Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

Chương 18: (Bắt trùng)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆ Chương 18: (bắt trùng) Chưa beta
_Trình tổng, thật ra anh là con sói khoác da người phải không hả?
Cơ Tiểu Vũ đã ăn mấy muỗng lớn, thấy Trình Dự Đường cầm đũa bất động nữa ngày, liền vừa nhai vừa hàm hồ nói: "Trình tổng, anh ăn i, anh hông ăn thì thức ăn ẽ bị uội." (Trình tổng, anh ăn đi, anh không ăn thì thức ăn sẽ bị nguội)
Được rồi, anh ăn, bất cứ giá nào cũng phải ăn.
Trình Dự Đường cắn một đường, tâm một nẻo, bắt đầu ăn.
Một lát sau, nhân viên phục vụ mang thức ăn đến, miếng thịt bò trên tấm kim loại đang sôi dầu xèo xèo, mùi hương tỏa ra bốn phía, nước miếng Cơ Tiểu Vũ thoáng chốc đã chảy ra.
Thấy dáng vẻ thèm chảy nước miếng của cậu, Trình Dự Đường có hơi buồn cười, cầm lấy dao nĩa cắt khoảng một nửa tảng thịt bò đặt vào trong khay Cơ Tiểu Vũ, phong độ nhẹ nhàng nói: "Có qua có lại."
Woww tốt như vậy sao! Trình tổng anh hào phóng quá đi!
Cơ Tiểu Vũ vui rạo rực dùng nĩa cắm vào tảng thịt bò kia, há to mồm "a ô" cắn một cái, sau đó trơ mắt nhìn một giọt lại một giọt máu đỏ sậm chảy ra từ miếng thịt, nhất thời không được khỏe cho lắm.
Chín năm phần cái quái gì, miếng thịt này rõ ràng vẫn còn sống! Trình tổng, thật ra anh là con sói khoác da người phải không hả?
Trình Dự Đường thấy cậu ngậm một miếng thịt to, một bên quai hàm phồng lên tiếp đó bất động tại chỗ, không khỏi nhướng mày, hỏi: "Sao vậy, không ăn được hửm?"
Sắc mặt nhân viên phục vụ lập tức trắng bệch, ánh mắt đáng thương mang theo vẻ khẩn cầu mà nhìn Cơ Tiểu Vũ.
Một tiếng "không" của Cơ Tiểu Vũ đã đưa tới bên miệng rồi, cuối cùng lại không đành lòng, cùng là làm thuê, ai ai cũng không dễ dàng mà, vì thế tạm nhai nhai vài cái, sửa lời: "Cũng được, rất mềm."
Hơn nữa Trình Dự Đường cũng ăn được, cậu một đại yêu quái nếu lại không dám ăn, vậy thì không phải quá mất mặt sao.
Với lại là miếng bò bít tết này tận một trăm tám mươi tệ, bản thân ăn một nửa sẽ là 90 tệ, ăn được là lời, không ăn lãng phí.
Nhân viên phục vụ như trút được gánh nặng, cho Cơ Tiểu Vũ một ánh mắt cảm kích.
"Vậy thì tốt." Trình Dữ Đường cắt một miếng thịt bò nhỏ đưa vào trong miệng, cảm thấy hôm nay đầu bếp phát huy vượt xa ngày thường, dường như bò bít tết được chiên mềm hơn so với trước kia.
Căn cứ vào nguyên tắc lãng phí là đáng xấu hổ, Cơ Tiểu Vũ bèn nhai nuốt miếng thịt bò nọ không còn một mảnh, kể cả một đống thức ăn trong khay và một bát canh bí đao lớn cũng tiêu diệt sạch sành sanh.
Không thể không nói, Cơ Tiểu Vũ ăn không hề tao nhã một chút nào, nhưng cái dáng vẻ ăn gì cũng ngon này khiến người khác nhìn vào cũng sẽ ăn ngon hơn hai phần. Ngoài ra, Trình Dự Đường khá là kinh ngạc với sức ăn to lớn của Cơ Tiểu Vũ, vật nhỏ này thon như vậy gầy như vậy, nhìn không ra có thể ăn đến như vậy, nếu ai muốn nuôi cậu mà không có nhiều tiền thì thật sự có thể nuôi không nổi......
Cơ Tiểu Vũ ăn uống no đủ, vươn đầu lưỡi liếm liếm bên phải liếm liếm bên trái, cuốn nước sốt bị dính nơi khóe miệng vào trong, chiếc lưỡi đỏ mềm trêu đùa qua lại trên hàm răng trắng tinh.
Vẻ mặt Trình Dự Đường cứng lại trong chớp mắt, không biết chỗ nào trong cơ thể tuôn ra một luồng khí nóng, đâm xuống thẳng bụng dưới.
Cơ Tiểu Vũ thấy vẻ mặt anh là lạ, không khỏi hỏi: "Trình tổng, anh bị sao vậy, không được khỏe hả?"
Trình tổng đương nhiên không thể nói thật, bèn trả lời một cách sâu xa: "Không có, tôi chỉ đang lo lắng về vấn đề công việc thôi."
Không hổ là tổng tài, chuyên nghiệp vậy sao, ăn một bữa cơm thôi mà cũng bận tâm công việc. Cơ Tiểu Vũ vô cùng kính nể: "Vậy Trình tổng ngài chậm rãi suy nghĩ nhé, tôi đi trước."
Trình Dự Đường lạnh lùng nghiêm túc khẽ gật đầu một cái, trong lòng lại kêu lên một tiếng ảo não, giả vờ điều chỉnh lại dáng ngồi, dùng bàn che chắn bộ vị nào đó đã xảy ra một chút biến hóa.
Cơ Tiểu Vũ hoàn toàn không để ý, hết sức tự giác dọn dẹp bộ đồ ăn, sau đó bỏ bộ đồ ăn vào trong xe đẩy rồi ngâm nga rời khỏi nhà ăn.
......
Cơ Tiểu Vũ tung tăng từ cao ốc Hồng Thăng trở lại ký túc xá hoa viên Hồng Nhạc, ném quần áo dơ ngày hôm trước vào trong máy giặt, sau đó đến nhà vệ sinh tắm rửa, tắm xong thì đi đến ngồi xếp bằng trên sô pha phòng khách, cầm điều khiển từ xa trên bàn mở TV lên.
Cơ Tiểu Vũ thích xem TV, đặc biệt thích xem các bộ phim có tình tiết khoa trương, cẩu huyết, phấn khích hơn cuộc sống hiện thực rất nhiều. Trước kia cậu không phải không điều kiện thì chính là làm việc quá bận rộn, hiếm khi có cơ hội xem, sau khi vào làm bảo an Hồng Thăng mới có thời gian rảnh để xem.
Đổi kênh một vòng, Cơ Tiểu Vũ mở một kênh đang phát sóng 《 Khu vườn bí mật trên tầng thượng》, đây là phim đô thị tình cảm chốn công sở, nói về cố sự một tổng tài công ty yêu một nhân viên văn phòng nho nhỏ, nam nữ chính trông rất đẹp, cậu lập tức phấn khởi ngồi xem.
Nhoáng cái đã xem xong hai tập, vừa đến mười giờ đúng, Lương Thiệu Cương đã quay về. Cơ Tiểu Vũ đứng lên, chào hắn theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, lớn tiếng nói: "Tổ trưởng vất vả!"
Lương Thiệu Cương vốn đang nghiêm mặt, sau khi nghe xong không nhịn được cười, vỗ lên ót Cơ Tiểu Vũ một cái, thằng nhóc này dở hơi thật đấy.
Sau khi Cơ Tiểu Vũ đến, Dương Nhất Bằng đã nhân tiện điều chỉnh nhân sự đối với mấy chục bảo an một chút, trong đó đầu tiên là đưa Lương Thiệu Cương - người vẫn luôn biểu hiện tốt từ khi nhập chức đến nay lên chức tiểu tổ trưởng tòa A cao ốc Hồng Thăng. Hiện tại Lương Thiệu Cương vừa có rất nhiều nhiệm vụ vừa phải quan lý và sắp xếp công việc cho tất cả bảo an tòa A, thời gian làm việc như chạy máy, không giống trước đây vừa đủ tám giờ là có thể tan tầm, ngược lại bận bịu nhiều hơn.
Có điều nếu thăng chức thì khẳng định tiền lương cũng sẽ tăng theo, tuy rằng Cơ Tiểu Vũ không biết Lương Thiệu Cương có thể tăng thêm bao nhiêu, sau khi được điều đến bãi đỗ xe rồi cậu cũng không hỏi đến, thế nhưng vẫn rất hâm mộ và vui vẻ cho Lương Thiệu Cương.
Sau khi hàn huyên hai câu Lương Thiệu Cương mới đi tắm, Cơ Tiểu Vũ ra phơi quần áo trên ban công rồi quay về phòng ngủ ấp trứng.
Ngủ đến nửa đêm, Cơ Tiểu Vũ nghe thấy một tiếng "bang" vang lên, lập tức tỉnh dậy.
Ngay sau đó, cách vách truyền đến tiếng đi lẹp xẹp lẹp xẹp và tiếng cót két khi dịch chuyển bàn ghế, thì ra là Lưu Vi Nhân trực ca đêm đã trở về.
Cơ Tiểu Vũ không khỏi hơi đau đầu, người này mỗi lần nửa đêm trở về đều làm ra động tĩnh rất lớn, như là có thù oán gì với đồ vật trong phòng, làm gì cũng ném ném đập đập.
Giữa hai phòng ngủ của cậu và Lưu Vi Nhân chỉ cách một bức tường, nhưng không phải tường cách âm, vì thế xây tương đối mỏng, tiếng động bên kia hơi lớn chút xíu có thể Lương Thiệu Cương không nghe được, nhưng sẽ truyền tới Cơ Tiểu Vũ bên này. Hơn nữa thính giác Cơ Tiểu Vũ còn nhanh nhạy hơn người bình thường, cho nên những tiếng động hỗn tạp đó khi vào tai cậu sẽ bị phóng đại hơn mấy lần, trở thành tiếng ồn.
Mấy hôm nghỉ Quốc Khánh có hai lần Lưu Vi Nhân về lúc nửa đêm cũng là như thế, làm hại Cơ Tiểu Vũ nửa ngày ngủ không yên, ngày đầu tiên cậu nhịn, nhét hai cục bông vào tai để qua loa đối phó. Ngày hôm sau không chịu nổi bèn rời giường đến gõ cửa, bảo gã làm việc nhẹ lại mốt chút. Lúc ấy Lưu Vi Nhân có thể cũng mệt nhọc, không phản đối gì nhiều, chỉ là không kiên nhẫn đáp ứng.
Nhưng hôm nay lại vậy nữa, là tên kia quên mất hay vốn dĩ không để trong lòng đây hả?
Cơ Tiểu Vũ vùi đầu vào gối, nằm trên giường lười động đậy, nhắm mắt lại mặc niệm trong lòng, ông đây cho mi thêm mười phút để hối cãi trở thành người tốt.
Ý niệm trong đầu vừa lóe lên, cách vách vang lên tiếng bước chân đi ra phòng khách, sau đó đi vào nhà vệ sinh, xem ra có lẽ Lưu Vi Nhân muốn đi tắm.
Bên ngoài khôi phục yên tĩnh, Cơ Tiểu Vũ dần dần lại buồn ngủ.
"Tôi muốn bùng nổ sinh mệnh! Muốn bay lượn trên không trung bao la, muốn đi qua cánh đồng vô biên bát ngát, có được sức mạnh thoát khỏi mọi thứ......"
Mới vừa mông lung trong chốc lát, cách vách bỗng nhiên bạo phát một giọng ca cao vút, khiến Cơ Tiểu Vũ sợ đến nỗi suýt nữa lăn từ trên giường xuống.
Lưu Vi Nhân gào hai câu xong lại im lặng hai phút ngắn ngủi, Cơ Tiểu Vũ còn đang nghi hoặc thì lại nghe được một tràng binh binh bốp bốp, qua vài giây cậu mới phản ứng được, hẳn là tiếng gõ bàn phím.
Cũng đã trễ thế này, tên kia vừa trực ca đêm trở về, vẫn còn tinh thần và sức lực chơi máy tính nữa à? Luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi vô cùng quy luật - Cơ Tiểu Vũ thật sự không thể lý giải được.
"Thôn Điền Hoa Quế, đệch mẹ mày nhảy nhanh lên!"
"Nhảy phi trường á ngu vãi!"
"Đệch mẹ dám cướp M16 của ông mày, chán sống rồi hả!"
"Ông mày bắn mày!"
*Không nhầm thì thằng này đang bắn PUBG
"......"
Cơ Tiểu Vũ nghe không hiểu Lưu Vi Nhân đang chơi cái gì, lại bị tiếng rống hùng hùng hổ hổ dọa cho tim đập thình thịch, cái đuôi vô hình lập tức xù lông, tức khắc giận run cả người, má nó như vầy còn ngủ được mới lạ.
Ông đây mà không ra tay, mi cho ta là gà hiền!
Cơ Tiểu Vũ bật đèn đầu giường lên, vung chăn nhảy xuống giường, đến phòng ngủ cách vách gõ cửa "cốc cốc cốc".
Không ai tới mở cửa, Lưu Vi Nhân còn đang hô to gọi nhỏ ở bên trong.
Trên tay Cơ Tiểu Vũ hơi dùng sức, tay nắm khóa trên cửa lập tức văng ra, tiếp đó cậu đẩy cửa đi vào.
Trong phòng sáng đèn, Lưu Vi Nhân mang tai nghe ngồi trước máy tính, đưa lưng về phía cửa, vừa gõ bàn phím vừa gào thét, không hề có cảm giác Cơ Tiểu Vũ đi đến.
Cơ Tiểu Vũ tiến lên vài bước, túm một ly nước trên bàn lên, trực tiếp xối lên đầu Lưu Vi Nhân.
"Áaaaaaaaa --"
Lưu Vi Nhân đang tập trung chơi trò chơi, thình lình bị xối nước lên đầu, sợ tới mức ném chuột nhảy dựng lên trên ghế.
Quay đầu lại nhìn thấy là Cơ Tiểu Vũ, Lưu Vi Nhân thoáng chốc đen mặt, gã gỡ tai nghe ra, lau nước trên mặt một phen, mắng: "Mày đệch mẹ muốn làm gì?!"
Cơ Tiểu Vũ không muốn đánh thức Lương Thiệu Cương, chịu đựng xúc động muốn mắng gã, nói: "Không muốn làm gì cả, bảo anh nói nhỏ thôi, đừng ầm ĩ đến tôi ngủ."
Lưu Vi Nhân kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, hung hăng nói: "Ông đây cứ muốn ồn áo đó thì sao?"
Cơ Tiểu Vũ nhìn trái nhìn phải, cầm lấy một cây gậy bẻ gập cơ tay [1], ước lượng trong tay một chút, sau đó nhìn chăm chú vào Lưu Vi Nhân, dùng hai tay tùy ý bẻ cong nó lại, giống hệt như chơi đất sét dẻo bình hường vậy, gậy bẻ gập cơ tay bị bẻ thành vòng tròn, đầu đuôi dính sát vào nhau, sau đó cậu tròng lên đầu Lưu Vi Nhân, lúc này mới lại trao đổi bình thường, hỏi: "Vậy sợ rằng anh cũng muốn giống cái này rồi nhỉ, anh thấy sao?"
"......"
Lưu Vi Nhân đeo trên cổ một cái vòng như vòng chó, khiếp sợ đến nỗi trợn mắt hốc mồm, cằm cũng sắp trật khớp luôn rồi, nào có thể trả lời được.
"Anh Lưu, vừa rồi anh chỉ nằm mơ mà thôi, không được nói cho người khác đó nha, nhưng nếu anh nói thì tôi cũng không thừa nhận đâu." Cơ Tiểu Vũ tốt bụng nhắc nhở, vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên tay, xoay người đi ra ngoài, "Đi ngủ sớm chút đi, ngủ ngon."
Tiếp đó cách vách rốt cuộc không nghe thấy động tĩnh nào nữa, Cơ Tiểu Vũ cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc an ổn.
[1] Gậy bẻ gập cơ tay hay còn gọi là power twister, là một dụng cụ tập gym dùng để tập cơ/ lực tay bằng thép, thông thường nặng 30kg, 40kg hoặc 50kg. (siêu cứng luôn á mọi người :v)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện