Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

98: Tôi Ước Anh Chết Rục Trong Tù!


trước sau

Advertisement


_ NGƯỜI TA TỚI BẮT CON! MẸ ƠI! NGƯỜI TA TỚI BẮT CON!
Quân Tường đứng bật dậy trong hoảng loạn, đôi chân luống cuống đến mức vấp cả vào nhau, thân hình cao lớn ngã sóng xoài ra đất.

Đôi mắt anh mở to kinh hoàng nhìn về phía cửa lớn đang đóng chặt trước mặt giống như đang nhìn một con quái vật hung tợn, sẵn sàng lao tới hút máu mình bất kì lúc nào.

Quân Tường gấp gáp bò lùi vội lại phía sau, gào khóc điên loạn…
_ CỨU CON MẸ ƠI! CỨU CON!
Hà phu nhân khổ sợ ôm lấy thân hình cao lớn của con trai mình, nước mắt cùng mồ hôi bê bết trên gương mặt hoảng loạn chật vật.

Bà vừa run rẩy an ủi, vừa khổ sở dỗ dành con trai trong vòng tay.

_ Đừng khóc! Tường nhi! Mẹ sẽ không để ai làm hại con đâu! Mẹ sẽ không để ai bắt con đi đâu!
_ Mẹ ơi…!
Quân Tường ôm chặt lấy mẹ mình, giống như một kẻ chết đuối vớ được chiếc cọc, gắt gao giữ chặt lấy.

Anh khóc lóc run rẩy như một đứa trẻ, tâm trí hoảng loạn tê dại tới mức ngây thơ và ngu ngốc suy nghĩ, nghĩ rằng sẽ giống như ngày xưa, mỗi lần gặp rắc rối, mỗi lần bị hiếp đáp, chỉ cần chạy về sà vào lòng mẹ là xong chuyện!
Hà lão gia đứng lặng ở phía trước, nhìn vợ con mình kiệt quệ hoảng loạn trước mặt, làm người đàn ông, làm trụ cột trong gia đình, trái tim của ông ta đau tới mức giống như đang bị cắt nhỏ ra từng miếng.

Bàn tay không ngừng run rẩy, gương mặt tái mét và ánh mắt hoảng loạn mông lung suy nghĩ, thanh âm khàn đặc trong cái cổ họng khô khốc muốn thốt lên điều gì đó, nhưng lập tức những lời đó đã bị chặn lại một cách không chút thương tiếc, bằng tiếng loa phóng thanh mà nếu vặn lớn thêm chút nữa chắc sẽ thổi bay cả cánh cổng sắt bên ngoài.

_ HÀ LÃO GIA! HÀ PHU NHÂN! CHÚNG TÔI HI VỌNG ÔNG BÀ THỰC HIỆN QUYỀN VÀ NGHĨA VỤ CÔNG DÂN! TRÊN TINH THẦN THƯỢNG TÔN PHÁP LUẬT! CHÚNG TÔI YÊU CẦU ÔNG BÀ MỞ CỬA CHO PHÍA LỰC LƯỢNG CHỨC NĂNG VÀ CÁC BÊN LIÊN QUAN VÀO LÀM VIỆC! ÔNG BÀ CÓ 5 PHÚT NỮA! SAU 5 PHÚT NẾU CỔNG KHÔNG MỞ! CHÚNG TÔI SẼ DÙNG BIỆN PHÁP MẠNH!
Tiếng loa phóng thanh gào thét ầm ĩ làm Quân Tường vừa bình tĩnh một chút lập tức trở lại hoảng hốt.


Anh giống như đã hóa thành kẻ điên, hai tay ôm chặt lấy đầu, che chắn cho đôi tai mình khỏi những thanh âm chát chúa như tiếng búa đinh đang nện cật lực vào thái dương mình, liên tục gào thét lên.

_ KHÔNG PHẢI TÔI! TÔI KHÔNG CỐ Ý GÂY RA TAI NẠN! TÔI KHÔNG GIẾT NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÓ! KHÔNG PHẢI TÔI! KHÔNG PHẢI TÔI!
Hà phu nhân đau đớn ôm chặt lấy con trai mình, Quân Tường liên tục ôm chặt lấy đầu mình, cúi gằm xuống, hoảng loạn hét lến.

_ Không phải tôi! Không phải tôi! Không phải tôi…!
_ ÔNG ĐIÊN RỒI SAO? ÔNG LÀM CÁI GÌ ĐI!!!
Hà phu nhân gào khóc với chồng mình, lúc này Hà lão gia cũng giống như một bức tượng đá, hoàn toàn không còn khả năng phản ứng bất kì điều gì hết.

Ông run rẩy nhìn vợ con….và thanh âm nghẹn đắng vang lên đầy chua chát.

_ Tường nhi…cha xin lỗi!
Những bước chân nặng nề như đeo đá tiến về phía cửa lớn, bàn tay hướng về phía bảng điều khiển, ánh mắt đau đớn đấu tranh nội tâm đến cùng cực trước nút mở cổng.

Hà phu nhân nhìn chồng mình dò dẫm từng bước tiến về phía trước, lập tức trong ánh mắt của bà biểu lộ sự kinh hoàng.

Bà vội vàng đứng bật dậy, đôi chân xiêu vẹo chạy tới ngăn trước mặt chồng mình.

_ Ông định làm gì? Ông định mở cửa sao? Ông điên rồi!
_ Chúng ta không thể không mở cửa! Em….chúng ta không còn lựa chọn nào khác!
Hà lão gia dịu dàng ôm lấy vợ mình, rồi khẽ kéo bà sang một bên, muốn bấm nút mở cửa cổng.

_ ÔNG ĐIÊN RỒI SAO? ÔNG MỞ CỬA CỔNG ĐỂ NGƯỜI TA VÀO BẮT CON CỦA CHÚNG TA SAO?

Hà phu nhân gào thét lên, bà kéo giật tay Hà lão gia sang một bên, những ngón tay trắng bệch siết chặt lấy tay áo của ông kéo mạnh xuống, mồ hôi túa ra như tắm trên trán bà.

Gương mặt bà hoảng loạn và ánh mắt thất kinh vằn đỏ những tia máu…
_ ĐÓ LÀ TƯỜNG NHI! LÀ CON CỦA CHÚNG TA! ÔNG CAN TÂM TÌNH NGUYỆN ĐỂ NÓ VÀO TÙ SAO?
_ BÂY GIỜ BÀ MUỐN TÔI THẾ NÀO? CÁCH TỐT NHẤT CHỈ CÓ QUÂN TƯỜNG RA ĐẦU THÚ ĐỂ HƯỞNG SỰ KHOAN HỒNG CỦA PHÁP LUẬT! BÀ CÀNG CHỐNG CỰ! TỘI CÀNG NẶNG THÊM!
Hà phu nhân run rẩy lắc đầu, bàn tay bà nắm chặt lấy khủy tay của Hà lão gia, ra, không muốn tin vào những gì chồng mình vừa nói.

_ Bây giờ quan trọng là Giai Kỳ! Con bé có chịu tha thứ cho Quân Tường hay không? Giai Kỳ là đứa sống có tình cảm! Tôi tin con bé sẽ không tuyệt tình đâu!
_ Ông lẩm cẩm rồi sao? Con bé hận người gây ra tai nạn của cha mẹ nó như thế nào? Chúng ta lừa nó hàng bao nhiêu năm nay, ông nghĩ con bé sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Ngày trước Giai Kỳ chỉ có một mình, nhưng bây giờ ở bên cạnh nó còn có Lôi Triệt! Ông nghĩ rằng Lôi Triệt sẽ bỏ qua sao? Ông không biết là Lôi Triệt chờ ngày lật đổ chúng ta bao nhiêu năm rồi sao? 24 năm! Nếu như ông còn nghĩ Lôi Triệt tin rằng chúng ta không liên quan đến vụ án cha mẹ nó năm đó….thì ông đúng là ngây thơ đến điên rồi!
Hà phu nhân cười lớn, gào lên với chồng mình trong sự giận dữ sắc lạnh.

Hà lão gia lắc đầu, tiếng quát thét rít qua kẽ răng nghiến chặt.

_ Thế bà nói tôi phải làm sao? Giờ chúng ta thân cô thế cô…Chúng ta phá sản rồi! Công ty cũng không còn! Tiền bạc không còn! Chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta sẽ làm gì? Bà trả lời tôi đi? Hả?
_ Chúng ta còn có… “người đó”!
Hà phu nhân nghiến chặt răng, ánh mắt bà toát lên sự điên loạn, giống như ánh mắt của một kẻ tâm thần phân liệt, khiến cho Hà lão gia phải run lên sợ hãi….

_ Không được! Chúng ta không thể làm thế được! Bài học của 24 năm trước bà đã quên rồi sao? Chúng ta không thể…!
Hà lão gia run lên, ánh mắt ông lập tức ngập tràn sợ hãi, cả cơ thể lập tức rét run lên, giống như thể đang đứng trước mặt của thần chết!
Thanh âm hạ thấp đến mức chẳng khác gì tiếng muỗi kêu, như thể xung quanh tai vách mạch rừng, chỉ cần một cơn gió động qua cũng làm kinh động tới ác quỷ đang rình rập xung quanh…
_ Nhưng em sẽ không bao giờ trơ mắt để con em vào tù!
Hà phu nhân nhẹ giọng nói, bàn tay bà nắm chặt lấy khủy tay chồng, ánh mắt dịu dàng tràn đầy khẩn thiết đau đớn…

_ Anh! Anh thử nghĩ xem....chúng ta sống yên với Lôi Triệt được hay không? Từ trước tới nay, “người đó” đều giúp chúng ta giữ bí mật, giúp chúng ta giải quyết mọi chuyện….bây giờ thì cũng có thể mà!
_ Không! Không được! Chúng ta không thể kí hợp đồng hai lần….với thần chết!
Hà lão gia sợ tới mức trắng bệch cả mặt…Ánh mắt của ông hoang mang lạc lối, không biết cách nào để quyết định….thì tiếng loa phóng thanh lần nữa vang lên.

_ HÀ LÃO GIA! HÀ PHU NHÂN! ÔNG BÀ CÒN MỘT PHÚT!
_EM….SẼ LÀM MỌI CÁCH! KỂ CẢ BÁN LINH HỒN CHO ÁC QUỶ! ĐỂ CỨU CON EM!
Hà phu nhân cứng rắn nói, ánh mắt kiên định cương quyết của bà găm thẳng vào chồng mình, cùng thanh âm dứt khoát vang lên.

_ Nếu như anh không đồng ý…thì phút giây người ta dẫn Tường nhi của em ra khỏi đây, em sẽ chết cho anh xem!
Hà lão gia điêng người nhìn vào đôi mắt của vợ mình, ánh mắt dữ dội và lạnh lẽo của bà khiến ông câm lặng…
Ánh mắt của ông loạn lạc hướng về phía Quân Tường đang ngồi co ro dưới sàn nhà….nhìn hình ảnh con trai của mình hoảng loạn thế này…trái tim người làm cha của ông thắt chặt lại…
Rồi ông nhìn vào vợ mình, nuốt khan trong cổ họng khô khốc….

****
Giữa một rừng phóng viên báo đài, máy quay và camera liên tục chĩa lên chơm chơm xung quanh…Bàn tay ông giữ chặt chiếc loa phóng thanh, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe Roll-Royce sang trọng giữa một rừng vệ sĩ kín đặc của Lôi Triệt, chờ một tín hiệu.

Lôi Triệt ôm Giai Kỳ trong tay, cao ngạo như một vị đế vương đứng tựa lên cửa xe, ánh mắt sắc bén của hắn qua cặp kính đen thẫm hướng về phía cảnh sát Triều Văn, rồi hắn thong thả liếc nhìn đồng hồ…
Sau đó hắn lẳng lặng gật đầu.

_ CƯỠNG CHẾ!
Tiếng quát của Triều Văn vang lên, cản sát lập tức áp sát cánh cửa sát, bom phá cửa lập tức được nhanh chóng gắn vào.

CẠCH!
Bỗng nhiên cánh cửa sắt chuyển động, âm thành rì rì vang lên khiến đám đông im phắc….và rồi gia đình Hà gia xuất hiện,
Lập tức đám đông trở nên cuồng nộ.

Tiếng nói, tiếng máy ảnh, những ánh đèn flash nhá sáng liên tục đến nhức nhối hướng về phia Quân Tường.


Hàng chục cảnh sát lập tức lao tới vây giáp.

Một bên giữ chặt Hà phu nhân đang quằn quại khóc than, một bên áp tải Quân Tường ra xe cảnh sát…
Cơ thể mềm mại của Giai Kỳ cứng đờ lại…
Gương mặt cô trắng bệch nhìn Quân Tường đang run rẩy xiêu vẹo bước tới phía cô….

Ngay khi nhìn thấy Giai Kỳ, Quân Tường lập tức giống như điên loạn.

Anh chẳng cần biết xung quanh mình có bao nhiêu phóng viên báo chí, cũng chẳng cần biết xung quanh cô là vệ sĩ trang bị tận chân răng, hay bên cạnh cô là Lôi Triệt cao cao tại thượng…
Hắn lao tới, tuyệt vọng nhìn cô bằng ánh mắt của một chú cún con lạc đường, và hét lên.

_ GIAI KỲ! ANH KHÔNG CỐ Ý! TAI NẠN NĂM ĐÓ ANH THẬT SỰ KHÔNG CỐ Ý MÀ! GIAI KỲ! XIN EM CỨU ANH!
Gương mặt trắng bệch của Giai Kỳ nhếch lên một nụ cười nhạt….

_ Sau từng ấy năm….câu đầu tiên anh nói vẫn không phải là một lời xin lỗi tử tế đến bố mẹ tôi! Tất cả những gì anh quan tâm, chỉ là mạng sống hèn mạt của mình mà thôi! Thật sự….tại sao ngày trước….tôi lại yêu một người như anh?
_ Anh không thể nói được một lời…ràng anh ân hận vì đã gây ra cái chết của cha mẹ tôi? Vì đã lừa dối tôi…trong suốt 10 năm qua! 10 năm cuộc đời của tôi! Tôi nhận kẻ thù giết cha mẹ mình là ân nhân, tôi yêu kẻ thù giết cha mẹ mình! Tất cả chỉ vì những lời nói dối dơ bẩn của các người! Lũ khốn khiếp!
Thanh âm vụn vỡ của Giai Kỳ vang lên, ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt liếc qua gương mặt tê dại của Quân Tường và hướng về phía cô, ánh mắt đầy ẩn ý của hắn...!
_ Tôi mong anh sẽ chết rục trong tù!
Giai Kỳ nói với Quân Tường, bằng thanh âm khinh miệt và ánh mắt tàn nhẫn, sau đó cô quay người giật cửa xe, bước thẳng vào trong và đóng mạnh cửa lại…
Cô không muốn nhìn thấy gương mặt hèn hạ của người đó nữa!
Người đàn ông ngày xưa mà cô yêu….Người đàn ông dịu dàng, lịch thiệp, ôn hòa và dễ thương đó…!
Đã chết rồi!
****
Tiktok của Kỳ: p.thaoo0813
Ai dùng tiktok cho Kỳ xin mấy trái tim nha ❤️.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện