Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Là do lâu rồi hắn không nhắc đến chuyện soán vị ư?


trước sau

Bụng Sở Chiêu Du trống trơn, nghẹn tức một bụng, y ngại ngồi đau mông, lấy áo choàng đệm dưới thân, đổi thành quỳ.

Nghĩ đến nguyên nhân mình không ngồi lâu được, Sở Chiêu Du vỗ má, tức giận thở phù phù.

Tường và cửa sổ Phụng Tiên điện phần lớn là hoa văn chạm rỗng, khe hở còn lớn hơn mặt, đứng bên ngoài, có thể thấy rõ ánh nến và bóng người bên trong.

Đội ngũ theo Nhiếp chính vương không dám thở mạnh, cúi đầu giảm cảm giác tồn tại, lần đầu tiên hận mình luyện võ thính lực quá tốt, nếu bọn họ là thị vệ bình thường, nghe không thấy thì tốt rồi.

Mọi người cho rằng Nhiếp chính vương sẽ nổi trận lôi đình, đổ mồ hôi đầy cổ, sợ thay cho tiểu hoàng đế.

Nhưng phản ứng của Nhiếp chính vương bình tĩnh ngoài ý muốn: “Là bổn vương nhốt y bên trong sao?”

Tiền Thế Thành: “Đương nhiên không phải.”

Vậy sao đột nhiên y mắng bổn vương?

Còn khó nghe như vậy?

Xuất cung học mấy từ ngữ thô bỉ ngoài phố!

Hàng lông mày đen của Nhiếp chính vương nhíu cả lại, luôn cảm thấy bù nhìn nhỏ này không chỉ mắng chửi ngoài miệng, trong lòng có khi cũng toàn nói bậy.

Hắn dồn quá nhiều sự vụ, không kịp tìm y tính sổ, lại bị y mắng.

Tiêu Hành tức đến bật cười, ánh mắt nhìn bóng dáng Sở Chiêu Du, nhịn xuống ý muốn đi vào đe dọa.

Hôm nay hắn phát hiện mình rất dễ bị Sở Chiêu Du khơi mào cảm xúc, đây không phải chuyện tốt, lý trí nói hắn phải khắc chế.

“Dừng ở đây làm gì? Còn không tiếp tục tuần tra?”

Thấy Tiền Thế Thành còn thất thần, Tiêu Hành kiên nhẫn, “Bốn cái cổng thành còn không thủ được, trong cung mười hai cổng lớn lớn bé bé, ngươi muốn để người trốn vài lần nữa à?”

Tiêu Hành dẫn đầu rời đi, Tiền Thế Thành mặt khổ, ai biết đối phương biến thái thế, có thể phá được phòng ngự kinh thành, khi nào bắt được hắn nhất định phải cho tên đó hối hận khi đã sinh ra.

“Ta bảo ngươi tra giang dương đại đạo, đã xem chưa?”

Sở Chiêu Du không chịu nói giang dương đại đạo trông như thế nào, nhưng tặc nhân khinh công tốt chỉ có mấy người, phạm vi dễ dàng thu hẹp.

Tiền Thế Thành lập tức bẩm báo: “Giang dương đại đạo có trong hồ sơ đăng ký của các châu tổng cộng 78, trong đó 30 người đang lẩn trốn, có 19 người là hái hoa tặc, hoạt động gần kinh thành có bảy, tám người.”

Tiêu Hành nhíu mày: “Thế thôi?”

Tiền Thế Thành: “Ách……” Mới mấy canh giờ đó, tìm ra manh mối như vậy đã không tồi rồi!

“Tra trước từ thanh niên, hào phóng, người đầu óc không tốt.” Tiêu Hành suy tư, nhanh chóng tìm ra mấu chốt từ những gì Sở Chiêu Du nói, giải thích cho Tiền Thế Thành.

Nhiếp chính vương luôn luôn khắc họa thập phần tinh chuẩn tính cách tội phạm, khi Hình Bộ phá án rơi vào khó khăn, thị lang dù lo lắng đề phòng vẫn muốn tới xin giúp đỡ.

Tuy Tiền Thế Thành không hiểu sao có thể suy đoán ra đặc điểm đầu óc không tốt, nhưng nghe Nhiếp chính vương chắc chắn không sai.

Tiêu Hành lại hỏi: ‘Người đến Kim Thủy thôn lục soát nhà hỏng trở lại chưa?”

Tạm thời hắn bận không thoát thân được, không có cách tự đến Kim Thủy thôn xem căn nhà hỏng nơi hắn tỉnh lại, chỉ có thể phái họa sư cùng thủ hạ tinh anh đi tìm manh mối, đem về Nhiếp chính vương phủ.

“Dự tính sẽ đến vào ngày mai.”

“Ừ.” Tiêu Hành khẽ gật đầu, một cơn gió thổi qua làm lá trên cây rụng xuống, xoay tròn theo bước chân, theo Nhiếp chính vương vào cổng bắc.

Cổng bắc thông với mấy mét tường thành, ánh trăng chỉ có thể nghiêng nghiêng chiếu vào một nửa.

Sắp ra khỏi hoàng cung, bóng người bỗng nhiên dừng lại, một lúc sau, Tiêu Hành dặn dò nói: “Thông tri các bộ, ngày mai cứ theo lẽ thường thượng triều.”

Ngày mai vốn là ngày hưu mộc, nhưng Nhiếp chính vương không xuất hiện đã ba ngày, khai triều cho các đại thần căng thần kinh cũng phải thôi.

Tiền Thế Thành: “Vâng, thuộc hạ lập tức phái người thông tri.”

Nhiếp chính vương hơi nâng cằm, mắt phượng hẹp dài mạn bất kinh tâm nhìn Tiền Thế Thành.

Tiền Thế Thành trong lòng hoảng hốt, ý của Nhiếp chính vương là chuyện này hắn làm còn thiếu gì sao?

Sao có thể?

Hắn nhìn theo ánh mắt Nhiếp chính vương, thấy một mảnh…… Hắc ám? Hắn bất giác nhớ tới người quỳ gối trước bài vị trong đại điện bốn phía gió thổi.

Tiền Thế Thành đột nhiên nhanh trí: “Thần lập tức thông tri bệ hạ.”

Tiêu Hành lạnh nhạt: “Bảo y về ngủ rồi hẵng thượng triều, lần sau còn dám ngủ trên triều, bổn vương bóp gãy cổ y.”

Tiền Thế Thành đứng tại chỗ, không hiểu gì nhìn Nhiếp chính vương rời đi, hung dữ như vậy, còn không phải là bảo hắn thả bệ hạ về ngủ?

Kỳ quái, Tiền Thế Thành có suy nghĩ đáng sợ … hắn cảm thấy sau khi Nhiếp chính vương bị tiểu bù nhìn mắng, hơi trẻ con, vậy mà không nổi giận với Sở Chiêu Du.

Lời Nhiếp chính vương nói còn hữu dụng hơn thánh chỉ, ngăn cản Thái Hậu đương nhiên không thành vấn đề.

Sở Chiêu Du cùng Tiết công công thuận lợi ra khỏi Phụng Tiên Điện, tâm tình đối với Nhiếp chính vương rất phức tạp.

Hắn nhớ tới chuyện của Nguyệt Xích quốc, hỏi: “Chuyện sao rồi?”

Tiết công công: “Theo bệ hạ phân phó, nô tài tìm được người của Lục tướng quân, chắc là lúc này, Chương Thái Tử mắc bẫy rồi.”

“Vậy thì tốt.” Hắn nhìn nhìn bốn phía, không có ai, nhỏ giọng hỏi, “Có phải trẫm còn có một người dì?”

“Cái gì?” Tiết công công nghe không rõ.

Sở Chiêu Du nói to hơn một chút: “Lục tướng quân nói, trẫm có dì.”

Sắc mặt Tiết công công khẽ biến, hạ giọng cẩn thận hơn cả Sở Chiêu Du: “Đúng là có… nhưng sau khi bệ hạ mười tuổi, Triệu phu nhân đã mất tích.”

Sở Chiêu Du nhìn biểu cảm của Tiết công công, cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy, tám phần là ân đoạn nghĩa tuyệt, y hỏi: “Tại sao?”

“Bệ hạ thân cận Thái Hậu, không thân thiết với di mẫu, Triệu phu nhân rời đi thì không còn tin tức gì nữa.”

Không thân thiết với di mẫu nên rời đi?

“Bởi vì Thái Hậu không phải là mẹ ruột của trẫm?” Sở Chiêu Du gãi đầu.

“Suỵt, không, không được nói lời này.” Tiết công công càng cẩn thận.

Sở Chiêu Du còn muốn hỏi, Tiết công công sốt ruột nói: “Bệ hạ cùng Thái Hậu tình như mẫu tử, đừng hỏi chuyện của Triệu phu nhân, đối với cả Triệu phu nhân và bệ hạ đều không tốt.”

Lời này có chút đại nghịch bất đạo.

Sở Chiêu Du thấy Tiết công công gấp thật, như bênh vực Triệu phu nhân, y loáng thoáng bắt được, quyết đoán nói: “Tình mẫu tử giữa trẫm và Thái Hậu đã sớm không còn bao nhiêu, trẫm đi ra ngoài một chuyến hiểu rõ rất nhiều chuyện, Tiết công công, có ẩn tình gì cứ nói đừng ngại, nếu không thích hợp, đêm nay trẫm sẽ quên.”

Tiết công công rối rắm một lúc, nhìn mắt Sở Chiêu Du, không biết từ bao giờ, bệ hạ không rụt rè sợ hãi khi thấy Nhiếp chính vương, nghi ngờ cả quyền uy của Thái Hậu, ánh mắt sáng ngời, vai lưng thẳng thắn.

Hai người trên quảng trường trống trải trước điện, nhìn là thấy không chỗ trốn, thích hợp nói nhỏ.

Sở Chiêu Du đi mệt, ngồi xổm nghỉ ngơi một lát, cùng Tiết công công, cuộn thành hai cây nấm mọc ở ngoài điện, chụm đầu nghe chuyện xưa.

“Bệ hạ vốn được mẹ ruột nuôi dưỡng, nhưng Dung quý nhân trước đây là cung nữ vẩy nước quét nhà ở Ngự Thư Phòng, phẩm vị thấp, phúc mỏng, bệ hạ vừa đầy tháng đã qua đời. Thái Hậu không con, bèn đưa bệ hạ đi giáo dưỡng.” Tiết công công nói tới đây thì yên lặng một chút.

Sở Chiêu Du động não thật nhanh, suy đoán khả năng Ngụy Thái Hậu có quan hệ với mẹ đẻ, hoặc là dùng thủ đoạn không chính đáng, cướp nguyên chủ về nuôi nấng.

Mấy cái kịch bản cung đẩu chả phải đều rập khuôn như này hả?

“Triệu phu nhân là muội muội của Dung quý nhân, thỉnh thoảng lén đến thăm bệ hạ. Bệ hạ càng ngày càng thân cận với Thái Hậu, lúc mười tuổi, Triệu phu nhân và bệ hạ quan niệm không hợp, vừa đến tuổi xuất cung, Triệu phu nhân liền rời cung gả chồng, sau này không còn tin tức.”

Sở Chiêu Du bừng tỉnh đại ngộ, Thái Hậu không phải mẹ đẻ, có thể là do nguyên chủ thân cận mẹ nuôi, kẻ thù sát hại mẹ ruột, là tỷ muội với mẹ ruột, Triệu phu nhân nhất thời nghĩ không thông, không muốn để ý nguyên chủ.

Vừa đầy tháng đã bị ôm đến chỗ Ngụy Vạn Hồng nuôi nấng, ơn sinh ơn dưỡng nào nặng nào nhẹ, làm sao một đứa trẻ mười tuổi hiểu được, ban đầu Ngụy Vạn Hồng đối xử tốt với tiểu hoàng đế, nên tiểu hoàng đế khó hiểu được thù hận khắc cốt ghi tâm của Triệu phu nhân, hai người bất đồng, mà Triệu phu nhân lại không thể lay chuyển Thái Hậu, đơn giản rời cung, xem như không có đứa cháu trai này.

Tiết công công nói tới đây rồi ngừng.

Sở Chiêu Du dứt khoát hỏi: “Dì ở đâu, dượng ta là ai?”

Vừa rồi còn bảo hỏi nhiều không tốt, chắc chắn biết Triệu phu nhân ra sao.

Sở Chiêu Du đành phải kể chuyện khi mình ở ngoài cung, gặp phải người ủng đen muốn làm y tàn phế.

Tiết công công khiếp sợ, nói đến mức này, hắn hiểu ý của bệ hạ.

“Năm đó Triệu phu nhân gả cho một người là tiểu binh U Châu, Triệu Thành, chính là đại danh đỉnh đỉnh Lương Châu mục, quản binh mã Lương Châu hiện tại!”

Sở Chiêu Du kinh ngạc, mắt nhìn nam nhân của dì quá chuẩn, sao y không được di truyền từ gia tộc!

Lúc trước Ngụy Vạn Hồng hoành hành ngang ngược trong cung, không có phi tần sinh hạ long chủng, sau khi Dung quý nhân hoài thai ngoài ý muốn, cảm giác ăn bữa hôm lo bữa mai, vì tránh cho tỷ muội bị liên lụy, không bao giờ gặp lại tỷ muội.

Tiết công công vô tình biết được quan hệ của hai người, hắn mềm lòng, gạt Ngụy Vạn Hồng, để tiểu hoàng đế gặp mặt Triệu phu nhân.

Tiết công công nhìn Triệu Thành từng chút thăng tiến, không dám lộ chút phong thanh. Có khoảng thời gian bệ hạ biết gì nói đó với Thái Hậu, hắn sợ bệ hạ biết, ngày nào đó không cẩn thận bị Thái Hậu hoặc là Nhiếp chính vương tra ra. Mà một khi Thái Hậu biết, chắc chắn phái người đuổi giết hai vợ chồng, Nhiếp chính vương cũng sẽ chèn ép binh mã Lương Châu.

Đến tẩm điện, Sở Chiêu Du lấy cớ viết thư cho Triệu phu nhân.

Nhưng y không biết đã qua ngần ấy năm, Triệu phu nhân nghĩ gì, mấy năm nay Ngụy Thái Hậu thủ đoạn cao minh, gian khổ và đau khổ mà tiểu hoàng đế phải trải qua không ai biết, nguyên chủ cùng Thái Hậu lộ ra bên ngoài bộ dáng mẫu từ tử hiếu.

Dưới tiền đề Triệu Thành nguyện trung thành với Nhiếp chính vương, Triệu phu nhân có nhận đứa cháu trai này hay không, có đồng ý bỏ qua hiềm khích trước đây ủng hộ cháu trai, cuốn vào phân tranh trong triều đình?

Lục Hoài Thiện nói hắn có thể tìm dì, có phải nghĩa là, mười chín năm nay, Triệu phu nhân chưa bao giờ từ bỏ ý muốn báo thù cho tỷ tỷ?

Quá khó khăn.

Sở Chiêu Du nghĩ tới nghĩ lui, chỉ viết hai chữ trên giấy ố vàng.

Còn lại mặc cho số phận.

Chuyện nguyên chủ đã đã làm, tổn thương tới dì, mặc kệ có phải vì Ngụy Thái Hậu cao tay hay không, đã làm sai phải tự gánh vác, sinh hoạt gian khổ không phải để bán thảm.

Y nửa chết nửa sống bổ nhào vào long sàng, mí mắt nhắm lại không nhúc nhích.

Thượng triều ngủ gật sẽ bị cắt cổ, sao Nhiếp chính vương còn hung dữ hơn giáo viên chủ nhiệm vậy?

Sở Chiêu Du khẩn trương ngủ, ngày hôm sau, thành công dậy muộn.

“Bệ hạ, bệ hạ, Nhiếp chính vương đang chờ bên ngoài.” Tiết công công hận không thể lấy xẻng đào Sở Chiêu Du lên.

Tiết công công bồn chồn, sao Nhiếp chính vương đột nhiên muốn đón bệ hạ thượng triều? Chẳng lẽ là có việc muốn phân phó trên đường?

Tiêu Hành kiên nhẫn đợi chờ, sắc mặt không vui đi vào, tự nhiên như vào phòng mình.

Hắn lật chắn Sở Chiêu Du lên, “Lập tức thay triều phục cho y.”

Không khí chợt lạnh, Sở Chiêu Du vừa mở mắt thấy vải đen quen thuộc, xoa mắt bất mãn nói: “Tiểu Hắc, ngươi không hiểu chuyện … ui!”

Y phục Tiêu Hành phần lớn màu đen, hắn rũ mắt nhìn thoáng qua y phục của mình, lạnh mặt bóp cằm Sở Chiêu Du cằm: “Kêu ai?”

Ai cho bù nhìn này lá gan, vừa mắng hắn là chó, vừa đặt ngoại hiệu cho hắn?!

Là do lâu rồi hắn không nhắc đến chuyện soán vị ư?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện