Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ


trước sau

Chương21: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ
Lúc Bạc Khâm còn rất nhỏ, bởi vì cha mẹ hai ngày một trận cãi nhau nhỏ ba ngày một cãi nhau to, thỉnh thoảng còn sẽ vung tay đánh nhau, nên phải đi theo ông nội, đó là một ông lão già nua, đối xử với người cháu trai duy nhất này cực kỳ nghiêm khắc.
Tuy rằng Bạc Khâm thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, rất nhiều đồ vật ông nội đều không cho anh chơi, anh chỉ được đọc sách, viết chữ, học tập hết thảy những thứ mà ở độ tuổi này không nên học.
Lúc tám tuổi, anh nhặt một con chim non vừa học bay.
Đó là lần đầu tiên anh chân chính thích một sinh mệnh, anh cho con chim nhỏ kia ăn, tự mình thay nước cho nó, buổi tối thậm chí muốn mang chim nhỏ vào phòng ngủ của mình để nhìn nó đi ngủ.
Anh thích con chim nhỏ này như vậy, Bạc Khâm rám tuổi tin tưởng, con chim này nhất định cũng thích mình.
Thẳng đến khi ông nội anh mở cửa lồng sắt, chim nhỏ được anh nuôi lớn, yêu thương, không chút do dự rời khỏi anh.
Bạc Khâm lần đầu tiên nhận thức được, thích thứ gì, thì phải chặt chẽ nắm chặt trong lòng bàn tay, một chút cơ hội thoát khỏi đều không thể cho.
Nhưng từ đó về sau, anh lại rốt cuộc không có đồ vật hoặc người để thích, muốn vĩnh viễn nắm giữ ở trong tay.
Thẳng đến --
Hiện tại.
Người đàn ông chậm rãi bình phục biểu tình khó coi trên mặt, anh cẩn thận, từng chút một buông lỏng sổ nhật ký ra, cũng may, chỉ là bìa ngoài có chút nhăn.
Bạc Khâm vuốt phẳng tấm bìa nhăn nhúm mà không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn thấy kia, nhẹ nhàng đem sổ nhật ký đặt lại chỗ cũ.
Tiểu Mộc là của anh, bất kể là sống, hay là chết, hoặc là xuất hiện cái nhân cách thứ hai đáng chết kia.
Em ấy vĩnh viễn đều là của mình.
***
【 đinh! Bạc Khâm hảo cảm: 94】
Tạ Mộc dựa vào trên lan can bên hồ, lười biếng đi xuống cho cá ăn, 【 xì, thấy được a, nhất định rất bất ngờ. 】
"Tiểu Mộc."
Phía sau có người đang kêu tên của cậu, thanh niên xoay người, trên mặt lộ ra kinh ngạc cười tới, "Bạc Khâm, anh làm xong rồi?"
"Đúng vậy, cuối cùng đã làm xong rồi, có thời gian rảnh cùng em."
Người đàn ông anh tuấn cười đi tới bên cạnh người yêu của mình, bàn tay to thon dài chống ở trên lan can hơi hơi cúi người, môi rơi xuống.
Còn không đợi thanh niên phản ứng lại đây, nụ hôn này lại gia tăng, sau khi một hôn này xong, Tạ Mộc toàn bộ ánh mắt đều mềm xuống dưới.
Bạc Khâm hơi hơi rũ mắt thấy thanh niên đỏ mặt nhìn về phía mình, ngực anh trên dưới phập phồng, hô hấp không xong, đôi môi đẹp giờ phút này óng ánh nước, như là lau mật đường, đôi mắt hạnh to tròn mê mang, càng nhiều vẫn là tình ý bị trêu chọc mà lên.
"Làm gì đột nhiên hôn em......"
Hoãn mấy chục giây, thanh niên thanh âm mềm mại hỏi.
"Bởi vì em quá ngọt."
Người đàn ông thấy cậu như vậy, đôi tay nhịn không được bắt đầu ở trên người thanh niên trườn.
"Đừng...... Đây là bên ngoài......"
Tạ Mộc thấp giọng cự tuyệt, trong mắt tràn đầy ngượng ngùng.
"Sợ cái gì, nơi này chỉ có chúng ta."
Bạc Khâm ở trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của thanh niên một chút một chút nhẹ mổ, thanh âm từ tính đè thấp, càng thêm như là đang mê hoặc, "Trước kia không phải cũng ở chỗ này làm sao? Hửm? Không phải thực thoải mái sao"
"Đó là anh ép cho......"
Tạ Mộc bị anh trêu chọc cả người nhũn ra, đối mặt với yêu cầu của người yêu dường như muốn chống cự cũng không được, nhưng vẫn là nỗ lực lên án, "Hơn nữa, hơn nữa đó là buổi tối......"
"Không phải làm ban ngày cũng được sao? Còn có thể nhìn đến tân thể xinh đẹp của Tiểu Mộc nhà ta càng tốt hơn."
"Không được!"
Mặt trời chói lọi còn đó, phía dưới lại là một bầy cá mình vừa mới mới cho ăn, thanh niên cảm thấy thẹn đến không dám ngẩng đầu, theo bản năng cự tuyệt.
Một tiếng này cũng không biết có phải là quá sốt ruột hay không mà có chút lớn tiếng, Bạc Khâm còn chưa thế nào, thanh niên sau khi phản ứng lại cơ hồ là ngay lập tức thân mình trở nên cứng đờ.
Cậu sợ hãi buông lỏng tay, đôu môi hồng nhuận ngập ngừng, "Em, em không phải cố ý......"
Bạc Khâm lúc đầu cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng hiện tại nhìn đến bộ dáng thật cẩn thận sợ mình tức giận này người yêu, trong lòng đột nhiên đau một chút.
Từ khi hai người ở bên nhau, anh đã nói với cậu, phải tuyệt đối phục tùng anh, đó là quy củ của anh đối với mỗi đợt tình nhân.
Tạ Mộc vẫn luôn nhớ tới bây giờ, thậm chí cho dù bị mất đi ký ức, cũng vẫn luôn nhớ rõ.
Trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng ngậm ở vành tai thanh niên, nhan sắc trắng nõn ban đầu bởi vì một động tác này của anh tức khắc thiêu hồng lên, Tạ Mộc bất an rung động lông mi, bên tai là thanh âm bao dung dễ nghe của người yêu.
"Tiểu Mộc không cần phải khách khí với anh như vậy, chúng mình là người yêu, không phải sao?"
"Anh yêu em, giống như em yêu anh vậy."
Những lời này giống như Định Hải Thần Châm, đem tâm tình bất an của Tạ Mộc cố định lại.
Hàng lông mi thật dài của cậu ngay lập tức cũng không run nữa, thật cẩn thận mà nâng mắt lên nhìn về phía Bạc Khâm, sau khi đối mặt với ánh mắt tràn đầy dịu dàng của anh thì lại lập tức đỏ mặt.
"Thật, thật vậy chăng?"
Thái độ của Bạc Khâm thật sự đã từng làm cậu quá khiếp đảm.
Người đàn ông câu môi, khẳng định nói, "Thật sự."
Sau khi thấy rõ được vẻ mặt của anh, biểu tình của thanh niên mới từng chút một thả lỏng, cậu thật cẩn thận buông lỏng góc áo vẫn luôn nắm chặt ở trong tay ra, ý đồ đem nó vuốt phẳng.
"Quần áo nhàu rồi, thực xin lỗi......"
"Vậy dùng thân thể tới đền cho anh đi."
Trong dĩ vãng nếu người đàn ông này nói những lời đó với thanh niên, tuyệt đối có thể chọc cho cậu mặt đỏ thẫm, xấu hổ không dám nói lời nào.
Nhưng hôm nay, có lẽ là do câu nói kia, Tạ Mộc mím môi, mắt lặng lẽ cùng người đàn ông nhìn nhau.
Lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói, "Không thể ở bên ngoài......"
Bạc Khâm nhìn mãn nhãn biểu tình vô tội lại cẩn thận của người yêu, giống như đã nhận định đây là đang dụ hoặc mình.
Nơi nào đó dưới thân người đàn ông nhanh chóng phồng lên, giọng nói trầm thấp, anh dùng một tay kéo người yêu lên, hướng về phòng trong mà đi.
"Chậm một chút, chậm một chút......"
Tạ Mộc theo không kịp bước chân của anh, một bên đi theo phía sau một bên nhỏ giọng kháng nghị.
Thẳng đến lên lầu, Bạc Khâm một tay đem cậu ném lên trên giường, như là đang mở quà, lột sạch quần áo trên người thanh niên.
"Không chậm được!"
***
【 xong việc hút điếu thuốc, cuộc sống cứ như tiên, aizz, đáng tiếc không có thuốc. 】 Tạ Mộc cảm thấy mỹ mãn nằm trong ổ chăn, vui vẻ mà cùng hệ thống chia sẻ: 【 anh cảm thấy anh như được sống lại, những ngày tháng sinh hoạt không có tính( dục) quả thật cứ như con cá mặn, mà sau khi đã trải qua một đêm dễ chịu, hiện tại anh là cá biển. 】
Hệ thống trầm mặc một lát, 【 ký chủ, người ta là tra nam. 】
【 anh biết chứ, ai mà không phải. 】
【? 】
【 vấn đề này chờ em trưởng thành rồi hỏi lại anh, ngoan. 】
Tạ Mộc đứng dậy, mặc xong quần áo che đậy hết dấu vết ái muội trên người, xuống giường.
Bạc Khâm đang hút thuốc ngoài ban công.
Tối qua anh nằm mơ, mơ thấy vì tự mình nuôi thú cưng mà anh bị ông nội phạt quỳ ở từ đường một suốt đêm, sáng sớm hôm sau đi đến xhỗ bố mẹ.
Mở cửa, nhìn thấy lại là bốn cái thân thể trần truồng.
Anh thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy toàn bộ cơ thể của người mẹ thân sinh ra mình, bị quỳ một đêm, thân mình vốn đã yếu, Bạc Khâm muốn lui về phía sau, đầu gối mềm nhũn, cả người quỳ trên mặt đất.
Bốn người kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại cùng nhau nở nụ cười.
Người mẹ một chút quần áo cũng không mặc cười đặc biệt sắc nhọn, bố của anh cũng đang cười, đôi nam nữ xa lạ kia cũng đang cười.
Bạc Khâm chật vật quỳ trên mặt đất, nôn ra.
Khuất nhục, ghê tởm, cả người vô lực, những thứ này đủ để anh nhớ đời.
Mà bây giờ, người anh yêu, bị một người khác chạm vào.
Cho dù biết không phải người đó sai, Bạc Khâm vẫn là không khắc chế được suy nghĩ.
Người đàn ông đứng trên ban công, hung hăng hút một điếu thuốc, trong đầu toàn là tiếng cười sắc nhọn của bố mẹ.
Còn có căn phòng xấu xí kia, cùng cái nơi mà anh sinh ra.
Anh dập thuốc, che lại ngực, lại nhớ lại cái cảnh tượng kia, nôn khan vài tiếng, suýt nữa không có nhổ ra.
Cũng may, Bạc Khâm hiện tại đã không còn là trẻ con, chỉ là nôn khan vài tiếng, lại đứng thẳng thân thể, như là chưa có xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, nới khóe mắt người đàn ông, xuất hiện một bóng người.
Thân thể anh theo bản năng cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, đối diện với tầm mắt trắng bệch cỉa thanh niên
Tạ Mộc ngơ ngẩn nhìn anh, hỏi, "Anh vì sao lại nôn?"
Thanh niên vươn tay, chỉ vào mình, trên cổ cậu thậm chí còn lưu lại dấu hôn đêm qua.
"Là bởi vì, em?"
Ánh mắt cậu như là đang khóc, lại tràn đầy hoang vắng, "Là bởi vì, chạm vào em?"
"Trong khoảng thời gian em hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra cái gì......"
-----※-----※-----※-----
Editor: Mọi người có thể sang đọc truyện mới ủng hộ tui được không? Truyện " Giám đốc cùng thư ký" ấy, là một đoản văn đáng yêu thể loại AOB.
Link đây☞ https://my.w.tt/Z3Y7nkb670


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện