹ nhõm, mặt lại bị Nhiếp chính vương bóp.

“Khoai lang không sao, ngươi đó!” Tiêu Hành nghĩ mà sợ, một nửa Hợp Tâm Cổ vốn ở trong người hắn, Sở Chiêu Du không màng hậu quả dẫn nó lên người mình, từ đó thay hắn nhận gấp đôi nguy hiểm.

Vết máu kia có thể xao động ba phần, trên người Sở Chiêu Du lại biến thành mười phần.

Một khi Hợp Tâm Cổ xao động, để tránh cắt đứt liên kết giữa Sở Chiêu Du và đứa bé, nhẹ thì thai vị bất ổn, nặng thì thai chết lưu.

Không nói đến Sở Chiêu Du cực khổ mang thai gần sáu tháng, bọn họ đã có tình cảm với đứa bé, nếu chỉ vì Hợp Tâm Cổ rời đi, thai nhi chết non, Sở Chiêu Du thân là nam tử, sẽ phải gặp nguy hiểm gấp trăm lần so với nữ tử.

Tiêu Hành cứng rắn nói: “Trước khi bệ hạ sinh, không được xuất cung, sau này bất kỳ vật gì bệ hạ dùng trong cung, đều phải qua sự kiểm tra của thần y, mới có thể đưa đến Phúc Ninh Điện, thức ăn cũng thế.”

Vết máu chỉ nhắm vào Sở Chiêu Du, đến hắn cũng không có phản ứng, khó lòng phòng bị!

Sở Chiêu Du nhăn mày, nói không sợ là không có khả năng, khi đã nhiều tháng, y rất ít xuất cung, chỉ là bây giờ Nhiếp chính vương cấm hết, lại không thoải mái.

Hoàng cung bé như thế, y đã xem hết từ lâu rồi.

Sở Chiêu Du: “Nhiếp chính vương xuất cung giẫm lên bùn, cũng có thể bị người rắp tâm tính kế, chẳng lẽ từ nay ngươi gặp trẫm đều phải cởi ủng?”

Tiêu Hành: “Sao lại không thể?”

Sở Chiêu Du tức giận muốn nói ngươi cởi quần áo luôn sao, nhưng lại cảm thấy Nhiếp chính vương cầu mà không được, dứt khoát chữa cháy: “Muốn trẫm rửa chân cho ngươi mỗi ngày à, tưởng bở.”

Tiêu Hành chán nản, nói gì Sở Chiêu Du cũng cãi, không chịu ngoan ngoãn ở trong cung, hắn nhìn mà muốn dán kín cửa cung.

Sở Chiêu Du duỗi tay vào ngực Nhiếp chính vương, trước ánh mắt một lời khó nói hết của thần y mà sờ soạng, sờ đến một quyển ngân phiếu, ánh mắt sáng ngời đưa cho lão nhân một tờ: “Thần y, ngươi có cách chứ?”

Lão nhân ánh mắt không rời ngân phiếu, nói: “Bệ hạ vì dân tìm kiếm lương thực mới bị tính kế, lão nhân ta cũng chỉ là một dân chúng bình thường, nào dám lấy tiền.”

Sở Chiêu Du vui vẻ cuộn quyển ngân phiếu lại, nhét vào túi mình: “Thần y thật là nhiệt tình, hành y tế thế*, sau này trẫm sẽ ban cho ngươi một tấm hoành phi.”

*Ca ngợi công lao cứu người khỏi bệnh.

Sản nghiệp mùa xuân năm nay của Nhiếp chính vương phủ vừa thu, ngân phiếu các quản sự vừa nộp, cầm chưa nóng tay đã bay mất.

Nhiếp Chính Vương vẫn không dám có ý kiến: “Thần y có biện pháp gì?”

Lão nhân: “Ta kê đơn, mỗi sáng sớm bệ hạ đốt một liều thảo dược, ngày thường giặt quần áo bằng nước thuốc, có thể chống huyết khí xâm nhập.”

Tiêu Hành: “Xin thần y chuẩn bị hai phần, ta cũng giống bệ hạ.”

Hiện tại người thân cận với Sở Chiêu Du nhất chính là hắn, không thể không cẩn thận.

Sở Chiêu Du vuốt cằm nói: “Dựa theo loại máu này, lão có chú ý ai không?”

Lão nhân gật đầu: “Nghe nói trước kia Miêu Cương có nữ tử, thể chất đặc thù, máu có thể dẫn hầu hết cổ trên thế gian.”

“Miêu Nhược Thu, trước khi ngươi tới nói muốn chữa bệnh cho Nhiếp chính vương, thần y biết không?”

“Người trẻ tuổi, lão nhân ta đều không biết.”

“Nàng chính là người có loại thể chất đặc thù này, trẫm phái người theo dõi nàng, bây giờ đang ở đâu chắc là nhanh có tin thôi. Máu này mới, chắc chắn nàng cách kinh thành không xa.”

Hàn quang trong mắt Nhiếp chính vương chợt lóe, lạnh lẽo bức người. Sau khi hắn thích Sở Chiêu Du, cũng không dám biểu hiện tàn bạo trước mặt y, nhất thời nhân từ nương tay, không thử xem máu của Miêu Nhược Thu có thể dẫn cổ hay không, nàng lại không biết tốt xấu, còn dùng máu hại Sở Chiêu Du!

Hắn lạnh lẽo nói: “Ta thấy thần sắc của Miêu Nhược Thu, thật ra đối với việc bản thân có thể giải cổ hay không cũng không chắc, khi tới gần nàng, ta và bệ hạ đều không có phản ứng rõ ràng, có thể thấy chỉ với máu của nàng thì không đủ, máu chẳng qua là vật chứa đựng, dược vật trộn vào mới là thứ ngoan độc.”

“Đúng vậy, Hợp Tâm Cổ âm dương song cổ tự hợp nhất, khó bị hấp dẫn bởi ngoại vật.” Mặt lão nhân nghiêm trọng, “Trước hôm nay, ta cũng không biết lại có dược vật ảnh hưởng lớn như thế. Trên sách cổ chưa từng ghi lại, chỉ sợ chỉ có chủ nhân Hợp Tâm Cổ mới biết.”

Sở Chiêu Du bỗng nhìn về phía Nhiếp chính vương: “Ngươi biết Hợp Tâm Cổ của tiên đế từ đâu ra không?”

Cung đình bí truyền, hay là đoạt được từ tay người ngoài?

Tiêu Hành xoa đầu y: “Nếu ta biết, còn trúng cổ sao?”

Nếu tiên đế sớm có được cổ này, sẽ không chờ đến khi Tiêu Hành bộc lộ tài năng mới dùng, hắn không tâm tính, cũng không cách nào dự kiến được khi nào Tiêu Hành sẽ ngang trời xuất thế, giúp hắn đấu với Ngụy Vạn Hồng.

Tiên đế và thái hậu đã sớm trở mặt, nếu có Hợp Tâm Cổ, đã sớm cho Ngụy Vạn Hồng dùng, chứ không phải uất ức nhịn nàng mười mấy năm.

Lúc hắn mới cầm quyền, liền xem cẩn thận ghi chép cuộc sống hàng ngày của tiên đế, xem hắn có gặp qua nhân vật khả nghi nào không, tìm hết mà vẫn không có kết quả.

Lục Hoài Thiện phái người tới báo, người theo dõi Miêu Nhược Thu nói sau khi nàng bị Nhiếp chính vương đá ra khỏi kinh thành đã kết giao với một bang giang hồ nhân sĩ, uống rượu mua vui ở phụ cận kinh thành, ba ngày trước mất tích.

Địa điểm xuất hiện cuối cùng là miếu Nguyệt Lão, cầu nhân duyên. Miếu Nguyệt Lão hương hỏa thịnh vượng, xăm nhân duyên rất chuẩn, đại quan quý nhân trong ngoài kinh, trước khi nói chuyện chung thân đại sự đều thích đi xin xăm, ngày đó đông người, người theo dõi vừa thất thần, Miêu Nhược Thu liền mất tích.

Lại là miếu Nguyệt Lão.

Sở Chiêu Du từng bị tập kích ở miếu Nguyệt Lão, đâm Chương Hồi Cát một nhát.

Liên hệ đến nơi xe khoai lang xuất hiện, trong lòng Tiêu Hành có tính toán, hắn nhướng mày: “Bệ hạ phái người theo dõi Miêu Nhược Thu?”

Sở Chiêu Du: “Thế nào, còn không cho theo? Có phải nàng cũng có thể giải cổ cho ngươi, ngươi thương hương tiếc ngọc?”

Tiêu Hành cảm thấy bệ hạ ghen hết sức đáng yêu, nhịn không được hôn y một cái: “Thì ra bệ hạ đã sớm thích bổn vương.”

“Không có!” Sở Chiêu Du đỏ mặt, “Ta chỉ sợ nàng quay về lừa ngươi!”

Tiêu Hành ác liệt nói: “Lừa thì lừa, vừa lúc bệ hạ cũng không cần vất vả bịa đặt phương thuốc, không tốt sao?”

Sở Chiêu Du rề rà đứng lên, tức giận: “Cái gì mà lừa thì lừa? Ngươi dám! Được lắm…… Trẫm sẽ đưa con rời cung trốn đi.”

Tiêu Hành ôm lấy y: “Ta không dám.”

“Tại sao lúc đó ngươi từ chối Miêu Nhược Thu? Bởi vì nàng có công phu sư tử ngoạm?”

“Bởi vì coi trọng hoàng đế nhà ta.”

Sở Chiêu Du đỏ mặt: “Nói thật đi!”

Tiêu Hành: “Đây là nói thật. Trực giác ta bảo nếu lấy phương thức đó giải cổ, dù có thể sống lâu, bệ hạ cũng sẽ không theo ta. Trời không tuyệt đường người, chắc chắn có biện pháp khác.”

Sở Chiêu Du không khỏi giương khóe miệng: “Nghĩ xa đó.”

Hai tay y nắm lấy tay Tiêu Hành ôm trên eo y, thật lâu trước đây, Nhiếp chính vương đặt một phần tình cảm còn lớn hơn mạng sống của mình trước mặt trẫm, thuần khiết không lẫn chút lợi ích nào.

“Đi đi đi! Đứng chỗ ta làm gì!”

Thình lình một tiếng đuổi khách cắt ngang hai người.

Lão nhân phẫn nộ đuổi hai người ra ngoài, tối hôm qua bị đánh thức thì thôi, hôm nay lại tới chỗ ông lải nhải dài dòng.

Còn có cặp đôi chỗ đồ đệ kia cũng thật phiền, ông khổ quá mà, bên cạnh toàn là người rớt hết liêm sỉ.

Tiêu Hành đưa Sở Chiêu Du về Phúc Ninh Điện, nhìn chằm chằm y uống thuốc dưỡng thai lão nhân kê đơn, lúc này chủ động dâng mứt quả lên.

Sở Chiêu Du uống thuốc bắt đầu nhớ lại, Nhiếp chính vương dùng canh gà lừa y uống thuốc như thế nào, “Suýt nữa là, trẫm sặc!”

Nhiếp Chính Vương mặt nặng mày nhẹ, thuốc này còn khẩn cấp hơn trước đó, không chấp nhận Sở Chiêu Du câu giờ.

“Nếu thân vệ không báo cáo, có phải bệ hạ sẽ giấu việc này, sau đó sau lưng ngoan ngoãn uống thuốc, ngoài miệng một câu cũng không dám nhắc đến?”

Đâu giống như bây giờ bưng thuốc mà miệng bô bô, hắn nhìn cũng gấp.

Sở Chiêu Du chột dạ: “Có đâu, trẫm uống luôn, uống luôn nè……”

Tiêu Hành duỗi tay lau vết thuốc trên miệng y, cứng rắn nói: “Ngoan một chút, nếu không ta sẽ không giúp ngươi phê tấu chương.”

Sở Chiêu Du kéo chăn đến cằm, nằm đàng hoàng: “Trẫm không ngoan sao?”

Tiêu Hành: “Tạm được, thêm năm tháng nữa.”

“Lâu quá.” Sở Chiêu Du nhìn hoa văn chạm nổi trên đỉnh, trái lôi phải kéo, “Nhiếp chính vương có mệt không?”

“Không đâu.” Tiêu Hành cúi đầu hôn y, “Vĩnh viễn sẽ không.”

Sẽ không có ai quý trọng sinh mệnh có Sở Chiêu Du tồn tại hơn hắn.

Sở Chiêu Du vỗ bụng: “Ta cũng sẽ không.”

……

Tiêu Hành dọn thư phòng vào sảnh nghị sự trong cung, thời gian xử lý công vụ cũng có thể chú ý Sở Chiêu Du.

Trên bàn bày ra bản đồ quanh kinh thành, miếu Nguyệt Lão bị bút đỏ khoanh lại, mà ngọn núi cách miếu Nguyệt Lão gần nhất, cành khoai lang chính là tìm được trong ngôi miếu đổ nát trên núi.

Cửa phòng vang lên, Tiêu Hành hơi nhướng mày, “Vào đi.”

Đúng là Phượng Tinh Châu, lực gõ cửa cũng không đổi.

Tiêu Hành làm bộ muốn thu hồi bản đồ, vừa hỏi: “Có việc quan trọng hửm?”

Trong mắt Phượng Tinh Châu hiện lên do dự, nghĩ đến bộ dáng phu thê tình thâm của Nhiếp chính vương và Sở Chiêu Du trong phòng thần y, cuối cùng vẫn mở miệng, bình tĩnh phun ra mấy chữ: “Lấy kinh nghiệm.”

Cổ tay Nhiếp chính vương vừa động, bản đồ tản ra, tùy ý chỉ chỗ nào đó: “Đi chỗ này.”

Phượng Tinh Châu nửa tin nửa ngờ lại gần nhìn, trên bản đồ là dấu hiệu của một tòa chùa miếu.

Khuôn mặt từ trước đến nay trầm tĩnh nhiễm một tia phẫn nộ, không, là thẹn quá hóa giận.

Hắn cứng rắn nói: “…… Không phải chỗ này.”

Tiêu Hành: “Ngươi nhìn kỹ đi.”

Có việc cầu người, Phượng Tinh Châu hạ mình, lại nhìn thoáng qua, phát hiện gần chùa Ngũ Vân, là một tòa miếu Nguyệt Lão.

Cách một bức tường.

Tiêu Hành nói: “Bổn vương thích Chiêu Chiêu ở đó. Phật nói, trong lòng có hoa sen, tất cả gặp gỡ đều là hoa sen, ngươi liếc mắt đã thấy chùa Ngũ Vân, nếu là hoàng đế nhà ngươi xem, chắc chắn là thấy miếu Nguyệt Lão trước.”

Phượng Tinh Châu ngộ ra.

Ngày hôm sau, Phượng Tinh Châu bắt cóc Lục Cảnh Hoán đi miếu Nguyệt Lão.

Vô cùng phô trương, nói là quốc sư Đại Diễn quốc đích thân tới, quần chúng trong kinh vây xem rớt cả cằm, sôi nổi nghị luận xem có phải quốc sư Đại Diễn đi nhầm cửa không.

Do Nhiếp chính vương kiến nghị, Phượng Tinh Châu đổ thừa.

Phượng Tinh Châu quá xuất trần, để cho Lục Cảnh Hoán biết, hắn không phải là thánh tăng cao cao tại thượng, mà là một tục nhân trên thế gian cầu mà không được thôi.

Chạng vạng, Lục Cảnh Hoán hoảng sợ trở về, Phượng Tinh Châu tức giận muốn tìm Tiêu Hành đánh nhau.

Hồ sen miếu Nguyệt Lão có thi thể, quần áo là của cao tăng chùa Ngũ Vân sát bên.

Phượng Tinh Châu: “Ngươi bảo ta đi tìm thi thể?”

Nhiếp Chính Vương phủ nhận: “Lấy kinh nghiệm.”

Ai bảo hắn tạm thời không thể xâm nhập khu vực địch chiếm đóng làm gì, mà mũi Phượng Tinh Châu lại thính. Ăn ở miễn phí lâu vậy, nên làm chút chuyện gì đó cho hắn chứ.

“Dọa Cảnh Hoán rồi.” Phượng Tinh Châu nghiến răng nghiến lợi.

Thực tế hắn cũng không muốn để Lục Cảnh Hoán nhìn thi thể, chỉ là đi ngang qua hồ sen thì trong lòng bỗng có dự cảm, sau khi rời đi bảo người đến vớt, vớt ra một bộ xương trắng. Tin tức chấn động, không cẩn thận truyền tới tai Lục Cảnh Hoán.

Tiêu Hành: “Đúng vậy, Chiêu Chiêu cũng kinh sợ ở đó, không phải ngươi muốn lấy kinh nghiệm sao.”

Phục chế cho ngươi lộ tuyến giống như đúc, chúc mừng Phượng quốc sư có được kinh nghiệm thực tế.

Phượng Tinh Châu: “……”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện