Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ(24)


trước sau

Gần đây Bạc Khâm càng ngày càng bận; bên ngoài Đàm Đào dường như đánh cược hết thảy nhằm vào anh, bên trong thì cái đám trước đây chỉ biết ăn chơi trác táng cam tâm ăn no chờ chết như đã giác ngộ ra được cuộc sống mới, liên tiếp tìm phiền toái cho vị gia trưởng mà chúng trước đây không giám đắc tội.

Đám trẻ này ngày thường ở trước mặt Bạc Khâm như chuột thấy mèo, bình thường mà gặp chuyện khiến mình tức giận ở bên ngoài cũng không dám hó hé tiếng nào, hiện tại bọn họ dám làm ra việc kéo chân sau, muốn nói sau lưng không có dẫn dắt của những người khác là không có khả năng.

Đàm Đào dù sao cũng lớn lên cùng Bạc Khâm, anh biết được nhược điểm của nhà họ Bạc, đừng nhìn như Bạc Khâm đã đem toàn bộ nhà họ Bạc nắm giữ trong tay, trên thực tế người sau lưng bất mãn với việc tên nhóc như hắn lên nắm quyền có khối người.

Trước kia chẳng qua là bị thủ đoạn máu lạnh làm sợ tới mức không dám lên tiếng, mà hiện tại, chỉ cần Đàm Đào hơi hơi ném ra chút mồi, đám vô dụng bị nuôi hỏng này sẽ gấp không chờ nổi mà giống như chó dữ hướng về phía Bạc Khâm cắn xé sủa như điên.
Bạc Khâm xem thường anh, cũng xem thường đám thuộc hạ vô dụng này của mình.
Anh càng ngày càng không có thời gian ở cùng Tạ Mộc, thường thường đều là sáng sớm vội vàng rời đi, buổi tối lại mỏi mệt trở về, đôi khi bận mà mệt mỏi quá thì đơn giản trực tiếp ngủ lại công ty.

Trước đây không phải Bạc Khâm chưa từng làm như vậy, nhưng lúc ấy, Tạ Mộc làm trợ lý của anh, đều là ở cạnh bên người anh.

Anh bận quá, bận đến căn bản không có cơ hội phát hiện thanh niên bên người càng ngày càng bất an.

Hôm nay Bạc Khâm cứ theo lẽ thường trở về thì đã khuya, Tạ Mộc cũng không ngủ mà đợi anh, thấy cả người người đàn ông lạnh lẽo đẩy cửa bước vào, cậu vội vàng bưng bát canh vẫn còn ấm, đặt ở trước mặt người yêu.

"Nhanh uống đi, anh tối nay có phải lại không ăn cơm đúng không?"

"Không có thời gian ăn.", người đàn ông ngắn gọn trả lời một câu, bưng canh uống, uống xong rồi, xoa xoa mỏi mệt ấn đường( vùng giữa 2 lông mày), đứng dậy muốn đi tắm rửa.

"Bạc Khâm." Thanh niên gọi anh lại.

"Hử?"

Bạc Khâm nghi hoặc mà xoay người, nhìn về phía người yêu.

"Em muốn hỏi một việc." Thanh niên đứng ở đằng sau sô pha, từ góc mà người đàn ông nhìn không tới, ngón tay cử động một cách bất an đằng sau sô pha.

"Có phải em sau khi xảy ra tai nạn xe vẫn luôn hôn mê, sau khi tỉnh thì đi thôi miên luôn không?"
Bạc Khâm đôi mắt lóe lóe, thanh âm từ tính trầm thấp, "Vì sao lại hỏi như vậy."

Thanh niên xinh đẹp miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, môi có chút trắng bệch, "Chính là... đột nhiên muốn biết."

Người đàn ông không nói gì.

Hai người, một người thì đứng sau sô pha, một người thì đứng cách đó không xa, không khí dần dần căng thẳng.

Bạc Khâm nhìn cậu thanh niên của anh, cậu gần nhất đều ở trong phòng, làn da nguyên bản đã trắng nõn lại trắng thêm một lớp, giờ phút này ở dưới ánh đèn, trên da thịt tinh tế trắng nõn, là một khuân mặt có ngũ quan xinh đẹp.
Tạ Mộc vẫn luôn rất đẹp, bước vào xã hội, bỏ đi những non nớt mà chỉ có ở trường học, khí chất trên người không chỉ không làm Bạc Khâm mất đi hứng thú, mà ngược lại càng thêm quý trọng.
Mà thanh niên như vậy, lại vĩnh viễn đều sẽ không che dấu cảm xúc của mình.
Con ngươi to tròn xinh đẹp của cậu tràn đầy khẩn trương, môi giật giật, thanh âm có điểm khàn khàn nói, gần như khẩn cầu: "Anh đừng gạt em."

"Cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, em cũng không giận anh, chỉ cần anh đừng gạt em là được."
Người đàn ông tin tưởng cậu thật sự nghĩ như vậy, cũng sẽ thật sự làm như vậy.
Anh lộ ra một nụ cười, đôi chân thon dài bước lại, đi tới trước mặt thanh niên đang khẩn trương đến nỗi lông mi rung lên, mắt cũng không dám chớp.

Bạc Khâm cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán người yêu.

"Cậu nhóc ngốc, anh làm sao mà lừa em chứ."

"Từ lúc em tỉnh lại đến lúc đi tiếp thu trị liệu, anh vẫn luôn bên cạnh nhìn, làm sao mà nói dối?"

Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Tạ Mộc đầu tiên là như trút được gánh nặng, tiếp theo lại nhanh chóng toát ra ngọt ngào, cậu buông lỏng tay ra, nhẹ nhàng đem đầu dựa vào trên người người đàn ông, thật cẩn thận lại tràn ngập ỷ lại mà cọ cọ.

Thanh âm của cậu thanh thúy, dễ nghe, lại tràn ngập hạnh phúc.

"Em tin tưởng anh."

"Em biết, Bạc Khâm là người duy nhất trên thế giới này sẽ không gạt em."

Những bức ảnh đó, những nơi xa lạ đó, biểu tình xa lạ, nhất định đều là giả.
Người yêu của mình là người quang minh lỗi lạc.
Mới sẽ không giống như Đàm Đào, dùng loại thủ đoạn ba xu đó.
Người đàn ông ôm lấy thanh niên, cảm thụ được độ ấm trên người cậu, mắt tối sầm lại.
Bạc Khâm đi tắm rửa, thanh niên mặc vào quần áo hôm nay, vỗ vỗ chiếc gối mềm xốp, trong mắt còn tràn đầy ý cười không dứt.

【 Ký chủ, càng về sau hảo cảm càng khó tăng, ngài chuẩn bị sẵn sàng chưa? 】

【 Ừm hừ, đi thôi, chúng ta đi viết nhật ký. 】
***
Đàm Đào cũng không ngủ được, hắn đợi một ngày, lại không chờ được động tĩnh gì.
Ngón tay gõ chữ trên di động, xóa, lại gõ, rồi lại xóa.

Sau khi lặp lại vài lần, cuối cùng cũng nhấn gửi đi.

Nhưng kết quả lại thông báo gửi đi thất bại.

Đứng trước cửa sổ sát đất, thành thị bên ngoài lung linh ánh đèn phản chiếu trên gương mặt người đàn ông, hắn nắm di động trong tay, dường như dùng rất nhiều sức.

-- cộp!!
Di động bị Đàm Đào ném thật mạnh trên mặt đất, phát ra tiếng vang kịch liệt.

Người hầu đang quét dọn bên ngoài ngẩn người, vội vàng gõ cửa, "Đàm tiên sinh? Ngài không có việc chứ?"

Sắc mặt người đàn ông đen thui, một đấm nện ở trên bàn, hắn nhắm mắt, mạnh mẽ đè nén tức giận xuống, âm thanh lạnh lùng nói, "Không có việc gì."

Người hầu rời đi, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn lốm đốm bên ngoài, lúc sáng lúc tối chiếu vào gương mặt vốn nên là tràn đầy ôn hòa tuấn mỹ.

Cũng không biết đã duy trì tư thế này bao lâu, Đàm Đào thở dài một hơi, chậm rãi buông lỏng ra bàn tay đã sớm nắm đến trắng bệch.

Không sao cả, hiện tại Tạ Mộc không phải bảo bối của hắn, có phản ứng như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Chẳng qua là một bước này không thuận lợi mà thôi, vì đoạt lại trân bảo của hắn, hắn còn có bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ một trăm, bước thứ một ngàn......

-- thẳng đến khi, đoạt lại bảo vật của hắn.

Đàm Đào chậm rãi đứng thẳng dậy, ngón tay thon dài thong thả nhấc cặp kính vàng trên bàn, chậm rãi đeo lên, che đậy đôi mắt đào hoa đang tràn đầy âm ngoan.

Hắn mở đèn, trong phòng lập tức sáng như ban ngày.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn người đang phản chiếu trên mặt kính, lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Bên chỗ Tạ Mộc không thể hành động.

Chẳng phải vẫn còn Bạc Khâm sao?

Hắn mở di động, bấm gọi một số điện thoại.

"Đem tin tức phát tán ra bên ngoài, nhớ kỹ phải viết rõ ràng, chỉ cần Bạc Khâm nguyện ý để tôi thấy mặt Tiểu Mộc, những hành động nhằm vào nhà họ Bạc, lập tức ngưng hẳn."

Người đàn ông cúp điện thoại, nhìn mình bên trong cửa sổ sát đất.

Có lẽ hiện tại Tạ Mộc sẽ trách hắn, nhưng không sao cả, dù sao, em ấy vốn dĩ đã chán ghét mình.
Chỉ cần bảo bối của hắn có thể trở về.

Trở lại bên người hắn.
***
Ngày thứ hai, Bạc Khâm âm mặt, đem tờ báo trong tay xé tan nát, một chưởng đánh vào trên bàn làm việc, trên mu bàn tay trắng nõn thậm chí nổi lên gân xanh.

Đàm Đào, Đàm Đào!

Nó đây là, bất chấp tất cả!

Tờ báo bị xé nát, vụn giấy rải đầy đất, đứt quãng xếp lại mấy chữ.

【 Hot! Bạc thị gặp những biến cố kia lại bởi vì một người! 】

Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Đào: Vì tìm về bảo bối của mình không từ thủ đoạn, bảo bối sẽ không trách mình.
Tạ Mộc: Hì hì hì hì hì


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện