Đường Hoa Nguyệt nghe thấy cuộc đối thoại
giữa hai người càng lúc càng không ổn, không
khỏi nhíu mày lại.
Cô nhìn về phía Tần Kỳ Tân: “Anh vất vả rôi,
anh Tần”
“Không cần phải khách khí với anh như vậy,
có việc cân thì cứ gọi anh” Tần Kỳ Tân nhìn cô
cười, đảo mắt liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn rôi quay
lưng rời đi.
Người đã đi, trong phòng trở lại vẻ yên tĩnh.
Đường Hoa Nguyệt cử động nhẹ thân mình,
muốn tìm điện thoại để xem tình hình anh trai
mình thế nào, lại cảm thấy toàn thân khó chịu dậy
không nổi.
Vốn dĩ là Hoắc Anh Tuấn thích Từ Uyển Nhan,
cô không muốn nói cho Hoắc Anh Tuấn nghe về
chuyện của Đường Hàn Khiết, sợ rằng làm Hoắc
Anh Tuấn kích động, không tốt đối với anh trai cô.
Đành phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đợi Hoắc
Anh Tuấn rời đi mới tìm một người để hỏi han tình
hình.
Nhưng Đường Hoa Nguyệt mới trải qua phẫu
thuật, thân thể vẫn còn rất yếu, nhất là khi vừa
mới nói chuyện một hồi lâu, nhắm mắt lại nghỉ
một chút là ngủ liên.
“Ăn xong rồi ngủ” Giọng nói của Hoắc Anh
Tuấn như sãm nổ bên tai, khoảng cách rất gần
khiến Đường Hoa Nguyệt lập tức mở mắt.
Anh điều chỉnh độ cao của giường sao cho
thích hợp với cô, đệm một cái gối phía sau cô:
“Lát nữa còn phải uống thuốc, đợi chút nữa hẳn
nghỉ ngơi”
Trên tay của cô toàn là kim tiêm, không tiện
để ăn, Hoắc Anh Tuấn ngồi ở bên cạnh cô, đưa
sữa bò tới gân miệng của cô.
Đường Hoa Nguyệt đơ người, nhìn anh một
cái, trong ánh mắt ngập vẻ nghỉ hoặc: “Anh không
sao đấy chứ?”
Hoắc Anh Tuấn nhìn người con gái bệnh tật
nặng nề trước mặt: “Bệnh tình của cô tôi đêu năm
rõ.
Đâu của Đường Hoa Nguyệt ong ong, ngón
tay giấu dưới ga