Hoắc Cao Lãng không đợi được câu trả lời
của anh, đột nhiên nói ra những câu nói không
đầu không đuôi: “Anh, em sắp thi đại học rồi, đợi
khi em điền nguyện vọng sẽ báo danh vào trường
của anh, em không muốn bị chia cắt với anh.. ”
Cậu đang tự nói chuyện với chính mình. Cậu
nhìn chằm chằm Hoắc Anh Tuấn nói những lời
lộn xộn, chủ yếu là nói về những chuyện quá khứ,
thỉnh thoảng nhắc tới một hai câu của Đường Hoa
Nguyệt.
Hoắc Anh Tuấn lúc này mới nhận ra Hoäc Cao
Lãng vẫn đang trong trạng thái phát bệnh, lúc này
Dư Cơ Uyến nhẹ nhàng lên tiếng: "Giám đốc Hoắc,
buổi sáng cậu hai định tự sát không thành, tôi lại
phải thôi miên cậu ấy, cho nên trí nhớ của cậu ây
có chút hỗn loạn”
"Thông báo cho anh qua đây, một là muốn
anh biết rõ tình hình trước mắt, hai là tình trạng
của cậu hai hiện giờ hoàn toàn không muốn ăn
uống. Cho dù có ăn vào cũng chỉ ăn được vô
cùng ít. Trước mắt, chỉ có anh là cậu ấy tin tưởng
nhất, do vậy tôi cần anh phối hợp, anh hãy đến
khuyên cậu ấy, hoặc là phải hướng dẫn cậu ãy
mới được. "
Đôi mắt Hoắc Anh Tuấn nhìn chăm chăm vào
Hoáắc Cao Lãng đang không ngừng tự nói chuyện.
Bản thân Hoắc Cao Lãng vốn đã rất gầy gò,
hiện tại căn bản đã đến mức gây trơ xương, đôi
mắt vốn dĩ rất to, lúc đờ đẫn càng thêm phần rõ
hơn.
"Là anh sai rồi, Cao Lãng..." Trái tim của Hoắc
Anh Tuấn như bị dao cắt, trên gương mặt tuấn tú
hiện rõ vẻ đau đớn tột cùng.
Anh đột nhiên nhớ tới Đường Hoa Nguyệt,
người không lâu trước đó còn ở trên bàn ăn, vẻ
mặt không chút tội lỗi, trong đôi mắt đen kịt của
anh lóe lên một tia sát khí.
Đó là lỗi của anh khi để người phụ nữ đó vẫn
tiêu diêu tự tại ngoài vòng pháp luật.
Anh đã không làm hết trách nhiệm của một
người anh trai để trả thù cho người em trai tội
nghiệp và khốn khổ của mình.
"Cao Lãng. Hoắc Anh Tuấn nắm chặt tay
Hoặc Cao Lãng, nhìn chăm chăm