Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Con trai có hiếu


trước sau

“Tiêu Dự Đạo, chắc là ngươi đã biết về Hợp Tâm Cổ, đến lột da tróc thịt trẫm… Từ xưa đế vương tính cách đa nghi, trẫm cũng không phải ngoại lệ… Cách giải Hợp Tâm Cổ có ghi ở phía sau, nếu ngươi xem thì hãy đồng ý đậy lại quan tài, để lại cho trẫm một con đường, trẫm biết ngươi là người nói lời giữ lời.

Chiêu Du từ nhỏ mất đã mẹ, số mệnh cô đơn ít phúc, trẫm vô năng ngu ngốc, không có cách nào bảo vệ che chở mẫu tử y. Đoán là bây giờ ngươi đã hai mươi bảy, tha cho Chiêu Du một mạng, để y sống đến hai mươi bảy có được không…”

Mảnh đồng khắc chữ nhỏ lít nha lít nhít, Sở Chiêu Du giương cây đuốc xem, đôi mắt càng xem càng hoa.

Y nhắm mắt lại, viền mắt chua xót đột nhiên đỏ lên.

Cũng không biết y lấy sức lực ở đâu ra, bẻ những mảnh đồng tạo thành quyển to bằng lòng bàn tay như bẻ giấy, đốt ngón tay trắng bệch, run rẩy lau khóe mắt.

Trong cung điện dưới lòng đất yên tĩnh có thể nghe rõ âm thanh ngân châm rơi xuống, Sở Chiêu Du khịt khịt mũi, bỗng nhiên tất cả mọi người nhận ra sau khi bệ hạ xem quyển đồng thì khóc nhè.

Sở Chiêu Du nghẹn tiếng nói nói: “Lục tướng quân, giúp trẫm tiêu hủy quyển đồng.”

Lục Hoài Thiện nhận quyển đồng viết “Tiêu Dự Đạo” trên đầu, những chữ khác đã bị Sở Chiêu Du vò thành một cục, còn lại ba chữ “Hợp Tâm Cổ” lộ ra.

Lục Hoài Thiện không có ý định tìm tòi nghiên cứu, nắm quyển đồng trong lòng bàn tay bóp thành một viên tròn chặt chẽ, ném lại xuống đất, mạnh mẽ đâm một dao, tia lửa hiện ra, mặt ngoài của quyển đồng lập tức như hồ dán, không nhìn ra hình dạng ban đâu.

Sở Chiêu Du nhìn chằm chằm tia lửa chợt lóe lên, như là bốc cháy, thiêu đốt lửa giận từ tận đáy lòng.

Lão hoàng đế ở trong lòng y vốn chỉ là một cái bài vị, trong triều không ai bàn luận về tiên đế, nhưng rất rõ ràng là tiên đế làm hoàng đế chẳng ra gì.

Xem quyển đồng xong, Sở Chiêu Du phát hiện, nhân phẩm lão cũng chẳng ra gì!

Tưởng rằng cầu xin Nhiếp chính vương tha cho y một mạng trong quyển đồng, thì y sẽ cảm động đến rơi nước mắt sao?

Sai rồi!

Mắt Sở Chiêu Du đỏ lên, trẫm không chỉ không cảm động, mà còn rất ghê tởm.

Có nói một cách đường hoàng hơn nữa cũng không che giấu được hành vi vô liêm sỉ này!

Ra lệnh cho đại thần cố mệnh hạ Hợp Tâm Cổ, qua cầu rút ván, lo rằng cuối cùng sẽ có ngày sự việc bị bại lộ, Tiêu Hành mở quan tài y lấy roi quất thi thể, vì vậy chôn phương pháp chữa Hợp Tâm Cổ theo, yêu cầu Tiêu Hành xem xong giải pháp thì khép lại nắp quan tài.

Lúc này còn giả vờ giả vịt mà nói cái gì “Trẫm biết ngươi nói lời giữ lời”, bắt Tiêu Hành dừng việc báo thù lại, nếu hiểu được việc này từ sớm thì sao còn hạ sâu độc lên người hắn!

Nực cười, lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, tiên đế mưu tính từ đầu đến cuối, lại không tính được là Tiêu Hành đến hành hạ thi thể, cung điện dưới lòng đất bị kẻ trộm mộ cho nổ, xương cốt đầu thân chia lìa sao?

Sở Chiêu Du trống rỗng, tay phải đang xoa nhẹ trên bụng, bỗng nắm chặt thành nắm đấm.

Tiên đế bảo tha cho y đến hai mươi bảy tuổi, thời điểm Sở Chiêu Du hai mươi bảy chính là một năm sau, khi Hợp Tâm Cổ phát tác lần thứ bảy.

Sau bảy lần phát tác, Tiêu Hành đã hoàn toàn ngu dại, không thuốc nào cứu được, nói cách khác, chậm nhất là trước khi lần thứ bảy phát tác, Tiêu Hành phải đào mộ mở quan tài, tìm được phương pháp giải, nếu như vượt qua thời điểm đó thì Tiêu Hành đã thua triệt để, tiên đế an toàn.

Tại sao tiên đế nhất định phải tìm cớ này nọ, không tiếc lấy mẹ đẻ Sở Chiêu Du ra để bán thảm, cũng phải để cho Sở Chiêu Du sống đến kỳ hạn một năm sau, kỳ hạn muộn nhất để Tiêu Hành giải sâu độc?

Sao lão có thể chắc chắn Tiêu Hành sẽ đồng ý với sự cầu xin của lão?

Vế sau Sở Chiêu Du không biết, đáp án vế trước… là ở phương pháp giải sâu độc.

Tiên đế không chỉ tính kế Tiêu Hành, một kế không thành, còn tính đến đời sau của hắn!

Phương pháp giải Hợp Tâm Cổ cố ý nhấn mạnh, âm dương sâu độc hợp hai thành một, cái gì mà một lần không đủ, ít nhất phải rất nhiều lần.

Nhưng dựa theo biện pháp lão đầu cho, một lần là đủ rồi.

Tiên đế chỉ lo Sở Chiêu Du không mang thai được!

Lão dự tính nhanh nhất là sau lần thứ nhất phát tác, Tiêu Hành nhận ra điều gì đó không đúng, bắt đầu tìm kiếm phương pháp giải sâu độc, chậm nhất ở lần thứ bảy. Cho nên Sở Chiêu Du nhất định phải sống đến hai mươi bảy tuổi, có đầy đủ thời gian sinh con.

Cho dù ngôi vị hoàng đế bị Tiêu Hành đoạt, thế hệ tiếp theo của Tiêu Hành cũng phải giữ được huyết mạch Sở thị.

Tiên đế tính toán thật hay, sau khi Tiêu Hành biết mình bị mưu hại, thẹn quá hóa giận, sẽ không bỏ qua cho con trai của đầu sỏ gây ra tội ác – Sở Chiêu Du, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, cháu của lão chắc chắn sẽ được giữ lại. Tiêu Hành và cháu trai, bị chia cách bởi hiềm khích với cha đẻ Sở Chiêu Du, nếu cháu trai không hợp với phụ thân Tiêu Hành, tương lai khôi phục Đại Sở cũng không phải là không có hi vọng.

Cả đời Tiêu Hành đã hết lòng lo lắng cho Đại Sở, lại tràn ngập mưu kế của tiên đế.

Sở Chiêu Du sững sờ nghĩ, có lẽ y có lòng tốt nhưng lại thành làm chuyện xấu, gián tiếp thúc đẩy tất cả những thứ này.

Y cũng chưa từng hỏi Tiêu Hành, rốt cuộc là muốn chết đi một cách trong sạch, hay là vì mạng sống mà để cho huyết thống Tiêu Sở hỗn hợp, vĩnh viễn dây dưa không rõ như kẻ thù mong muốn.

Y đã không cẩn thận giúp Tiểu Hắc lựa chọn mất rồi.

Nhưng, Sở Chiêu Du nhìn chằm chằm quan tài tiên đế, nghĩ thầm, chắc Tiêu Hành thà chọn vế trước còn hơn.

Thà làm ngọc vỡ, hoặc là, ngọc đá cùng vỡ.

Bầu không khí trong cung điện dưới lòng đất quá mức nghẹt thở, Sở Chiêu Du đi ra ngoài.

Thật ra như bây giờ cũng tốt, trẫm giúp Tiêu Hành giải độc, Tiêu Hành không nhớ rõ là ai giúp hắn, chỉ hận tiên đế là tốt rồi, không cần xoắn xuýt khổ sở.

Còn về con trai, Sở Chiêu Du cười lạnh một tiếng, cho dù đây là hoàng lăng liệt tổ liệt tông an nghỉ, y cũng phải nói thẳng ——

Giang sơn truyền tới tay tên hoàng đế ngu ngốc như tiên đế như vậy, sớm nên mất nước!

Y sẽ sinh con ra, nhưng sẽ không làm theo ý nguyện của tiên đế.

Y cũng không phải hoàng đế thật sự, giang sơn họ Sở có tiếp tục được hay không, chẳng liên quan cái rắm gì đến y.

Sở Chiêu Du sảng khoái nghĩ, có lẽ đến ông trời cũng không thể nhìn nổi nữa, mới để ta xuyên qua, tiên đế đã thành một đống xương cốt rồi, không thể đội mồ vùng dậy nữa.



Cái gì ra cái đó, vụ án trộm mộ vẫn phải điều tra, làm không tốt thì sẽ phải ở chỗ này lâu, trong nhà có trộm không bắt, sau này lại tiếp tục nổ địa cung của các hoàng đế trước, ngủ cũng không được yên ổn.

Sở Chiêu Du nôn hết đồ ăn sáng ở cung điện dưới lòng đất nên khi ra ngoài tranh thủ ăn một chút mì sợi.

“Dẫn người canh gác lăng mộ lên.”

Lục Bột phụng mệnh áp giải ba người trông coi lăng mộ, mỗi người đều bị còng, vẻ mặt trống rỗng.

“Mở còng ra đi.” Đã lớn tuổi như vậy rồi, có mang hay không cũng như nhau.

Sở Chiêu Du hỏi: “Ba vị lão nhân gia đều không nghe thấy thật sao?”

Hai mắt ông lão vẩn đục trợn kên, bọn họ không biết Sở Chiêu Du, nhưng long bào này thì cả thiên hạ không ai không biết.

“Bệ hạ, thảo dân khấu kiến bệ hạ…”

“Từ khi nào thì các ngươi bắt đầu trông coi lăng mộ, có người nào  tham dự xây dựng địa cung của tiên đế không?”

Ba người mở to mắt mờ mịt nhìn Sở Chiêu Du.

Lục Bột trả lời thay: “Bảy năm trước, Nhiếp chính vương tuyên bố giảm bớt chi tiêu, đa số đã rời hoàng lăng đã thôi việc, chỉ còn ba người này không có chỗ nào để đi, ở lại, là lão thái giám hầu hạ trong cung khi tiên đế còn tại.”

“Bảy năm chưa từng xuống núi?”

“Theo như thôn dân bên ngoài thôn Tiểu Hà nói thì là như thế này. Cứ mỗi ba ngày, thôn dân lại đưa một ít quần áo và đồ ăn vào bán, tuy rằng hoàng lăng chi tiêu giảm bớt, nhưng là vẫn đủ cho ba người này sinh hoạt.”

Sở Chiêu Du: “Triệu Kim, ngươi đi xem một chút xem bọn họ bị chấn động điếc, trúng độc, hay là tuổi già gây nên.”

“Bẩm bệ hạ, trúng độc.”. Được copy tại || Trùm Truyện. C OM ||

Lượng thuốc nổ nhiều như vậy, vận chuyển vào cung điện dưới lòng đất không bị ai phát hiện. Tiếng nổ vang đến mức kể cả người thôn Tiểu Hà cũng nghe thấy được, kẻ xấu cố tình làm chuyện thừa hạ độc cho ba người này làm gì, bịt tai trộm chuông à?

Sở Chiêu Du lệnh cho Lục Bột bắt giam ba người, chờ ngày thẩm tra lại.

“Lục Bột, đi thôn Tiểu Hà xem xét với trẫm một chút.” Sở Chiêu Du vừa dứt lời, bên ngoài mưa rào tầm tã.

Triệu Kim nói: “Bệ hạ, mưa lớn dễ cảm lạnh, hay là đợi mưa tạnh hẵng đi.”

Sở Chiêu Du lo lắng nói: “Mưa này đến không đúng lúc gì cả.”

Cho dù là vận chuyển thuốc nổi, hay là vận chuyển vật chôn theo ra ngoài, thì cũng đều là đồ vật có trọng lượng, không thể không để lại vết chân. Sau khi mưa thì sẽ khó lòng tìm được.

Lục Bột: “Bây giờ đã sớm phái người điều tra, không có dấu chân hay vết bánh xe rõ ràng, võ công kẻ trộm mộ có vẻ là không thấp.”

Sở Chiêu Du thoáng nhướn mi, như vậy sao, có vẻ như lúc nào điều tra cũng được.

Y vốn là không vội điều tra, xem quyển đồng của tiên đế xong thì càng không vội vã.

“Trời mưa rất to, tìm cho ba vị lão nhân gia gian nhà giam thoải mái chút, đệm chăn cũng cần chuẩn bị.”

“Bệ hạ nhân từ.” Lục Hoài Thiện đi ra sau khi dò xét xong cung điện dưới lòng đất, cho ra kết luận giống như Lục Bột, kẻ trộm mộ võ công không thấp, hoặc có thể nói là làm việc cẩn thận thong dong, đã dọn dẹp hiện trường.

Ánh mắt Lục Hoài Thiện đảo qua người Triệu Kim, ngày một sâu hơn.

Người trẻ tuổi đến cùng vẫn là trẻ tuổi, cho là tia sáng trong cung điện dưới lòng đất âm u, hơn nữa ở trong toàn bộ là người một nhà, lúc nãy khi ngăn cản Sở Chiêu Du sờ vào hài cốt, theo bản năng nhìn về phía bụng của y.

Nhưng khi ở ngoài thì Triệu Kim chưa bao giờ lộ ra sơ sót gì.

Lục Hoài Thiện sờ râu mép một cái, chuyện này có gì đó mờ ám. Nhiếp chính vương gióng trống khua chiêng tìm ân nhân, tín vật lại ở trong tay Sở Chiêu Du, vậy ông có thể cho là trong ba ngày hai người mất tích, bệ hạ cứu Tiêu Hành không.

Thái độ của Tiêu Hành với tiên đế, cùng với quyển đồng viết tên của hắn, đủ để chứng minh đây là mâu thuẫn do tiên đế gây ra, sợ sau khi Tiêu Hành chết sẽ tính sổ. Đế vương đa nghi, Lục Hoài Thiện có thể đoán được đại khái, chẳng qua chỉ là thủ đoạn hạ độc không thể cho ai biết. Bệ hạ xem xong thì tiêu hủy quyển đồng, nghĩa là y đã biết chuyện bên trong, kết hợp hổ phù và túi thuốc bột kia, Lục Hoài Thiện suy đoán Sở Chiêu Du đã giúp Tiêu Hành giải độc.

Sau đó thì sao? Liên quan gì đến bụng?

Lục Hoài Thiện có một suy đoán lớn mật.

Ông nhắc nhở: “Kẻ trộm còn chưa bắt được, đêm nay lão phu sẽ tăng cường tuần tra, bệ hạ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để bị lạnh.”

Sở Chiêu Du: “Lục thúc thúc cũng vậy.”

Sau bữa cơm tối, đột nhiên trong hoàng lăng vang lên một đoạn hát, xướng bài “Tứ lang thám mẫu” mà mười năm trước bách tính trong kinh thành thích nghe nhất.

Bệ hạ hát hí khúc rất hay, tất cả mọi người đều biết ít nhiều.

Tuy rằng hát ở hoàng lăng không thích hợp lắm, nhưng kết hợp với nội dung lời hát, Long Uy Quân lần lượt cảm thấy được có thể thông cảm.

Tứ lang đi thăm mẫu, sáng nay bệ hạ đến cung điện dưới lòng đất thăm cha. Dương Tứ Lang chiến bại đầu hàng địch, chịu nhục nhã, bệ hạ của chúng ta phải đối mặt với Nhiếp chính vương đang nhìn chằm chằm, tình cảnh gian nan giống nhau.

Bệ hạ thật là một người con vô cùng có hiếu.

Sở Chiêu Du hát xong, hơi thở có chút bất ổn. Y kiên quyết không cho rằng bản thân đang bỏ phí nghề cũ, chắc chắn là bởi vì mang thai.

“Làm sao?”

Lục Bột ở ngoài cửa nói: “Như bệ hạ dự đoán, trong ba người, có hai người có phản ứng.”

Cuộc sống trông coi lăng mộ khan, bảy năm chưa từng xuống núi, Sở Chiêu Du cố ý hát bản nhạc thịnh hành vào mười năm trước ở kinh thành, đầu gỗ cũng có thể cảm nhận được một hai câu, có đang lén lút nghe diễn hay không thì rất rõ ràng.

Không người nào có thể chống lại được công kích khi trẫm hát hí khúc, Nhiếp chính vương cũng không thể.

Sở Chiêu Du vui vẻ nằm xuống, “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tính.”

Núi Hoa Linh vẫn còn đang mưa, một bóng đen nhanh chóng phi lên trên núi, ẩn núp trên mái hiên hoàng lăng như ma quỷ.

Chỉ chốc lát sau, dường như hắn đã nhắm chuẩn gian phòng nào đó, thừa dịp Long Uy Quân không đề phòng, trong khoảnh khắc nhảy cửa sổ vào, mang theo những hạt mưa li ti lạnh lẽo.

Sở Chiêu Du ngủ ở hoàng lăng ngủ rất nông, lập tức bị ý lạnh đánh thức.

Y mở mắt ra, đối mặt với bóng đen đang tới gần giường.

Động tác của Tiêu Hành ngừng lại, giả vờ trấn định đứng dậy, đóng hết cửa sổ và cửa chính lại. Cửa sổ vừa rồi xông vào bị hắn sốt ruột bẻ gãy luôn, Tiêu Hành không thể làm gì khác hơn là dời một cái bàn đến ngăn.

Không phải thường ngày vật nhỏ toàn ngủ say như chết à?

“Chớ kêu.” Tiêu Hành thấp giọng uy hiếp.

Sở Chiêu Du sợ hãi không thôi, trẫm có thể không kêu, vậy ngươi khóa cửa sổ làm gì? Lại còn lấy bàn chặn?

Lục Hoài Thiện không phải nói cẩn thận tăng cường tuần tra à, Nhiếp chính vương đi vào dễ dàng quá vậy?

Y chuyển động cái cổ, cảm thấy ánh mắt Nhiếp chính vương rất giống như muốn nhốt y trong này cả đời.

Lẽ nào đây mới thực sự là… cốt truyện ở hoàng lăng?

Tới làm chi?

Hơn nửa đêm, vì bị cưỡng ép đi theo nội dung cốt truyện nên Nhiếp chính vương không khống chế được bản thân, làm những việc người khác khó lòng lý giải sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện