Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

Tiểu "Tâm Tư"


trước sau

Advertisement

Edit: Beom + LysNa

Beta: LysNa + Beom

Lúc trước Ôn Dư có nghe qua về thuật thôi miên.

Trong suy nghĩ của cô, thôi miên nó giống như một trò chơi đùa nghịch với nội tâm. Một khi không cẩn thận thì mọi bí mật của mình sẽ bị tuôn ra hết.

Vì vậy mà lúc cô gái trước mặt này nói cô phải tiến hành trị liệu thôi miên. Ôn Dư đã không còn sợ bị điện giật nữa nhưng cũng chả dám thả lỏng một chút nào.

Thì việc cô mất trí nhớ là giả, nếu như thôi miên xong khai ra hết thì có mà toang!

Tưởng Vũ Hách sẽ cho cô đi đầu thai lần nữa đó.

Ôn Dư nghe lời mà nằm xuống, cô gái kia đốt một ít tinh dầu lên sau đó thì đi kéo đàn cello.

"Hôm nay tôi vì cô mà chọn phương thức thôi miên để trị liệu, cô hãy thả lỏng."

Giọng nói của cô ấy rất ôn nhu, nhưng mà nó cũng chẳng làm Ôn Dư thả lỏng chút nào cả.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt!

Ngay sau đó Ôn Dư dùng tay nhéo đùi mình một cái thật mạnh nhằm giữ cho bản thân thật là tỉnh táo, không thể để người hướng dẫn trị liệu kia lôi ra bí mật trong lòng.

Cho nên cô ấy nói thả lỏng thì cô sẽ cảnh giác cao độ!

Người trị liệu nói cô tưởng tượng ra bãi biển trong xanh thì cô sẽ tưởng tượng tới núi lửa phun trào.

Người trị liệu nói cô tưởng tượng mình đang đứng trên thuyền, thả gió du ngoạn trên hồ thì cô sẽ nghĩ ngay tới mình đang đi chân trần khiêu vũ trên dây thép thiêu đỏ.

Cứ như vậy mà đối kháng tới tận mười phút sau.

Lưu đoàn phu nhân, cũng chính là người trị liệu lần này mở cửa phòng ra ——

"Tưởng tổng."

Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu, ngay sau đó lại nhìn đồng hồ: "Không phải là cần nửa tiếng à?"

"Đúng vậy." Lão sư đắc dĩ mà chỉ vào bên trong: "Nhưng mà cô ấy ngủ rồi."

"......"

Một đợt trị liệu thất bại.

Nhưng cô ấy vẫn nói thêm cho Tưởng Vũ Hách: " Tôi thấy nội tâm cô ấy đang rất bất an, nhưng tôi không biết nguyên nhân là gì. Nếu anh không ngại thì trong sinh hoạt hằng ngày hãy đối xử thật tốt với cô ấy, đối với bệnh tình của cô ấy cực kì có lợi."

Ôn Dư ngủ một giấc dài một tiếng đồng hồ.

Lúc tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở nơi xa lạ, trì độn mấy giây mới nhớ ra——

Cô vừa bị thôi miên!

Ngay sau đó, cả người cô bật dậy như là một cái lò xo.

Rồi, xong rồi!

Ôn Dư không biết việc bản thân mình đã kiên cường đối phó xong lại lăn ra ngủ. Nhưng cái trọng điểm ở đây là lúc cô ngủ hoặc bị thôi miên cô có nói linh tinh gì hay không cơ?

Bay giờ trong phòng cực an tĩnh, không có ai ở đây cả, chỉ có mùi huân hương nhàn nhạt còn sót lại trong không khí.

Ôn Dư hơi hoảng, cẩn thận xuống giường, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Tưởng Vũ Hách đang ngồi trước bàn pha lê trong vườn.

Hình như nghe được động tĩnh, anh đưa mắt từ xa nhìn tới đây. Haha, một ánh mắt sắc bén quen thuộc, giống kiểu chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấy trong lòng Ôn Dư đang tính toán cái gì.

Hiện tại, Ôn Dư không thể tìm thấy được bất kỳ manh mối nào từ ánh mắt của Tưởng Vũ Hách. Hai tay bất an nắm chặt lại, nghĩ nghĩ, cô vẫn quyết định án binh bất động trước, hành sự tùy theo hoàn cảnh!

Ôn Dư làm bộ bình tĩnh mà đi đến bên cạnh Tưởng Vũ Hách, nhìn sang Lưu đoàn trưởng cùng Tưởng Vũ Hách song song đứng lên, hai người lại lần nữa bắt tay:

"Hẹn gặp lại ở Giang Thành."

"Được."

Ôn Dư chợt sửng sốt, Tưởng Vũ Hách muốn đi Giang Thành?

Cô còn đang chìm trong mạch suy nghĩ của bản thân. Đột nhiên thanh âm của Tưởng Vũ Hách truyền đến: "Tỉnh?"

Ôn Dư hoàn hồn, gật gật đầu, mang theo tâm tư nhỏ hỏi:

"Anh trai, vị lão sư kia nói gì chưa với anh chưa?"

Tưởng Vũ Hách thờ ơ nhìn cô:

"Em nói thử xem?"

Cái kiểu nói chuyện lấp lửng như có như không này, thật khiến da đầu người ta tê dại mà!

Ôn Dư nghe xong chân mềm đi một chút, tự tin dường như mất hết. Nhưng vẫn sốc lại tinh thần, kiên cường nói:

 

"Em không biết ạ."

Tưởng Vũ Hách cười lạnh một tiếng:

"Em đương nhiên là không biết. Đinh lão sư làm trị liệu mười mấy năm nay. Em chính là người duy nhất trong quá trình trị liệu ngủ ngáy từ đầu đến lúc kết thúc."

"......"

Thần kinh đang căng ra của Ôn Dư cuối cùng cũng buông lỏng ——

Nói như vậy, chính là toàn bộ quá trình trị liệu cô chỉ có ngủ, không nói một câu nào?

Hơn nữa, nếu có lỡ nói cái gì thì hiện tại Tưởng Vũ Hách cũng không thể là cái dạng này!

Thật tốt quá......!!!!!

Ôn Dư âm thầm hô khẩu khí. Nhờ may mắn mà cô đã thoát một kiếp! Tuy nhiên, lực chú ý của cô bị kéo lại bởi chữ "NGÁY"!

NGÁY!!??

Sao có thể?

Tiên nữ đại tiểu thư sao có thể ngủ ngáy được chứ?????

Ôn Dư lập tức giải thích cho bản thân:

"Em ngủ rất an tĩnh, cũng không có ngáy!"

Nhưng mà, Tưởng Vũ Hách dường như không có hứng thú nghe cô thanh minh. Xoay người đi về hướng xe đang đỗ.

Ôn Dư cảm thấy bản thân đang bị mạo phạm! Chậm chạp theo sau Tưởng Vũ Hách:

"Lão sư thật sự nghe rõ à? Em sao có thể ngáy được chứ? Anh trai, anh phải tin tưởng em! Nếu không thì——"

Ôn Dư cực kỳ để ý đến hình tượng mỹ nữ của bản thân:

"Tối nay, anh có thể đến phòng em, chờ em ngủ rồi anh nghe thử một chút xem em có ngủ ngáy hay không!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện