Tổng Tài Nguy Hiểm , Anh Thật Hư Hỏng

CHƯƠNG 6


trước sau


Chương 6: Đây cũng quá xui xẻo rồi

Không khí hỗn loạn như bị xâm lấn, hơi thở mạnh mẽ phả vào mặt, sảnh lớn như vậy mà hô hấp cũng thấy khó khăn.

Tâm nhìn của Đào Anh Thy bị thu hẹp lại một nửa, đôi chân dài kia đang đi tới, trong lòng còn nghĩ, chân của người đàn ông này quả là dài. Chỉ khi ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt đẹp trai lạnh lùng kia, cô lập tức ngây ra.

Sao lại là anh? Ngài Hải Minh… đúng rồi, hôm đó lúc phỏng vấn cũng gọi như vậy. Có điều, sao anh lại là người cầm quyền ở tập đoàn Vương Tân này?

Đào Anh Thy phản ứng kịp, cho nên, nhân vật lớn mà Trương Thiên Di muốn phỏng vấn thật ra chính là Tư Minh Hải, người đứng đầu tập đoàn

Vương Tân! ‘Đây cũng quá xui xẻo rồi!

Cả người Đào Anh Thy đều cảm thấy không ốn, vội vàng sợ hãi đến cúi gầm mặt, sợ bị Tư Hải Minh nhận ra.

Chương Vĩ đi phía sau Tư Hải Minh nhìn thấy nhân viên lễ tân mới thì sửng sốt một chút, không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này.

Anh ta lại nhìn Ngài Hải Minh, ánh mất của Ngài Hải Minh cũng rơi vào trên mặt người mới, có điều đã lạnh nhạt thu hồi lại.



Cho đến khi hai ba người sau lưng Tư Hải Minh cũng chen vào thang máy chuyên dụng, Đào Anh Thy mới dám ngẩng đầu lên Mà chuyện đầu tiên cô muốn làm chính là…

“Cái gì? Cô không làm? Cô đang đùa tôi à?” Hoàng Tiệp ngồi trước bàn làm việc không vui nói “Không… không phải.” “Cho tôi một lý do”

“„* Lý do? Tôi nào thể nói với cô là mình đã ngủ với người đứng đầu tập đoàn Vương Tân của các người, còn sinh cho anh sáu đứa nhỏ, cho nên mới bị dọa đến phải chạy trốn!

“Cô cũng biết là tôi đã chọn trúng cô trong năm mươi cái hồ sơ?”

“,.# Cái này thì tôi lại không biết, có tận năm mươi người ứng là nhân viên lễ tân, quả nhiên chức vụ ở tập đoàn Vương Tân này quá nổi tiếng, dù chỉ là một quầy lễ tân nhỏ.

“Nếu không có lý do gì thì trước cứ làm đi! Cô bảo trong thời gian ngắn như vậy tôi tìm được hình tượng tốt nào nữa? Vất vả lắm tôi mới nhìn trúng cô, cô lại mới một ngày đã nói với tôi là không làm, không phải cô đang kiếm



chuyện với tôi đấy à? Ra ngoài!”

“Vâng… Đào Anh Thy hết cách, chỉ có thể ra ngoài.

Cô còn tự an ủi mình, Tư Hải Minh chấc là không nhận ra mình, đã vậy thì không

nên bối rối!

Trong khoảng thời gian này cố chờ quản lý Kim tìm người mới, sau đó cô sẽ rời đi.

Ngày đầu tiên tan tầm, Đào Anh Thy hoàn toàn mất đi niềm vui sướng vì tìm được việc, thay vào đó là sợ hãi trong lòng.

Có phải cô lại phải nữa tìm việc không?

‘Đang lúc Đào Anh Thy đầy tâm sự đi về phía trạm xe buýt thì thấy cách đó không xa vang lên tiếng hò hét ầm ï.

Một ông lão đang ngồi, cơ thể hơi dựa vào thân xe Rolls-Royce Phantom màu đen, vừa vô chân vừa kêu rên: “Trời ơi, đụng gãy chân tôi rồi còn muốn chay, bồi thường tiền đi, không bồi thường tôi tuyệt đối sẽ không đi!” Người đàn ông đứng cạnh tức hổn hến nhìn ông ta: “Xe của tôi đây còn chưa có khởi động, sao lại đụng trúng ông được? Ăn vạ đấy à?”

“Rõ ràng chính ông đụng vào bồi thường tiền đi! Không bồi thường thì đừng hòng đi đâu hết!”

Đào Anh Thy thấy thế, vội bước lên phía trước: “Anh sao thế? Anh đụng vào người ta mà không bồi thường tiền à! Đây chẳng phải là bắt nạt người ta hay sao?”

Ông già kia lập tức nói: “Đúng vậy, người ngoài sáng mắt! Nhanh bồi thường tiền cho tôi đi, không thì tôi sẽ ngồi Ïì ở đây luôn!”

Một người bước ra từ câu lạc bộ, đứng lặng ở đó, thân hình cao lớn, khí thế mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén nhìn cảnh tượng kia.

Chương Vĩ phía sau đang muốn bước lên, Tư Hải Minh lại khế giơ tay ngăn cản anh ta lại

“Ngài Hải Minh…” Chương Vĩ nhìn một bên mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh, muốn nói lại thôi.

Cô gái này rõ ràng là đang xen vào việc của người khác, còn chưa biết tình hình thế nào, lòng tốt của cô có phải quá tùy tiện rồi không?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện