Đường Tiểu Nhiễm nói: " Quan niệm của em quá lớn rồi, nếu em cứ sống mà không thể ôm lấy anh, em sẽ phát điên mất thôi"
Mỗi người ai cũng điều có một quan niệm của riêng mình, quan niệm của Đường Tiểu Nhiễm thực ra chính là Thẩm Mộ Diễn.
Đường Tiểu Nhiễm quá cố chấp, cố chấp đến mức biến thành chấp niệm. Mà chấp niệm này lại làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính mình.
Đường Tiểu Nhiễm không quan tâm đến vết thương của mình, thứ cô ấy quan tâm lại là tổn thương anh, tổn thương người khác. Chính vì thế mà khi hiểu được đạo lý này, cô đã làm ra việc khiến ai cũng không ngờ đến_cô quyết định chia tay, trả tự do cho anh.
Nhưng cũng chính như cô từng nói, nếu cô cứ sống mà không thể nào ôm lấy Thẫm Mộ Diễn cô nhất định sẽ phát điên lên. Đường Tiểu Nhiễm đã quá mệt mỏi, thời khắc những đám mây phủ kín cả bầu trời hoàng hôn, trong căn hộ của mình, cô lặng lẽ nằm giữa một vũng máu, nét mặt vô cùng bình thản, cô cứ nghĩ cuối cùng cũng rũ bỏ được tình yêu này nào ngờ không thể gạt bỏ được chấp niệm.
Thẩm Mộ Diễn đã đạt được giác mộng tự do mà anh hằng theo đuổi, nhưng để mất cô rồi mới phát hiện ra cuộc sống này vì sao bỗng nhiên trở nên nhạt nhẽo đến như vậy, cảm giác như vừa mất đi một điều gì đó vô cùng quan trọng_Đường Tiểu Nhiễm, anh hối hận rồi!
Đường Tiểu Nhiễm đang đứng trong bếp nấu cho anh bữa cơm tối cuối cùng, nhưng cơm cô làm ra anh chẳng thèm đụng đũa dù chỉ một miếng.
Đường Tiểu Nhiễm khuấy đều cháo trong nồi, trên khuôn miệng nở nụ cười tự giễu, nồi cháo này cô đã hầm đến năm sáu giờ đồng hồ mới có được hương vị đậm đà không ngấy như thế, nhưng ngay cả khi hết lòng nấu như vậy, kết quả sao chứ?
Món ăn cô nấu anh vẫn không hề động một miếng nào. Ấy vậy mà cô từng tận mắt nhìn thấy đêm khuya anh đói bụng, ăn qua loa một bát mì đối phó bụng đói. Anh thà ăn mì cũng tuyệt không động tớ những thứ cô nấu.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Đường Tiểu Nhiễm có chút xanh xao, cô nhìn thời gian, đã 23h58, qua 2 phút nữa anh sẽ về nhà.
Đúng 24 giờ đêm, cánh cửa biệt thự vang lên âm thanh tiếng mở cửa, Đường Tiểu Nhiễm đưa mắt nhìn đồng hồ một lượt, quả nhiên đã 24h, một phút một giây cũng không lệch, đáy mắt cô không giấu được sự tự giễu.
Cô ra yêu cầu ràng buộc anh mỗi ngày đều phải về nhà, không được qua đêm bên ngoài, anh liền chọn lúc 24h để bước