Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

Chương 7


trước sau

☆ Chương 7: Chưa beta
_Không hổ là trứng của tiểu gia, rất cứng.
Sau khi cuộc họp dài dòng vô vị qua đi, nhóm quản lí chi nhánh lần lượt rời khỏi, Trình Dự Đường trở lại văn phòng ngồi trong chốc lát, chỉnh sửa mấy vấn đề tạm thời không có cách giải quyết trong hội nghị một lần nữa.
Triệu Bách Tân mang tóm tắt hội nghị đã chỉnh xong đặt vào tay anh, theo bản năng liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường.
Đã qua mười giờ.
"Hôm nay thế được rồi, đi thôi." Trình Dự Đường đứng lên nói, "Tiểu Triệu, cho cậu một nhiệm vụ khác, khi nào rảnh thì tra bối cảnh và mấy năm gần đây của tiểu đệ giao món bên ngoài, sau khi điều tra rõ ràng thì đem tư liệu cho tôi."
"Ai? À, biết rồi, Trình tổng."
Triệu Bách Tân rất hiếu kì với lời dặn dò đột nhiên xuất hiện này của Trình Dự Đường, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút gì, vẫn là biểu tình giải quyết việc chung.
Nhiệm vụ này đối với y - trợ lý hạng nhất này mà nói thực sự là giết gà cần gì dùng dao giết trâu, tiểu đệ giao món bên ngoại mặc tạp dề có in LOGO tiệm cơm, bất quá chỉ là nhóc con hai mươi tuổi đi làm công mà thôi, có thể có bối cảnh từng trải gì chứ, tra chút xíu thôi chắc chắn sẽ rõ ràng ngay.
Có điều nhóc con nọ sau khi trưởng thành lại mang một túi da đẹp, ai nhìn cũng sẽ sáng mắt lên, lẽ nào cũng lọt luôn vào mắt Trình tổng - người hay soi mói, lạnh nhạt hay sao?
Chắc mặt trời mọc lên từ phía tây rồi.
...
Lúc Cơ Tiểu Vũ đưa xong món bên ngoài trở lại quán cơm nhỏ, phát hiện trong phòng bếp có thêm một nam nhân trẻ tuổi, mày rậm mắt to, vừa cao vừa tráng, một thân bắp thịt, đang quơ hai cái dao phay thái rau phập phập phập trên thớt gỗ. Tại vì mình không giúp được gì nên mời nhân viên phục vụ mới hả?
"Người đó chính là Cường Tử, mới vừa trả phép từ quê về." Trương Xảo Yến nhìn thấy hắn liền lại gần nhỏ giọng mật báo, "Tính tình Cường Tử không được tốt, Lý thúc cũng không dám bắt anh ta làm cái gì, cậu có thể thì chớ đi chọc anh ta. Có điều cậu yên tâm, Lý thúc thích nhất chính là cậu, xem như cường tử trở về cũng không thể thay thế được vị trí của cậu đâu!"
Cơ Tiểu Vũ dở khóc dở cười, cậu cũng đâu phải gà đấu, thấy ai cũng đi lên mổ hai lần. Chỉ cần người khác không chọc đến cậu, hắn đương nhiên sẽ không đi trêu chọc người khác.
Coi như Cường Tử trở về chen rơi hắn cũng không thành vấn đề, vừa vặn có thể đổi công việc. Lương ở quán cơm nhỏ không đủ cao, một năm qua cũng tích góp không được bao nhiêu tiền, sau khi nhóc gà con ra đời sợ là chẳng đủ để dùng. Trước kia cậu quá bận rộn, không rảnh phân thân, không có thời gian tìm công việc, hiện tại Cường Tử quay về rồi, hắn đã có thể chừa ra thời gian rảnh để đi tìm.
Ngô Diệu Cường nghe thấy động tĩnh xoay người lại, nhìn thấy Cơ Tiểu Vũ đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà dữ dằn mà liếc xéo cậu một cái, mang theo ý khiển trách và cảnh cáo rõ rệt, phảng phất như đang nhìn một con tu hú chiếm tổ chim của mình.
Trừng đi trừng đi, tôi cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào đâu. Cơ Tiểu Vũ không phản bác sờ sờ mũi, quay đầu nhìn lên bệ cửa sổ bên kia coi có thức ăn mới chờ bưng hay không.
Qua một lát, Ngô Diệu Cường mỗi tay mang một cái thùng rác lớn ở nhà bếp đi qua bên cạnh hắn, lớn tiếng nói: "Tiểu Cơ Cơ, đừng có cản đường, cẩn thận anh Cường Tử một cước là có thể dẫm bẹp chú mày đấy."
"Đến đây đi! Tiểu gia chẳng lẽ lại sợ anh hả!" Cơ Tiểu Vũ lập tức xù lông.
Mi mới tiểu chít chít, cả nhà mi đều tiểu chít chít [1]! Bộ tưởng to con thì chỗ đó nhất định rất lớn sao hả? Không nhất định đâu nhé!
[1] Tiểu Cơ Cơ - phiên âm ra là xiao ji ji, ji ji đọc nghe như JJ, bên Trung người ta hay dùng JJ (đệ đệ = cậu em trai) là chỉ cái ấy ấy của đàn ông á, nên Tiểu Cơ Cơ nghe hệt tiểu jj = tiểu chít chít = jj nhỏ = ciu bé =]].
Nếu không phải hiện tại trong cửa tiệm có không ít khách, Cơ Tiểu Vũ liền muốn cởi quần để chứng minh tôn nghiêm đàn ông của mình.
"Này, hai người các cậu làm gì đó?" Lý Đức Phát phát hiện tình huống của hai người hầu bàn không ổn, khách bị giật mình hết cả rồi, vội lên tiếng quát cả hai ngưng lại, "Cường Tử cậu đừng có làm loạn, Tiểu Vũ lớn lên hệt như đậu hũ non vậy, không chịu nổi một ngón tay của cậu đâu!"
Cơ Tiểu Vũ: "..."
Lý thúc, chắc ngài có hiểu lầm gì đó về con đúng không?
Trương Xảo Yến cũng vội tới kéo Cơ Tiểu Vũ, nhỏ giọng khuyên giải: "Tiểu Vũ, cậu đừng kích động, Cường Tử có luyện giá tử [2] đó, cậu muốn nháo lên với anh ta không phải tự chuốc lấy khổ à."
[2] Luyện quyền
Rồi cô bất mãn nói với Ngô Diệu Cường: "Cường Tử, Tiểu Vũ vẫn chưa tới hai mươi đâu đó, cái đùi còn lớn chẳng bằng cánh tay thô của anh, anh lấy lớn ép nhỏ không thấy ngại hả?"
Cơ Tiểu Vũ: "..."
Chị gái à, lời này của chị nghe cũng không êm tai gì đâu nhé.
Ngô Diệu Cường hừ một tiếng, cuối cùng cũng coi như nhượng bộ, dùng tư thái kẻ chiến thắng liếc xéo Cơ Tiểu Vũ một cái, sau đó mới nhấc thùng rác đi ra ngoài.
Cơ Tiểu Vũ nghiến răng, tính đi tính lại, cậu một đại yêu quái, không thèm chấp nhặt với người phàm.
Hiệu suất làm việc của Ngô Diệu Cường không cao như Cơ Tiểu Vũ, lớn lên ngũ đại tam thô là không đủ, có điều gã chiếm được mấy phần chân truyền của Lý Đức Phát, nấu đồ ăn cũng không tệ lắm. Không phải khách quen cũ, không quá chú ý thì ăn không khác nhau bao nhiêu, nếu như Lý Đức Phát có việc không ở đây cũng miễn cưỡng có thể ứng phó sinh ý trong tiệm, điểm này Cơ Tiểu Vũ không sánh được.
Cơ Tiểu Vũ trước sau trải qua không ít sóng gió, cái gì cũng làm được một chút, cũng đặc biệt ăn nhiều, nhưng sẽ không làm cơm. Lại gần lửa trong lòng đã run rẩy rồi, đừng nói cầm muỗng xào rau, chỉ sợ không cẩn thận đốt luôn lông đuôi của mình, tuy rằng lúc ở hình dạng con người vốn dĩ chẳng có đuôi.
Buổi tối, sau khi đóng cửa, Lý Đức Phát rút ra thời gian ngắn, chỉ định phạm vi chức trách làm việc cho ba người hầu bàn. Trương Xảo Yến vẫn là nhận đơn mang món ăn và thu ngân, Ngô Diệu Cường ở nhà bếp làm trợ thủ kiêm đầu bếp thứ hai cho Lý Đức Phát, đồng thời phụ trách phần lớn việc tốn sức. Mà Cơ Tiểu Vũ bề ngoài đẹp trai đi đứng nhanh nhẹn, tương đương với người đại diện cho quán cơm nhỏ, chủ yếu làm công việc tiếp đón và giao món bên ngoài.
Thế rồi Cơ Tiểu Vũ lập tức giảm

bớt một phần ba công việc, không cần giống trước đây bận rộn đến mức không uống nổi một ngụm nước nữa, điều này không tệ.
Lý Đức Phát có ý định hóa giải đôi chút quan hệ cứng nhắc giữa hai người hầu bàn, đầu tiên kéo Ngô Diệu Cường, quan tâm nói: "Cường Tử, tiệm của Lý thúc vừa khởi nghiệm con đã tới rồi, ba năm qua nhẫn nhục chịu khó, tất cả Lý thúc đều nhìn vào trong mắt, con là đại công thần của Lão Lý - món ăn gia đình thông thường chúng ta."
Tiếp đó nắm chặt tay Cơ Tiểu Vũ, vẻ mặt từ ái nói: "Tiểu Vũ à, con đã đến vẫn chưa tới ba tháng, thế nhưng chịu khó làm việc, nhanh nhẹn, trước nay chưa từng kêu khổ than mệt, cũng là đứa trẻ tốt."
Sau đó nắm tay Ngô Diệu Cường cùng Cơ Tiểu Vũ đè lên nhau, làm ra dáng vẻ dõng dạc: "Hiện tại không phải đều vì xã hội hài hoà mà phấn đấu sao, hài hòa mới có thể có thành tích, hài hòa mới có thể có hiệu suất, quốc gia muốn hài hòa, quán cơm nhỏ của chúng ta cũng phải hài hoà! Cường Tử con lớn tuổi hơn, kinh nghiệm cũng phong phú hơn, thì nhường nhịn Tiểu Vũ một chút. Tiểu Vũ con còn nhỏ, nên tôn trọng Cường Tử như tôn trọng anh của mình. Hai người các con nếu đã tiến vào một nhà, vậy chính là người một nhà, nên không thể nào đấu tranh nội bộ nữa được, phải tương thân tương ái, chăm sóc lẫn nhau, biết chưa?"
Ngô Diệu Cường: "..."
Cơ Tiểu Vũ: "..."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cả người đều tê rần, từng người vội vàng rút tay về.
Trương Xảo Yến nhìn qua nhìn lại, lộ ra một nụ cười vặn vẹo cổ quái.
Lý Đức Phát hoàn toàn không cảm giác được trong không khí yên tĩnh tràn đầy sự lúng túng, thấy hai người hầu bàn đều không phản đối, đều không làm ầm lên như ban ngày, tự nhận là lần công tác tâm lý này làm tương đối khá, vì vậy hài lòng đứng lên nói: "Tốt, ta về đây, các con nghỉ sớm một chút, ngày mai tất cả bắt đầu siêng năng làm việc!"
Cơ Tiểu Vũ há miệng: "Lý thúc..."
"Sao thế, còn có việc gì?"
"Không có chuyện gì, ngài đi thong thả."
Cơ Tiểu Vũ vốn nghĩ làm đủ ba tháng liền từ chức, bất quá thấy tâm trạng Lý Đức Phát bây giờ rất tốt, cậu có hơi không đành lòng nói ra ngay đả kích ông, vì thế quyết định hai ngày nữa tìm cơ hội khác để nói.
Chờ Lý Đức Phát và Trương Xảo Yến đi khỏi, Cơ Tiểu Vũ đi ra đóng cửa cài chốt, Ngô Diệu Cường quay người hướng đến cầu thang.
Ngô Diệu Cường thân thể cường tráng, vừa lên lầu phút chốc chiếm hết toàn bộ hàng hiên. Cầu thang vốn đã rất hẹp, dùng tấm gỗ dựng lên, theo động tác của gã mà phát ra âm thanh cọt kẹt nặng nề, tro bụi đổ rào rào xuống.
Cơ Tiểu Vũ không khỏi nghi ngờ, nếu như mình cũng bước lên chung với gã, chắc chắn cầu thang sẽ sụp xuống.
Chẳng lẽ mình phải cùng cái tên to con này chen chúc ngủ trên một gian lầu nhỏ xíu sao?
Cơ Tiểu Vũ khá là đau đầu.
Chờ Ngô Diệu Cường lên đến gác xếp hắn mới đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất leo lên cầu thang.
Nhưng mà vẫn chậm một bước, Cơ Tiểu Vũ trơ mắt nhìn Ngô Diệu Cường hệt như một con gấu chó bự chiếm địa bàn, đặt mông ngồi lên trên giường, vô tình cố ý mà đè lên tiểu bạch đản mà mình giấu trong chăn.
Ngô Diệu Cường cũng cảm thấy mình ngồi xuống thứ gì đó, không thoải mái mà uốn éo cái mông cường tráng, sau đó dùng tay chỉ chỉ Cơ Tiểu Vũ đang trợn mắt ngoác mồm, bá khí trắc lậu mà đưa ra tuyên bố: "Họ Cơ, tôn kính tiền bối biết không? Đừng nói anh Cường Tử bắt nạt chú mày, cái giường này vẫn luôn là lão tử ngủ, chú mày xuống phòng ăn lầu một mà ngã ra đất ngủ đi..."
A a a a trứng của tôi! Cơ Tiểu Vũ bị choáng váng, căn bản không nghe Ngô Diệu Cường nói cái gì, vèo một cái nhào tới, nắm lấy cánh tay Ngô Diệu Cường ném hắn qua hướng bên cạnh.
Đáng thương Ngô Diệu Cường một thân to con nặng hai trăm cân, lại như một bao cát chừng mười cân bị ném ra ngoài, "ầm" một tiếng va vào tấm gỗ trên tường, rồi lại nặng nề đập xuống sàn nhà, chấn động đến mức toàn bộ gác xếp đều rung lên.
Cơ Tiểu Vũ vén chăn lên, trái tim nhấc đến cổ họng lúc này mới trở xuống vị trí cũ.
Hoàn hảo hoàn hảo, tiểu bạch đản hoàn hoàn chỉnh chỉnh nằm ở nơi đó, vỏ trứng vẫn cứ nhẵn nhụi bóng loáng như thế, nhìn dáng vẻ không gặp tổn thương gì.
Cơ Tiểu Vũ nâng tiểu bạch đản cầm trong tay, yêu thương sờ sờ, trong lòng thầm khen một câu, không hổ là trứng của tiểu gia, rất cứng!
Ngô Diệu Cường bị một màn vừa rồi làm cho bối rối, nửa ngày mới bò lên, nhìn thân thể mảnh khảnh nhỏ bé của Cơ Tiểu Vũ, so với gã eo to cánh tay thô, gương mặt đầy vẻ khó thể tin nổi.
"Anh Cường Tử, anh mới vừa nói cái gì vậy ạ?" Cơ Tiểu Vũ đem tiểu bạch đản giấu trong tay áo, xoay người nhìn Ngô Diệu Cường đang đỡ eo, vẻ mặt như gặp phải quỷ, lúc này mới ý thức được bản thân mình vừa mới làm cái gì, "Ôi, em không làm anh té bị thương chớ? Thật ngại quá, em không phải cố ý, vừa nãy là tình thế cấp bách, ra tay hơi nặng xíu."
"..." Ngô Diệu Cường không thấy Cơ Tiểu Vũ cầm thứ gì ở trên giường, sờ sờ cái mông suýt nữa đã nở hoa của mình, bị chấn kinh không nhỏ, đây mới gọi là hơi nặng một chút, vậy nếu tương đối nặng thì, có lẽ nào mình sẽ thân tàn ma dại không hả?
_____________
Editor: Này tui edit bằng convert trên điện thoại á, sai sót gì mọi người nhớ cmt ra nhé, tui gần thi đại học rồi bận lắm hix, nguyên cái tết cũng bận luôn, gần đây tui thấy bùng lên vụ dịch cúm Corona ấy, mọi người nhớ đeo khẩu trang y tế khi ra đường và ở chỗ đông người nhé, chúc mọi người có nhiều sức khoẻ trong năm mới♥️ Tặng mọi người trước khi vào học đây ~. Có gì mn nhớ follow wordpress nha, tôi sẽ cập nhật chương mới bên ấy trước, do bận lắm nên bên đây lâu lắm mới update nhé :(((.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện